Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên có lẽ không bao lâu sau, tên tuổi của Phác Hổ sẽ lưu truyền khắp chốn giang hồ Trung Nguyên. Tuy nhiên Phác Hổ không thèm để ý tới mấy thứ đó. Nếu y muốn trở thành người nổi tiếng thiên hạ thì y đã làm từ lâu rồi. Điều y quan tâm bây giờ, là người mặc áo đen chém ra một đao kia là ai.
Phác Hổ từng nói với Đàm Thanh Ca rằng y đã xem qua không ít hồ sơ lưu trong Đại Nội Thị Vệ Xử. Là nha môn thuộc chính phủ điều tra tỉ mỉ giang hồ Trung Nguyên nhất, Đại Nội Thị Vệ Xử tất nhiên là quen thuộc với các cao thủ giang hồ. Trong Đại Nội Thị Vệ Xử có một một cuốn Giang Hồ Danh Nhân Lục, bên trong ghi lại những người đại tu hành từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay. Còn có rất nhiều tông môn. Trong lịch sử hơn một trăm năm, các giang hồ hào khách từng xuất hiện trên cơ bản đều có ghi lại. Cho nên cuốn Giang Hồ Danh Nhân Lục này dày tới một xích.
Trong đó, có vô số người thành danh nhờ dùng đao.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Đàm Thanh Ca dựa vào mép thuyền, hỏi Phác Hổ đang ngẩn người.
- Đang nghĩ tên kia là ai.
Phác Hổ hơi cau mày nói:
- Ta từng đọc qua Giang Hồ Danh Nhân Lục của Đại Nội Thị Vệ Xử, vài chục năm gần đây giang hồ có không ít người nổi tiếng về dùng đao. Danh tiếng lớn nhất nhất là Giang Nam Đao Lạc Hà Đồ cách đây vài chục năm trước, tay trái dùng đao của ông ta có hung danh chấn động cả giang hồ. Nghe nói ông ta một mực ở Hồng Tụ Chiêu, đã chết rồi. Còn có Đông Bắc Nhất Đao Lôi Cổn, nghe nói đao thể của Lôi Cổn một khi triển khai, sẽ như sấm sét liên miên bất tận, không tìm thấy đối thủ ở các đạo Đông Bắc. Nhưng chính vì thế mà người này không phải là Lôi Cổn. Bởi vì đao thế của y đơn giản mà trực tiếp.
- Trong thư viện Thông Cổ Giang Nam có một người đại tu hành nổi tiếng dùng đao, nghe nói đã tới vùng cực nam giá lạnh tu hành, mất hai mươi sáu năm luyện ra một đao. Nghe có vẻ khó tin, mất hai mươi sáu năm để luyện một đao, nghe qua có vẻ người này có tư chất ngu ngốc, nhưng ai ngờ rằng y chỉ dùng một đao đó mà giết khắp đại giang nam bắc….Lúc trước lão viện trưởng đi về phía nam, một đao chặt đứt đao của y, chỉ là không biết người này đã chết hay chưa…Tuy nhiên đao ý của người này cực kỳ lạnh lùng, cho nên người mặc áo đen kia cũng không phải là y.
- Là ai có quan trọng không?
Đàm Thanh Ca hỏi.
- Quan trọng.
Phác Hổ gật đầu:
- Đoán ra được thân phận của người này, là có thể tìm ra được kẻ chủ mưu phía sau.
Đàm Thanh Ca trầm mặc, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Dù rơi vào tình cảnh khó khăn, ngươi vẫn có thể tiếp được một đao mạnh nhất của y. Điều này chứng tỏ rằng y không phải là đối thủ của ngươi. Nếu lần sau y lại xuất hiện, ngươi bắt y lại rồi hỏi chẳng phải liền biết sao?
- Ngươi ở Diễn Vũ Viện lâu quá nên ngu ngốc rồi.
Phác Hổ cười nói:
- Đại tướng quân thường xuyên nói ta ngu ngốc, nhưng trong mắt ta ngươi mới thực sự là ngu ngốc. Một đao kia căn bản không phải là một đao mạnh nhất của y. Để ta nói cho ngươi biết, càng là người có tu vị hùng mạnh, thì lúc ra tay đối địch, sẽ không tung chiêu mạnh nhất ngay ở chiêu đầu tiên, cho dù là lúc liều mạng. Chỉ khi xác định mình không phải là đối thủ, thì mới liều mạng đánh cược một lần.
- Vậy vì sao y rời đi?
Đàm Thanh Ca hỏi.
- Bởi vì ta đã lên bờ.
Phác Hổ bình thản đáp, câu trả lời rất kiêu ngạo.
- Chỉ cần ta đứng trên bờ, ngoại trừ Đại tướng quân ra, không ai có thể khiến ta sợ hãi. Người mặc áo đen kia có tu vị rất cao, nhưng y biết rằng không dễ gì giết được ta. Kết cục tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương, cho nên y mới rời đi.
Đàm Thanh Ca gật đầu, dường như không phản đối ý kiến của Phác Hổ.
- Vậy ngươi cứ nghĩ tiếp đi, ta không quấy rấy ngươi nữa.
- Lúc ở trên thuyền, vì sao ngươi không rút kiếm?
Phác Hổ bỗng nhiên hỏi.
Đàm Thanh Ca cúi đầu nhìn trường kiếm treo ở thắt lưng, do dự một lát bỗng nhiên gỡ thanh kiếm xuống:
- Thứ này, bất quá chỉ là vật lưu niệm mà thôi. Ở Diễn Vũ Viện, ta chỉ có đầu bếp và lão tiên sinh là bạn. Tuy đầu bếp thường xuyên mắng ta, nhưng ta biết ông ấy không phải là người xấu. Tuy lão tiên sinh thường xuyên mắng ta ngốc, nhưng ta biết ông ấy là người tốt. Thứ mà hai người đó đưa cho ta, ta đều mang theo bên người.
- Vậy à?
Phác Hổ hỏi:
- Đầu bếp cho ngươi cái gì?
Đàm Thanh Ca trầm mặc một lúc, đưa cái sợi dây treo ở chuôi kiếm cho Phác Hổ. Lúc này Phác Hổ mới phát hiện gắn trên sợi dây là một miếng ngọc bội màu đỏ. Bởi vì sợi dây và ngọc đều màu đỏ, nên nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Phác Hổ nhận lấy nhìn, sau đó ánh mắt liền thay đổi.
- Đây là…thứ tốt.
- Vậy à?
Đàm Thanh Ca sửng sốt:
- Rất đáng tiền?
- Giá trị không ở tiền bạc, nhưng nói nó là vô giá cũng không đủ.
Phác Hổ dường như nhớ lại cái gì đó, ánh mắt có chút mơ hồ. Y chỉ hình trăng khuyết khắc trên miếng ngọc:
- Đây là dấu hiệu của Nguyệt Ảnh. Trước khi Đại Tùy lập quốc, trên giang hồ có một tông môn đứng đầu. Toàn bộ giang hồ đều phải quỳ phục dưới chân của tông môn này. Đó chính là Vạn Kiếm Đường. Nhờ Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường là Vạn Tinh Thần sáng lập ra một kiếm phá vạn pháp, mà người trên giang hồ đều xưng ông ta là Trung Nguyên Đệ Nhất.
- Nhưng trước khi Vạn Kiếm Đường thành lập, thế lực có ảnh hưởng lớn nhất trên giang hồ, là Nguyệt Ảnh Đường…
Phác Hổ trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
- Đi trên giang hồ, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ảnh…Đây là một câu truyền lưu rộng rãi nhất trong giang hồ mấy trăm năm trước. Ý nỏi rằng Nguyệt Ảnh vĩnh viễn cao cao tại thượng. Lúc trước địa vị của Nguyệt Ảnh giống như địa vị của Vạn Kiếm Đường về sau. Chỉ có điều, nghe nói vị Đại Đường Chủ cuối cùng của Nguyệt Ảnh Đường Bạch Trầm Chu bại trong tay của Vạn Tinh Thần. Nghe nói Vạn Tinh Thần chặt đứt kiếm của ông ta, ông ta dùng thanh kiếm gãy đâm vào ngực mình tự sát.
- Ý của ngươi là…
Đàm Thanh Ca kinh ngạc hỏi:
- Viên ngọc màu đỏ này, là thứ thuộc về Nguyệt Ảnh Đường?
- Tám chín phần là vậy.
Ánh mắt của Phác Hổ có chút mê man:
- Xem ra trong Diễn Vũ Viện đúng là ngọa hổ tàng long. Vị đầu bếp kia cũng không phải là một người đơn giản. Ha hả…ta vốn tưởng rằng ta đã hiểu hết về Đại Tùy, đã hiểu hết về thành Trường An, hiểu hết về Diễn Vũ Viện, ai ngờ vẫn còn quá nông cạn.
Đàm Thanh Ca nhìn y, dường như không hiểu y đang nói gì.
- Đợi trở về thành Trường An, ta rất muốn hỏi thăm vị đầu bếp kia một chút.
Phác Hổ cười cười, trong mắt lóe lên sự khác thường.
…
…
Thành Ung Châu.
Hạng Thanh Ngưu giang hai tay ưỡn ngực, vẻ mặt đê mê. Phương Giải híp mắt nhìn y, cười hỏi:
- Làm gì vậy, phê thuốc à?
Hạng Thanh Ngưu xì một tiếng khinh miệt:
- Ngươi không phát hiện gần đây ta gầy đi không ít à?
- Nếu ngươi ăn nhiều đường kẹo hơn, ngươi sẽ còn gầy tiếp…Có một bệnh tên là tiểu đường. Danh như ý nghĩa. Chính là nước tiểu ngươi đái xuống đất cũng có thể thu hút được ong mật, sau đó cả người ngươi liền gầy như que củi.
Phương Giải nói.
- Vậy thì không ăn nữa.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả:
- Tuy ăn đã quen, nhưng nếu là thói quen xấu thì liền buông tha. Gần đây ta bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý, con người ấy à, phải đối xử với bản thân tốt một chút. Cả đời chỉ có trên dưới trăm năm, chớp mắt là qua cả đời rồi.
- Đạo lý đó không sai…
Phương Giải nói:
- Dựa theo đạo lý đó, chẳng phải là nghĩ gì thì làm đó sao?