Trác Bố Y nhìn sắc mặt không ngừng biến đổi của Phương Giải, biết rằng sự việc này nhất định đem lại chấn động rất lớn cho vị thiếu niên này. Nhưng phản ứng như thế của Phương Giải ngược lại còn khiến y an tâm hơn. Y vốn không tin giữa Phương Giải và Phật tông có quan hệ gì với nhau, dù sao, người Phật tông muốn giết hắn là chuyện có thật. Nếu Phương Giải là Phật tử, vậy chẳng phải quá mâu thuẫn hay sao?
Thân phận của Trần Nhai ở Phật tông tuy không thấp, nhưng tuyệt đối không có tư cách khiêu khích Phật tử.
Y muốn giết Phật tử, Phật tông còn có thể giữ y sao?
- Thật ra tình trạng hiện nay của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi.
Trác Bố Y mỉm cười nói:
- Mấy ngày trước bệ hạ có gặp Đỗ Hồng Tuyến, cũng chính là người đàn bà hôm đó đã cứu ngươi từ tay Trí Tuệ. Ta không biết cô ta nói thật hay nói dối. Nói chung là cô ta khẳng định với bệ hạ ngươi là truyền nhân của Trung Thân vương. Đây tuyệt đối là tin tốt cho ngươi, ngươi ở trong nhà lao này không bao lâu là sẽ được thả… Thật ra ngươi nên trân trọng kinh nghiệm lần này, ta đã từng yên lặng ngồi trong tường đồng vách sắt suốt mười năm, cho nên mới đạt được tu vi như hiện nay.
Phương Giải trầm mặc hồi lâu mới thở dài một cái:
- Vậy tiên sinh dùng bao lâu mới có thể tĩnh tâm trong nhà lao?
- Nửa năm.
Trác Bố Y nói:
- Nhưng lúc đó không có ai tới khuyên giải ta gì hết, nên mất nửa năm để bình tâm trở lại cũng không xem là lãng phí.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Nêu ta thật sự sống ở đây nửa năm, không phải biến thành thằng ngốc, thì là trở thành thằng khùng. Tính cách của ta và tiên sinh khác nhau, có lẽ ta không chịu nổi sự yên tĩnh, sự cô đơn thế này.
- Chỉ cần không chết, con người không có gì là không thể chấp nhận được.
Trác Bố Y đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục của mình:
- Ta phải đi đây, trước khi đi nói với ngươi một chuyện… các bạn ngươi còn ở trong phủ Tán Kim Hầu không có rời khỏi. Ta thấy may vì có người ngăn cản hành vi ngu ngốc đó của ngươi. Nếu Đại Khuyển bọn họ thật sự nghe lời ngươi mà trốn khỏi Trường An, thì chỉ có hai kết quả.
- Một, bọn họ thành bộ xương bên đường.
- Hai, tội danh của ngươi thành lập.
Y vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Ngươi làm những việc này ngoại trừ việc khiến cho ngươi trở nên ngây thơ buồn cười cười và ngu ngốc ra, không có bất kì một ý nghĩa nào hết. May là, Đại Khuyển bọn họ không ngớ ngẩn như ngươi… Tuyệt đối đừng đánh giá thấp đối thủ của ngươi, cho dù chỉ là đối thủ mà không phải kẻ địch. Ngày thứ hai sau khi ngươi bị giam, Mộc Tiểu Yêu được Đại Nội Thị Vệ Xử phái đi công tác. Ngươi đoán xem, nếu bọn Đại Khuyển thoát rồi, Mộc Tiểu Yêu sẽ như thế nào?
Nói xong những lời này, Trác Bố Y đi ra khỏi cửa sắt nhà giam. Y không có quay đầu lại, nhưng y biết mồ hôi lạnh trên lưng Phương Giải nhất định đã làm áo hắn ướt đẫm.
Nghĩ tới khả năng có thể xảy ra mà Trác Bố Y đề cập đến, Phương Giải thật sự hoảng hồn. Hắn vốn nghĩ rằng bản thân đã làm đủ tốt rồi, nhưng vẫn bị người ta xem là ngu ngốc. Hắn nghĩ tới bản thân nhọc tâm như vậy cũng vì muốn cứu bọn Đại Khuyển, kỳ thực những việc này đều không lọt khỏi mắt người khác, Phương Giải không khỏi lạnh run.
Bản thân vẫn còn quá ngây thơ.
Hắn ngồi trên giường đá, suy đi nghĩ lại thật cẩn thận những ngày sau khi bị tống giam, càng nghĩ càng thấy mình ngu thật, suy nghĩ sự việc một cách quá đơn giản. Nếu muốn sau này không còn gặp phải rắc rối như thế, muốn tiếp tục sống, thì vẫn còn cần trưởng thành thêm rất nhiều rất nhiều. Thế giới này so với thế giới kiếp trước của hắn, khác biệt lớn nhất chính là càng thêm ác liệt vô tình. Chỉ cần một chút không cẩn thận, thì có thể sẽ như rớt xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Hắn suy nghĩ rất lâu, sau đó đưa ra một quyết định.
Hắn đứng dậy, bắt đầu tu luyện lại những gì mà hắn đã bỏ rất lâu rồi. Luyện quyền, tay không luyện đao, bất kể là tay trái hay tay phải đều luyện, thậm chí hắn còn thử hô hấp thổ nạp. Tuy vẫn không cảm giác thấy khí hải của mình, nhưng gần như nguyên cả một ngày, hắn không cho mình nghỉ ngơi, mà chỉ không ngừng tu luyện.
Bỗng nhiên hồi phục lại sự huấn luyện với cường độ lớn, cơ bắp trên toàn thân Phương Giải sưng lên như là đang chứa đầy khí bên trong, có chút đau nhức, nhưng sau khi ra cả người mồ hôi, hắn cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Đến khi hoàn toàn ngừng lại, hắn thở dốc bước đến bên cửa, nhìn phi ngư bào bên ngoài cửa sắt mà la lớn:
- Ta muốn tắm! Ta muốn ăn cơm! Còn nữa… mời giáo thụ Khâu Dư đến!
Hắn lớn tiếng la khàn cả giọng, gần như điên cuồng.
…
…
Vị Thuỷ gần như trải dài cả nửa khu vực phía bắc của đế quốc, là con sông lớn thứ hai của phương bắc. Con sông này giao với Tương Thuỷ ở tây bắc, rồi lại tiếp tục phân nhánh. Tương Thuỷ từ phía bắc chảy thẳng xuống phía nam cuối cùng hoà nhập vào con sông lớn nhất phương bắc Hoàng Hà. Vị Thuỷ chảy từ tây sang đông, con sông lớn băng ngang phía đông và tây của phương bắc Đại Tuỳ này, là một trong những đầu mối giai thông quan trọng nhất của Đại Tuỳ.
Mỗi ngày, thuyền lớn đi lại trên con sông này nhiều không kể xiết, quan phủ có, giao thương có, đi đi lại lại không bao giờ dứt. Đặc biệt là tại nơi giao nhau của Vị Thuỷ và Tương Thuỷ, có một trạm trung chuyển hoàng hoá cực lớn ở đó. Thuyền nhỏ thuyền to mỗi ngày cập lại chỗ này để bổ sung nhu yếu phẩm không dưới ngàn chiếc, thậm chí còn có cả đội thương nhân từ Đông Sở xa xôi đến đây. Đông Sở kề sát với biển, mậu dịch trên biển gần như bị họ lũng đoạn. Sự phát triển của thương nghiệp Đông Sở, vượt xa Đại Tuỳ.
Hàng hoá mà thương nhân Đông Sở đem tới, đều là những vật đượcchế tạo từ thuỷ tinh, thuốc, trái cây lạ mắt, thậm chí là một số kì hoa dị thảo cũng là những mặt hàng người ta tranh nhau mua. Đại Tùy rất nhiều người giàu, họ cần những thứ đồ vật đến từ nơi xa xôi nào đó để chứng tỏ phẩm giá của mình, cho nên họ cam tâm tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn để mua những thứ không thực tế này, sau đó rất hào phóng hạ giá sản phẩm của mình bán cho thương nhân Đông Sở.
Nhưng những người này đâu có biết, những thứ như lá chè của Đại Tuỳ, gấm Tứ Xuyên, đồ sứ đều được người ở bên kia đại dương yêu thích nồng nhiệt. Những người ở đó, cũng rất tự hào nếu họ có một đặc sản của Đại Tuỳ, cho dù là cái trà bánh rẻ tiền nhất của Đại Tuỳ, cũng có thể bán với giá cao ngất ở hải ngoại. Đó cũng chỉ có người giàu mới mua nổi, còn tơ lụa và đồ sứ, thì càng là vật phẩm xa xỉ chỉ có tầng lớp quí tộc mới có thể tiêu phí.
Các cô gái quí tộc ở hải ngoại, lấy việc được mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa làm hãnh diện. Đồ sứ ngoại hình tinh mỹ, thậm chí còn được cho là chỉ có người có tước vị hoặc quan viên mới có khả năng sở hữu. Nếu dân thường có được một món đồ sứ, thì đã bị xem là phạm pháp. Càng khiến người ta không nói nên lời nữa chính là, những bức thư pháp vô giá của các đại gia ở Đại Tuỳ, ở hải ngoại căn bản là không hề có giá trị; ngược lại một số tác phẩm hạ lưu thấp kém, lại được xem là kinh điển.
Thuyền nhỏ của quan phủ đi đi lại lại tuần tra trên sông, chỉ đạo thương thuyền đi vào vùng nước đã định tiến gần cầu tàu theo trật tự. Cũng không biết tại sao, hôm nay thuyền nhỏ của quan phủ đi lại trên mặt nước nhiều đến kinh ngạc, thậm chí còn có chiến thuyền của Thuỷ sư Đại Tuỳ ở đằng xa, thậm chí trên bờ còn có thể thấy được chiến binh của Đại Tuỳ xếp hàng đi qua với những bước chân đều đặn.
Các thương nhân cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn ra phía xa của con sông. Những con thuyền nhỏ của quan phủ, ra lệnh cho các thương thuyền cố gắng dạt qua hai bên chừa ra đường sông chính giữa, hiển nhiên là đang chuần bị làm gì đó. Lúc đến trưa, sự chú ý của mọi người mới hơi giảm xuống, thì bị cảnh tượng trược mắt chấn động đến không nói nên lời.
Đoàn thuyền!
Chưa từng nhìn thấy qua đoàn thuyền nào lớn như vậy!
Cho dù là những thương nhân đến từ Đông Sở, quốc gia được mệnh danh là có Thuỷ Sư giỏi nhất thế giới, cũng chưa từng thấy qua đoàn thuyền có qui mô thế này. Cơ bản là không thể nào đếm hết được có bao nhiêu chiếc thuyền. Người người còn đang chấn động bởi số lượng thuyền thì đồng thời cũng bị tính chất của đoàn thuyền làm cho chấn động. Xem ra, đây là một đoàn thương thuyền cực lớn do Thuỷ sư Đại Tuỳ hộ hàng. Đi trước mở đường là hai mươi bốn con thuyền tốc độ Hoàng Long có thể chứa ba trăm Thuỷ sư. Sau đó, là tám chiếc chiến thuyền Ngũ Nha cực lớn, mỗi chiếc có thể chở được ít nhất một ngàn binh sĩ.
Mà thu hút sự chú ý của mọi người nhất, chính là vật to lớn kềnh càng đằng sau thuyền lớn Ngũ Nha, xem ra ít nhất cũng phải một trăm năm mươi mét, nó đã đạt tới cực hạn của chiến thuyền chế tạo từ gỗ. Chiếc chiến thuyền này có năm tầng thuyền lầu, lá cờ hình rồng của Đại Tuỳ tung bay trong gió trên cột buồm cao nhất, trông có vẻ uy vũ trang nghiêm cực kì.
Trên đại chiến thuyền, có thể thấy các binh sĩ mặc áo giáp đang đi đi lại lại tuần tra. Có mấy người đứng trên đầu thuyền, hình như là đang bàn tán gì đó về cảnh sắc bên bờ đối diện.
Phía sau chiếc chiến thuyền lớn này, còn có vô số thuyền lớn, căn bản là đếm không xuể. Tuy phần lớn không phải chiến hạm, không có trang bị các loại vũ khí mang tính công kích cao như cung nỏ, nhưng trên thuyền ngoài thuyền phu ra, còn có thể nhìn thấy được số lượng lớn binh sĩ. Ai cũng không tài nào ước đoán được nếu như chở đầy hết, thì một hạm đội khổng lồ như thế có thể vận chuyển bao nhiêu binh lính. Cho dù chỉ là ước đoán sơ lược, thì kết quả có được cũng đủ khiến người ta kinh ngạc đến trố mắt rồi.
Thuyền vận binh!
Sự chấn kinh của những thương nhân không còn từ nào có thể diễn tả được nữa. Họ biết Đại Tuỳ lớn mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên thể hiện trực tiếp như thế trước mắt họ. Đoàn thuyền liên miên bất tận cứ như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn trên sông tiến về phía trước, khiến cho người người không thể không sinh lòng kính sợ.
- Ta phải nhanh chóng về nước thôi!
Một thương nhân Đông Sở cảm giác như tay mình đang run rẩy:
- Ta phải nói cho bạn bè nghe… quân đội của Đại Tuỳ đang di chuyển đến tây bắc. Đây là dấu hiệu sắp có đại chiến. Hai đế quốc to lớn nhất của thế giới này sắp khai chiến… Trời đất ơi, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi! Ta không cách nào tưởng tượng, nếu hạm đội như thế mà đến Sở quốc… chúng ta ngoài đầu hàng còn có thể làm được gì đây?
Một người dị tộc tóc vàng mắt xanh đứng cạnh đó trừng to mắt, miệng mở rộng, thậm chí là không tìm được từ nào để diễn tả cảnh tượng mà y đang nhìn thấy.
- Thần linh ơi!
Y nuốt nước bọt một cách khó khăn, ngón tay không ngừng vẽ vẽ trước ngực:
- Ta cứ tưởng tổ quốc của mình đã lớn mạnh lắm rồi chứ, ta cứ tưởng hạm đội của chúng tôi đã có thể tung hoàng trên đại dương rồi chứ. Nhưng nhìn hạm đội của người Tuỳ… lại nghĩ đến chiến thuyền và số quân của quốc gia chúng ta, cứ giống như là sự khác biệt giữa đại bàng với thiêu thân, giữa sông lớn và con suối, giữa núi cao với gò đồi… Sau khi ta về nước, nhất định phải tìm cách gặp được Quốc vương bệ hạ, xin người phái sứ đoàn đến yết kiến Hoàng đế Đại Tuỳ.
Không ai nghe hiểu y lầm lầm bầm bầm cái gì, nhưng tất cả mọi người đều thấy được sự kinh hãi và kính sợ trên mặt y.
Tất cả mọi người ở đây đều như vậy cả.
Đây mới là thần khí quốc gia, có thể phá cả thiên địa.
…
…
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đứng trên đầu thuyền của chiến thuyền, nhìn đoàn người đông nghẹt ở bên bờ khẽ cười. Đây không phải lần đầu tiên y tới nơi này, thời niên thiếu y đã bắt đầu cuộc sống ra bắc vào nam, thậm chí là đi ra khỏi Đại Tuỳ, tận mắt chứng kiến một nền văn hoá khác ở bên kia đại dương.
Cho nên, y càng cảm thấy thân là một người Tuỳ, y nên thấy tự hào.
Đứng cạnh Ngô Nhất Đạo là một người mặc vương bào màu đen vảy trăn, thân hình cao thẳng, chính là Húc Quận vương được Hoàng đế phái đi tây bắc chủ trì công tác chuẩn bị chiến đấu – Dương Khai. Hai ngày trước, y ngồi khoái thuyền đón đầu đoàn thuyền của Ngô Nhất Đạo. Đối với vị thủ phú Đại Tuỳ này, trong lòng y tràn đầy sự kính trọng.
Từ xưa đến nay, chưa từng có thương nhân nào có thể làm được như vậy.
Nhưng Ngô Nhất Đạo đã làm được, thậm chí là sau này cũng sẽ không xuất hiện người tương tự như thế.
- Không cần bao lâu nữa, tin Đại Tuỳ sắp khai chiến với Mộng Nguyện sẽ lan truyền đến mọi ngóc ngách trên thế giới.
Y nói một cách cảm khái.
- Đã đi đến tận đây rồi, không cần phải giấu nữa.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Nếu không ngoài ý muốn, lúc tin tức lan truyền ra, hùng sư của Đại Tuỳ đã vượt qua dãy núi Lang Nhũ, đang cướp sữa ngựa của người Mông Nguyên đây.
- Nghe nói phụ nữ Mông Nguyên đều cao to thô lỗ đúng không?
Dương Khai hỏi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu trả lời một cách nghiêm túc:
- Không những to lớn thô lỗ, còn có mùi tanh của dê nữa…
Dương Khai ngượng ngùng cười cười:
- Vậy thì thiếu mất một thú vui rồi.
- Các binh sĩ không để ý đâu.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Trong mười hai quân lệnh chinh chiến mà triều đình ban phát… không có điều nào cấm gian dâm phụ nữ Mông Nguyên, cũng không có điều nào không cho cướp đoạt tài sản của dân du mục.
- Sẽ có thôi!
Dương Khai nghiêm nghị nói:
- Nhưng vẫn chưa đến lúc đó.
----------oOo----------