Phương Giải lớn tiếng hạ lệnh, đám thủ hạ lập tức vọt tới trước, đốc xúc những binh lính phản quân này bắn tên về phía đại đội binh mã của phản quân đang ở đối diện. Đám thủ hạ của Thôi Ngưu Nhi lúc đầu không dám, phải tới khi thân binh của Phương Giải chém chết mấy người, thì những phản quân đó mới thưa thớt bắn tên. Mà vừa có người đi đầu bắn, những người còn lại đều bắn theo, cảm giác tội lỗi cũng bay theo mũi tên.
Phản quân bị bắt có ít nhất hai nghìn người. Tuy cung trúc trong tay có uy lực không lớn, nhưng mũi tên bắn ra lại dày đặc. Phản quân phía đối diện dù chết không nhiều lắm, nhưng rất nhiều người lần đầu tiên lên chiến trường sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Những người này đều là dân chúng mà lúc phản quân xuôi nam bắt ép tòng quân, bọn họ chưa từng trải qua cảnh này.
Phương Giải lo lắng Tả Tiền Vệ ở đại doanh bờ bắc không kịp đi lên, nên mới lệnh cho Trần Bàn Sơn dẫn theo kỵ binh Sơn Tự Doanh đi dạo một vòng. Kỵ binh chạy như gió lướt qua đại đội phản quân, dùng cung tên bắn chết tầng ngoài. Phản quân vội vàng thay đổi trận hình, Sơn Tự Doanh bắn một lúc lại rút về.
- Sơn Tự Doanh cản ở phía sau, nhớ kỹ trước đây ta huấn luyện như thế nào. Kẻ thù đuổi theo thì chớ đánh bừa, dựa vào tốc độ để quấy rối, đợi khi dân dũng của Hoàng Dương Đạo rút đi hết thì các ngươi mới đuổi theo!
- Vâng!
Trần Bàn Sơn dẫn theo Sơn Tự Doanh lưu lại, Phương Giải dẫn theo dân dũng Hoàng Dương Đạo lui về núi Phục Ngưu. Sau khi đám dân dũng lên núi, Trần Bàn Sơn hạ lệnh cho tù binh phản quân cũng lùi lên núi. Dùng tốc độ nhanh nhất lui về Liên Vân trại. Trần Bàn Sơn lại lệnh cho phản quân nấp sau tường gỗ phòng ngự. Bởi vì Tả Tiền Vệ ở bờ bắc đã xông tới. Mà đại đội binh mã của phản quân lại không dám tùy tiện xông lên núi.
Phía sau núi Phục Ngưu, Phương Giải dẫn theo dân dũng lập tức bỏ chạy.
- Người được phái đi tới bờ nam chắc cũng đã gặp La Diệu rồi.
Phương Giải cười cười, rốt cuộc thở phào:
- Không phải y nói rằng sẽ động thủ với phản quân đó sao? Vậy thì ta liền đưa cho y một phần đại lễ. Y nên cảm ơn ta mới đúng.
Trác Bố Y cười nói:
- Y chỉ hận không thể đâm ngươi một đao mới đúng!
Kỳ thực Ân Phá Sơn đoán không sai, đây đúng là một liên hoàn kế. Nhưng y chỉ đoán đúng một nửa. Phương Giải dẫn người đánh bất ngờ Liên Vân trại núi Phục Ngưu. Sau đó lệnh cho Trần Hiếu Nho giả trang làm phản quân đi cầu viện. Tướng lĩnh phản quân Thôi Ngưu Nhi nghe nói chỉ có vài trăm người đánh lén núi Phục Ngưu, liền mang theo hơn ba nghìn binh mã tới đoạt lại. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Phương Giải dẫn theo Sơn Tự Doanh qua sông rồi nghỉ ngơi ba ngày, chính là đợi Lục Phong Hầu dẫn theo dân dũng Hoàng Dương Đạo đuổi tới.
Lúc trước hắn âm thầm rời khỏi đại doanh tới chỗ Tướng quân Thủy sư Đoạn Tranh, cầu y vận chuyển dân dũng của Hoàng Dương Đạo qua sông. Đoạn Tranh biết Phương Giải là người của triều đình, sau khi thương lượng xong, do thuyền lớn Thủy sư chở dân đũng Hoàng Dương Đạo qua sông. Sau đó Lục Phong Hầu dẫn theo dân dũng đêm đi ngày nghỉ, dùng ba đêm mới chạy tới chỗ núi Phục Ngưu để mai phục. Vừa nãy khả năng chiến đấu của dân dũng Hoàng Dương Đạo là khá tốt, đáng tiếc là quá tùy tiện, khiến Phương Giải có chút không thoải mái.
Không ngoài dự liệu của Phương Giải, mấy nghìn binh mã phản quân chạy tới núi Phục Ngưu. Sau đó Phương Giải bắt lấy đội binh mã này, rồi lại phái Trần Hiếu Nho đi cầu viện. Cho nên Trần Hiếu Nho mới nói, đây vốn là một việc thập tử vô sinh. Mà ngay cả y cũng không ngờ rằng nó lại thuận lợi như vậy. Tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của Phương Giải. Ân Phá Sơn rất khó nghĩ ra người tới báo tin lại là kẻ địch giả trang.
Nằm ngoài dự đoán của Phương Giải, chính là Ân Phá Sơn dẫn theo hơn mười vạn binh mã xông tới. Ở thời điểm mấu chốt, suýt nữa thì hắn thất bại.
May mà Đại Khuyển đã hoàn thành xong sự bố trí của hắn.
Phương Giải biết La Diệu từng có mệnh lệnh cho anh em Đoạn Biên Báo và Đoạn Biên Hùng, dặn hai người bọn họ theo dõi sát sao Sơn Tự Doanh. Phương Giải bảo Đại Khuyển đi tìm Đoạn Biên Báo, nói rằng lúc mình vây công núi Phục Ngưu, thì bị trúng mai phục của phản quân, bị mấy vạn binh mã phản quân vây khốn. Đoạn Biên Báo và Đoạn Biên Hùng quả nhiên không dám trì hoãn, liền mang theo đại quân tới cứu viện.
Đoạn Biên Báo tưởng rằng Phương Giải bị vây ở núi Phục Ngưu, nên mới mang quân tới cứu.
Mà Phương Giải cũng đã bố trí thân binh chạy tới bờ nam sông Hoàng Ngưu cầu kiến La Diệu, nói cho y biết rằng mình đã an bài tất cả. Cho dù La Diệu nói dối với Phương Giải là sẽ khai chiến với phản quân, thì Phương Giải không cho rằng y bỏ mặc được năm vạn tinh nhuệ của Đoạn Biên Báo và Đoạn Biên Hùng. Cho nên hắn dự liệu được La Diệu nhất định sẽ phái binh trợ giúp. Tất cả đều nằm trong tính toán của Phương Giải.
Ân Phá Sơn vốn không rõ ràng lắm rốt cuộc có bao nhiêu binh mã của Tả Tiền Vệ ở núi Phục Ngưu, cho nên không dám tấn công quá chặt, đề phòng binh mã của hai anh em họ Đoạn giáp công. Năm vạn tinh nhuệ của Đoạn Biên Báo này không phải là người rơm. Nếu đánh nhau thật thì đủ để tạo áp lực lên phản quân. Đấu với tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ, không phải là cứ đông hơn là chiếm ưu thế.
Một khi đánh nhau, trọng tâm của chiến tranh sẽ ngả về phía Đoạn Biên Báo.
Huynh đệ Đoạn Biên Báo không dám ngồi xem Phương Giải bị nhốt, mà La Diệu thì lại lo lắng cho binh mã của huynh đệ họ Đoàn. Đây là phản ứng dây chuyền mà Phương Giải đã tính toán kỹ càng từ trước.
Phương Giải đứng ở trên núi Phục Ngưu dùng Thiên Lý Nhãn quan sát bờ phía nam. Khi nhìn thấy có đại đội binh mã đi sang bờ bắc thì mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến này là phải đánh rồi.
- Tướng quân, giờ chúng ta đi đâu?
Trần Bàn Sơn đầy vẻ hưng phấn, cười ha hả hỏi.
- Với tài dụng binh của La Đại tướng quân, nếu đại quân qua sông, thì sẽ không để cho phản quân có cơ hội thở dốc. Không ngoài dự liệu, đại đội binh mã của Tả Tiền Vệ nhất định sẽ chia quân tấn công đại doanh của phản quân, khiến cho đầu và đuôi của Ân Phá Sơn không thể nhìn thấy nhau…. Trần Hiếu Nho, ngươi dẫn theo người của Đại Nội Thị Vệ Xử cùng với dân dũng Hoàng Dương Đạo tới Thanh Hà Khẩu cách đây ba mươi dặm về hướng bắc đợi ta. Trần Bàn Sơn, tập kết Sơn Tự Doanh.
Phương Giải phân phó một tiếng, cười nói:
- Vẫn chưa xong đâu.
…
…
Ở bờ bắc, La Diệu vừa mới qua sông, vẻ mặt cực kỳ âm trầm. Đại quân qua sông, chín cầu nổi hiển nhiên không đủ dùng, cho nên các phụ binh vẫn đang bận rộn dựng thêm cầu nổi. Thủy sư Đại Tùy, một phần trong kế hoạch của Phương Giải, cũng vừa lúc đi tuần tra tới đây.
Phương Giải và Đoạn Tranh đã ước hẹn từ trước. Lúc ấy Đoạn Tranh cũng không cho rằng Phương Giải có thể thành công. Lúc nhìn dân dũng Hoàng Dương Đạo qua sông, trong lòng Đoạn Tranh có chút bi thương. Quân đội chính quy của Đại Tùy thì đang nghỉ ngơi ở bờ nam, còn dân dũng thì lại phải qua sông để khiêu chiến với phản quân. Thân là tướng quân của Thủy sư Đại Tùy, trong lòng Đoạn Tranh sao có thể bình tĩnh được.
Nhưng y vẫn dựa theo ước định của Phương Giải mà tới. Có lẽ y chỉ muốn nhìn xem, vị Tiểu Phương đại nhân to gan lớn mật kia, rốt cuộc đã làm tới mức nào rồi. Hiển nhiên vị thiếu niên lúc cười rộ lên đầy vẻ hào phóng đã làm được những việc ngoài dự liệu của y. Lúc này trong lòng Đoạn Tranh rất kính nể Phương Giải.
Sắc mặt của La Diệu không tốt lắm, bởi vì y rất phẫn nộ.
Y không thích cảm giác bị người khác dắt mũi này. Cho dù đúng là y có ý định động binh với phản quân. Trải qua ngày hôm nay, y mới nhìn ra được Phương Giải có tầm mắt lớn cỡ nào. Y vẫn cho rằng Phương Giải là một kẻ dũng mãnh, là một tài năng có thể bồi dưỡng. Lại không ngờ rằng Phương Giải lại có tầm mắt lớn như vậy. Có thể tính kế cả sáu mươi vạn quân, bao gồm phản quân và Tả Tiền Vệ.
Từ khi lãnh binh tới nay, La Diệu chưa từng bị người nào tính kế như vậy.
Tuy đều là xuất binh tới bờ bắc, nhưng chủ động xuất binh và bị người ta buộc không thể không xuất binh là hai chuyện khác nhau. Sự tự tôn của La Diệu bị khiêu chiến. Một người đã quen với việc chuyên quyền độc đoán như y, làm sao có thể thoải mái được.
Rút dây động rừng.
Sơn Tự Doanh của Phương Giải, chính là sợi dây kia.
Phương Giải đã dùng sợi dây đó để kéo hai người khổng lồ là phản quân và Tả Tiền Vệ khởi động.
- Chu Quyền! Thôi Luân Hải!
Y lạnh lùng phân phó:
- Mang theo binh mã của các ngươi trợ giúp huynh đệ họ Đoàn, ngăn cách binh mã của Ân Phá Sơn với đại doanh của y.
Chu Quyền và Thôi Luân Hải đều thuộc La Môn Thập Kiệt chắp tay lên tiếng, chia nhau ra dẫn quân của mình đi trợ giúp huynh đệ họ Đoàn. Huynh đệ họ Đoàn có năm vạn binh mã, Chu Quyền và Thôi Luân Hải cũng có năm vạn. Mười vạn tinh nhuệ đủ để chia cách Ân Phá Sơn với đại doanh của y rồi.
- Văn Tiểu Đao.
La Diệu nghiêng đầu nhìn:
- Mang theo binh mã của ngươi tấn công phía tây của đại doanh phản quân. Trong một canh giờ mà không tấn công vào được, thì đừng trở về gặp ta.
Văn Tiểu Đao lập tức hưng phấn, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ đỏ ửng. Y là một tên lãnh ngạo khát máu. Mỗi khi giết người, máu trong người y đều sôi lên.
- Vâng, Đại tướng quân yên tâm, một canh giờ mà không tấn công được vào, thuộc hạ tự cắt đầu mình dâng lên!
Y cười hắc hắc một tiếng rồi giục ngựa mang theo đội của mình chạy về hướng đại doanh phản quân.
- Tiểu Đồ.
Tiểu Đồ mà La Diệu gọi là một người trẻ tuổi, chừng hai bảy, hai tám. Khuôn mặt lạnh lùng, nhất là đôi mắt, lạnh tới mức làm cho người ta không thoải mái. Y là nghĩa tử mà La Diệu thu nhận sau khi La Văn chết, là con trai của một đai tướng đã chết trận. Lúc ấy khi La Diệu ôm về, y mới chỉ hai, ba tuổi. Mấy năm nay, y một mực đi theo La Diệu. La Diệu gọi y là La Tiểu Đồ, tính cách của y và chữ ‘Đồ’ này khá hợp nhau. (Đồ nghĩa là tàn sát)
Người này, còn được gọi là tiểu La Diệu.
- Mang theo trọng kỵ đi theo sau Văn Tiểu Đao. Sau khi Văn Tiểu Đao xuyên thủng đại doanh phản quân, ngươi dẫn theo trọng kỵ tìm nơi cất chứa đồ quân nhu rồi bảo vệ nơi đó không cho ai đụng vào. Người của Thủy sư cũng đang muốn kiếm một chén canh. Cho nên không để cho người ngoài lấy dù chỉ một hạt gạo.
La Tiểu Đồ vâng một tiếng, cũng không nhiều lời liền thúc ngựa rời đi. Người này, số câu nói trong một năm, còn không bằng số câu nói trong một ngày của người bình thường.
Dưới trướng của La Diệu có hai kỵ binh doanh, người chỉ huy trọng kỵ doanh chính là La Tiểu Đồ.
- Mộc Lê.
La Diệu gọi người cuối cùng, là tướng lĩnh của khinh kỵ doanh.
Y xếp thứ chín trong La Môn Thập Kiệt, tuy đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn ở dưới La Tiểu Đồ.
- Mang theo một vạn kỵ binh, phá vòng vây của Ân Phá Sơn tới núi Phục Ngưu…nhìn xem binh mã của Phương Giải thế nào rồi. Nếu Sơn Tự Doanh bị bao vây, thì tiếp ứng bọn họ ra ngoài. Rồi bảo Phương Giải tới đây gặp ta. Nếu không đồng ý thì trói lại mang tới đây!
Mộc Lê sửng sốt, không nhịn được nghĩ tới mấy lời đồn đãi về Phương Giải. Mấy ngày này trong quân đội có lời đồn rằng, Phương Giải chính là con riêng của Đại tướng quân. Nhưng đi theo La Diệu nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Đại tướng quân có con riêng, cho nên y một mực không tin. Nhưng hiện tại, y lại tin vài phần. Phái một vạn khinh kỵ binh vượt qua phản quân để cứu một Du Kỵ Tướng quân Ngũ Phẩm nho nhỏ…
Bất kể thế nào, đều khiến người ta khó hiểu.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tuy trong lòng y có nghi vấn, nhưng vẫn tuân theo lệnh mà làm.
Nhìn thuộc hạ dẫn theo người rời đi, sắc mặt của La Diệu mới khôi phục lại vài phần. Phương Giải mưu đồ lớn như vậy, lúc y nghe thân binh kia trở về báo cáo, quả thực giật mình kinh hãi. Nhưng tới hiện tại, y lại không nhịn được nghĩ, chẳng phải mình muốn chính là một người nổi bật như vậy sao?
Bất kể như thế nào, kế hoạch của Phương Giải ngày hôm nay đủ để khiến người ta thay đổi cách nhìn với hắn.
La Diệu nhìn về hướng xa xa, dường như đang tìm kiếm thân ảnh tráng kiện của người trẻ tuổi kia trong đám đông.
Ở một nơi mà y không nhìn thấy, người lập ra kế hoạch đang dẫn theo hơn một nghìn kỵ binh từ sau núi lách ra ngoài, lượn một vòng rồi lao về hướng đại doanh phản quân.
Hắn từng nói…vẫn chưa xong.