- Không ra tay?
Phương Giải thấy Diệp Trúc Hàn vẫn chưa hành động gì, không nhịn được thở dài:
- Như ngươi thật khổ, trong lòng có thiện ý lại có ác ý, thiện và ác xung đột lẫn nhau, không cái nào thắng được cái nào. Ngươi đang đoán vì sao hai người kia phải chết, cho nên ngươi không thể tùy tiện ra tay. Nhưng ngươi lại cảm thấy bọn họ là người thân của mình, nếu không ra tay thì lại xin lỗi lương tâm.
Diệp Trúc Hàn gật đầu:
- Ngươi nói không sai.
Y hít sâu một hơi:
- Dù bọn họ có làm sai hơn nữa, thì cũng là sư đệ của ta.
Sau đó y vươn tay, chỉ về hướng Phương Giải:
- Tuy nhiên có một việc ngươi nói sai rồi, ta biết kết giới của Lão Tiểu là hắc ám chi gới, cũng biết kết giới của Lưu Yến Tước là huyết giới. Ta còn biết, kết giới của mình khác với bọn họ. Ngươi nói kết giới của bọn họ đều là âm u, lại không để ý tới một việc, chẳng hạn như đao, đao là hung khí, nhưng có thể dùng đao làm việc thiện. Cho nên âm u chi giới chưa hẳn không làm được việc thiện. Chỉ là bọn họ không có lựa chọn mà thôi. Chứ âm u và quang minh không liên quan gì tới nhau.
Phương Giải khẽ nhíu mày, lời của Diệp Trúc Hàn quả thực không sai.
- Kết giới của ta là quang minh.
Diệp Trúc Hàn nói.
Sau đó y chậm rãi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có ánh sáng.
Lúc ánh sáng xuất hiện trong lòng bàn tay của y, dường như toàn bộ thế giới đều sáng lên. Ánh sáng này, không khiến người ta cảm thấy ấm áp, là một kiểu ánh sáng khác. Tuy cũng có nhiệt độ, nhưng tràn đầy thô bạo.
Nơi này là Thập Vạn Đại Sơn, trong Thập Vạn Đại Sơn nhiều nhất là cái gì?
Tất nhiên là tuyết đọng ngàn năm không thay đổi.
Cho nên, cả Thập Vạn Đại Sơn toàn là một màu trắng.
Lúc ánh sáng xuất hiện trong lòng bàn tay của Diệp Trúc Hàn, tuyết trắng bốn phía trở thành vũ khí của y. Nhờ những tuyết này, ánh sáng của y trở nên hùng mạnh hơn vô số lần. Có người nói ánh sáng và bóng tối là hai kẻ thù của nhau. Chỉ một chút ánh sáng cũng có thể thổi bay bóng tối, cho dù chỉ là một cái chớp mắt.
Đồng dạng, bất kỳ bóng tối nào, cũng có thể khiến ánh sáng giảm đi, cho dù chỉ rất nhỏ.
Tuyết phản xạ ánh sáng, nên ánh sáng của tuyết không phải là ấm áp, mà là chói mắt. Lúc đám người Liêu Sinh tới Thập Vạn Đại Sơn, Trần Chấn Vũ từng vì nhìn cảnh tuyết quá lâu mà bị chói mắt, suýt nữa thì mù.
Cho nên, điều này là bằng chứng cho lời của Diệp Trúc Hàn vừa nói.
Những thứ u ám chưa hẳn đều là thứ xấu. Lúc dùng lực lượng của u ám làm việc thiện, vậy thì u ám cũng khiến người ta ấm áp. Nếu lực lượng ánh sáng mà dùng để làm ác, thì ánh sáng cũng có thể khiến người ta lạnh lẽo.
Ánh sáng, là thứ giúp con người ta nhìn thấy rõ mọi vật. Trong đêm đen, chỉ cần một chút xíu ánh sáng, cho dù bằng hạt gạo, cũng có thể giúp người bị lạc trong bóng đêm tìm được phương hướng. Nhưng lúc ánh sáng đạt tới cực hạn, thì sẽ khiến hai mắt người rơi vào bóng đêm vĩnh viễn.
Mâu thuẫn không?
Không, đương nhiên là không.
Trắng vô tận, trắng hừng hực.
Loại màu trắng này có thể khiến cho người ta lập tức hoảng sợ. Bởi vì trắng tới một mức độ nào đó thì chẳng khác gì màu đen. Tuyết xung quanh đã trở thành vũ khí của Diệp Trúc Hàn, vũ khí hùng mạnh sắc bén. Không hề nghi ngờ rằng, ở một môi trường như thế này, năng lực của Diệp Trúc Hàn giúp y đứng ở thế bất bại.
Đây chính là sân nhà của y.
Có lẽ ở nơi khác, quang minh chi giới của y khó mà phát huy ra được uy lực như vậy. Nhưng ở Thập Vạn Đại Sơn, đây là chiêu thức hùng mạnh nhất. So với quang minh chi giới của y, hắc ám chi giới của Cửu tiên sinh quả thực không thể so sánh được. Hắc ám ở cấp bậc kia, chịu không được một kích của quang minh cấp bậc này. Đương nhiên, nếu rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, quang minh chi giới của Diệp Trúc Hàn sẽ giảm bớt đi nhiều.
Mà Phương Giải thách thúc y ở đây, có vẻ như không thông minh.
Hắn chọn nhầm kẻ địch ở một nơi sai lầm.
Sương mù màu xanh chậm rãi bốc lên, quay xung quanh Phương Giải. Những khí màu xanh này không phải tới từ nguyên khí thiên địa mà tới từ trong cơ thể hắn. Sương mù màu xanh bốc lên từ từng lỗ chân lông của hắn, thoạt nhìn chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã tạo thành thanh giới.
Cách ly quang minh khỏi thanh giới.
Cùng lúc đó, hai mắt của Phương Giải đang nhắm lại bỗng mở ra. Mà thời điểm hai mắt của hắn biến thành màu đỏ, mắt của hắn dường như có thể nhìn xuyên thấu tất cả. Ở trước đôi mắt màu đỏ này, không gì là không giấu được. Ánh sáng chói lóa như vậy đủ để người thường bị mù, nhưng Phương Giải vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng Diệp Trúc Hàn ở xa xa.
Mà lúc này, những người khác đã không thấy rõ cảnhvật trước mặt rồi. Cho dù là người có tu vị tuyệt đỉnh như đầu bếp, ánh mắt cũng trở nên khó chịu.
- Đều nhắm mắt lại, mọi người chớ nhúng tay vào trận chiến này.
Thanh âm của Phương Giải vang lên, vẫn bình thản như vậy.
Bên trong thanh giới, Phương Giải chậm rãi giơ hai tay lên, lập tức có ba sợi khí màu xanh phân biệt lao ra ngoài, ngăn cản ở trước người Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu và Mạt Ngưng Chi, sau đó nhanh chóng tạo thành một tiểu kết giới màu xanh nhạt, bảo vệ các nàng ở trong đó. Mà trước người Hạng Thanh Ngưu thì xuất hiện hai con cá trắng đen, bơi xung quanh trước người y. Một cái vòng tròn thật lớn xuất hiện ở trước người Hạng Thanh Ngưu, ngăn cản ánh sáng ở bên ngoài.
Thạch Loan thì không chịu đựng nổi, đau đớn ngồi xuống đất. Đầu bếp giơ tay đặt vào sau lưng của Thạch Loan, khiến y dễ chịu hơn chút.
May mắn, ánh sáng kia không phải nhằm vào bọn họ.
Nhưng ngay cả bọn họ đều khó chịu như vậy, huống chi là Phương Giải.
Như kiếm.
Bên trong ánh sáng chói mắt kia, kỳ thực cất giấu vô số thanh kiếm. Những thanh kiếm này đương nhiên không phải là kiếm khí, mà là một loại lực lượng của ánh sáng. Mọi người đều biết, đôi khi ánh mắt trời tạo thành từng tia từng tia một. Ánh sáng của Diệp Trúc Hàn cũng là như vậy, mỗi tia là một thanh kiếm.
Lực lượng của ánh sáng, chẳng phải đâm thủng hết thảy sao?
Bên ngoài thanh giới của Phương Giải, lập tức bốc lên khói trắng. Thật giống như dùng kính lúp tập trung ánh sáng lại, ánh sáng sẽ có uy lực khá lớn. Có thể như vô số laser bắn tới.
Phương Giải phát hiện, kim hỏa của mình không hề có tác dụng gì với Diệp Trúc Hàn.
Bơi vì nó cũng là ánh sáng.
Ngay cả kim hỏa có thể thiêu đốt nội kình cũng vô dụng với ánh sáng của Diệp Trúc Hàn.
Phương Giải đẩy hai tay về phía trước, thổ lực và kim lực dung hợp vào nhau, tạo thành phòng ngự tuyệt đối. Mặc dù hắn có thanh giới, mặc dù hắn có huyết nhãn, nhưng ánh sáng kia vẫn quá chói mắt rồi. Phòng ngự do thổ lực và kim lực tạo ra, có thể ngăn cản một phần ánh sáng.
Nhưng tầng phòng ngự này không kiên trì được hai, ba phút liền bị công phá. Dưới ánh sáng có cường độ mạnh như vậy, rất nhanh sẽ đâm thủng phòng ngự, vỡ nát, rồi biến mất. Sau đó Phương Giải dùng tới băng lực. Ở nơi này, băng lực cũng phát ra uy lực mạnh mẽ.
Nhưng, tường băng thoạt nhìn không thể bị phá vỡ cũng bị ánh sáng đâm xuyên qua.