- Người Hán các ngươi thông minh.
Đồ Hồn Đa Biệt trầm mặc một lúc rồi thở dài, sát khí trên mặt giảm bớt, y chỉ tờ giấy trên bàn, nói:
- Người này, lặng lẽ tiến vào lều lớn của ta, chỉ để lại một tờ giấy liền đi…Có thể tiến vào một cách âm thầm lặng lẽ như vậy, có phải là người đại tu hành như lời người Hán các ngươi hay nói không? Một khi đã như vậy, vì sao y không muốn giết ta?
Lưu tiên sinh cắn môi, biết tên Man Vương này vui giận thất thường. Ngày hôm qua lão Triệu chỉ là ngủ quên làm ướt cuốn sách, đã bị y giận dữ ném chết. Hiện tại vấn đề mà y hỏi, nếu không trả lời được thì có lẽ kết cục cũng không khá hơn lão Triệu là mấy.
- Người đó…không dám!
Lưu tiên sinh do dự một lát, rốt cuộc tìm được một lý do:
- Đại Vương được xưng là Thiên Thần, người đại tu hành của người Hán cũng đâu có gan giết ngài? Y làm như vậy, đơn giản chỉ là muốn ngài nghi hoặc mà thôi. Kỳ thực, có lẽ y vốn là một kẻ không có bản lĩnh gì. Mục đích mà y làm như vậy…mục đích làm như vậy…
Lưu tiên sinh nhìn bốn chữ ‘Hư hư thật thật’ trên tờ giấy, linh quang lóe lên:
- Chính là hư thật của binh pháp. Y muốn mê hoặc ngài, khiến cho ngài tưởng rằng y là một người đại tu hành, kỳ thực không phải.
- Hoặc là…
Trương tiên sinh trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói:
- Vốn không có người nào tiến vào, hết thảy đều không có thực!
Đồ Hồn Đa Biệt sửng sốt:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Trương tiên sinh tìm được linh cảm, rất nghiêm túc nói:
- Đại Vương, ta cảm thấy chuyện từ đầu tới cuối chính là một âm mưu. Ngài nghĩ mà xem, với tu vị của ngài tuyệt đối mạnh hơn người đại tu hành của Trung Nguyên, như vậy nếu một người đại tu hành tới đây, thì làm gì có chuyện ngài không cảm giác được? Mà người này nếu có thực lực giấu diếm được ngài chui vào lều, sao không tiến hành ám sát?
Đồ Hồn Đa Biệt cảm thấy có lý, đi tới trước ngồi xuống hỏi:
- Vậy ý của ngươi là gì?
Suy nghĩ của Trương tiên sinh càng ngày càng rõ ràng, y có chút đắc ý nói:
- Trong mắt ta, đây căn bản chỉ là một trò hề. Ban đêm bởi vì thú doanh xảy ra hỗn loạn, Đại Vương vội vàng tới bình ổn, đó chẳng phải là thời cơ tốt nhất để thích khách hạ thủ sao? Nhưng vì sao thích khách không hạ thủ? Theo như lời Lưu tiên sinh, nếu như y e ngại ngài, vậy sao y dám tiếp cận lều lớn của ngài? Cho nên trong mắt ta…căn bản là không có thích khách gì cả.
- Ủa?
Đồ Hồn Đa Biệt trầm tư một lát, bỗng nhiên hai mắt mở to, nhìn cỗ thi thể còn chưa xử lý ở bên ngoài lều:
- Ý của ngươi là, căn bản không có thích khách gì cả, tờ giấy kia căn bản cũng không phải do thích khách viết, mà là…Triệu tiên sinh viết?
Trương tiên sinh vốn định nói rằng trong số hộ vệ của ngươi có người bị mua chuộc. Nhưng còn chưa nói ra thì Đồ Hồn Đa Biệt đã nghĩ tới Triệu tiên sinh vừa mới chết.
- Đúng thế rồi.
Đồ Hồn Đa Biệt gật đầu mạnh:
- Lúc ấy ta có hỏi qua y, hư hư thật thật trong binh pháp giải thích như thế nào, y còn chưa kịp trả lời thì ta liền tới thú doanh, cuốn sách đặt một bên. Lúc ta trở lại, trên bàn có nhiều hơn một tờ giấy, mà cuốn sách của ta thì bị Triệu tiên sinh lấy làm gối đầu…ta hỏi y có phải là y viết lời giải thích lên tờ giấy hay không, y nói không phải, còn nói chữ này thật xấu.
Hai người Nam Yến kia thấy họ Trương không ngờ lại chuyển đầu mâu tới người một nhà, liền trừng mắt nhìn y. Hiện tại Trương tiên sinh đâm lao phải theo lao, muốn giải thích nhưng lại không dám.
- Đúng rồi…nhất định là y dùng tay trái để viết.
Đồ Hồn Đa Biệt nói:
- Y cố ý giả thần giả quỷ, để cho ta tin tưởng rằng có thích khách tới đại doanh…Kỳ thực căn bản không có thích khách gì cả, y làm như vậy chính là để cho ta hoài nghi. Để cho ta tưởng rằng người Hán bên kia có một người đại tu hành đến vô ảnh đi vô tung, khiến cho ta sợ hãi, không dám tấn công Ung Châu!
Chẳng ai ngờ Đồ Hồn Đa Biệt lại nghĩ tới nhiều như vậy, mà ngay cả Trương tiên sinh sắc mặt cũng rất khó coi. Y há hốc miệng, ủy khuất nhìn hai người bạn của mình, không biết phải giải thích ra sao. Mà hai người kia nhìn y như nhìn kẻ thù, hận tới hàm răng ngứa.
- Thế chuyện xảy ra ở thú doanh là thế nào?
Đồ Hồn Đa Biệt vô thức liếc nhìn ba người, ba người đều bị dọa tới run rẩy:
- Không phải chúng tôi! Đêm qua chúng tôi ngủ cùng một chỗ, có hộ vệ làm chứng, chúng tôi chưa từng đi ra ngoài!
- Ừ…không phải các ngươi.
Đồ Hồn Đa Biệt nói:
- Đêm qua người của ta nói rằng trong thú doanh có ánh sáng lóe lên, khiến cả thú doanh đều loạn. Chắc có người đốt lửa ném vào thú doanh, khiến dã thú hoảng sợ…Ta hiểu, nhất định là thủ hạ của tên Triệu tiên sinh kia làm! Tên khốn kiếp này là gian tế của người Tùy! Người đâu, ném thi thể của y vào thú doanh đi.
Ba người còn lại bị dọa câm như hến, không ai dám nói gì nữa.
Nếu Phương Giải biết Đồ Hồn Đa Biệt liên tưởng nhiều như vậy, chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười.
…
…
Đêm qua chính là Phương Giải tới đại doanh của tộc Hột. Hắn chỉ đem theo Trầm Khuynh Phiến và bạch sư, sau khi lặng lẽ vào đại doanh, hắn bảo Trầm Khuynh Phiến chờ bên ngoài tiếp ứng, sau đó cưỡi bạch sư đi dạo một vòng ở thú doanh. Dưới sự uy áp của bạch sư, những dã thú kia như nhìn thấy nhà vua, không dám lộn xộn. Đợi cho bạch sư rời đi, những dã thú kia mới sợ tới mức hoảng loạn. mà Phương Giải đúng là tính toán thừa dịp giết Hột Vương. Chỉ cần Hột Vương chết, người Hột tất nhiên nội loạn, vậy thì trận chiến Ung Châu này liền dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không ngờ rằng, dù Hột Vương Đồ Hồn Đa Biệt không tính là một cường giả, nhưng trong đại doanh có rất nhiều Vu Sư khó đối phó. Nhất là một Vu Sư mặc áo choàng trắng, tu vị mạnh mẽ. Nếu không phải Phương Giải có vô hình lực, có thể giấu đi nguyên khí thiên địa trên người mình, thì nói không chừng vừa tiến vào đại doanh đã bị phát hiện rồi.
Nhưng Phương Giải biết, chỉ cần mình vừa động sát ý, Vu Sư kia sẽ lập tức phát hiện. Mà lúc hắn ở bên ngoài lều vải quan sát, phát hiện Đồ Hồn Đa Biệt dùng cổ độc lên chính người mình.
Làn da của người này có màu tím xanh, không giống làn da người bình thường. Phương Giải phỏng đoán y nhất định dùng cổ độc gì đó, khiến cho thân thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn. Phương Giải không nắm chắc một chiêu là chết. Một khi đấu lâu đưa tới đám Vu Sư chú ý, Phương Giải muốn rút đi liền không dễ dàng rồi.
Kế hoạch của hắn vốn là để cho thú doanh đại loạn, thu hút sự chú ý của Vu Sư. Đợi đám Vu Sư chạy tới hết thú doanh thì ám sát Đồ Hồn Đa Biệt. Nhưng Vu Sư áo bào trắng một mực đưng bên cạnh Đồ Hồn Đa Biệt không rời đi. Phương Giải có điều kiêng kỵ, đành phải lui trở về.
Trước khi đi, nghe thấy Đồ Hồn Đa Biệt hỏi phụ tá người Hán kia hư hư thật thật có nghĩa là gì. Hắn nảy ra ý hay, liền chui vào lều vải lưu lại một tờ giấy. Nếu hắn biết Triệu tiên sinh kia nhận xét chữ hắn xấu, thì hắn nhất định sẽ vả vào miệng y một cái. Chữ xấu, vốn là nỗi đâu từ lâu của Phương Giải….
Sau khi trở lại Ung Châu, Phương Giải triệu tập người tới nghị sự, bao gồm các tướng lĩnh Ung Châu. Dù đã nửa đêm, nhưng vừa nhận được lệnh triệu tập, các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân lập tức tới trụ sở của Phương Giải. Mà những tướng lĩnh Ung Châu thì tới chậm hơn rất nhiều.
Một tướng lĩnh duy nhất không chậm hơn các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân, chính là Từ Khánh Chi.
Sau khi ngồi xuống soái vị, nhìn thấy tướng lĩnh Ung Châu vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, hắn cười nói:
- Đã trễ vậy còn gọi mọi người tới, quả thực có chút mạo muội.
Mấy tướng lĩnh Ung Châu đều chắp tay nói vài câu khách khí, Phương Giải không chờ bọn họ nói hết liền chuyển giọng:
- Nhưng các ngươi đã là quân nhân, cũng đã thừa nhận ta là tướng lĩnh cao nhất của Ung Châu, như vậy phải làm việc theo quân luật. Thủ hạ của ta có thể tới đúng giờ, vì sao các ngươi không thể?
Từ Khánh Chi biến sắc, biết rằng Phương Giải muốn lập uy. Nhưng y lại không tìm được lời phản bác nào. Thân là tướng lĩnh, tới chậm vốn là không đúng.
- Mỗi người mười gậy, coi như là trừng phạt nho nhỏ. Lần sau nếu còn người nào dám xúc phạm quân luật, chém không tha.
Phương Giải vừa nói xong, Kiêu Kỵ Giáo bên ngoài lập tức xông vào, lôi mấy tướng lĩnh Ung Châu ra ngoài đánh. Tuy mười gậy không nhiều, nhưng bị đánh mới biết được, không nói mười gậy, cho dù năm gậy đã da tróc thịt bong rồi. Dù là Kiêu Kỵ Giáo còn để lại chút tình cảm, nhưng mấy người này vẫn bị đánh tới kêu khóc thảm thiết.
Đánh xong, bọn họ còn phải tự mình khập khiễng đi vào rồi tiếp tục đứng.
- Các ngươi có bất mãn gì không?
Phương Giải hỏi.
Mấy người kia tất nhiên có bất mãn, nhưng không ai dám nói ra.
- Ta biết các ngươi bất mãn, cho rằng ta cố ý làm khó các ngươi…Ta cũng không sợ các ngươi bất mãn, có bản lĩnh thì các ngươi có thể thay thế ta ngồi chỗ này ra lệnh. Nếu không có bản lĩnh, thì đánh cho nhớ! Nhớ lời ta nói, chỉ có lần này thôi…
Mấy người kia câm như hến, không dám lên tiếng. Tuy trong lòng mắng mỏ không ngừng, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
- Tối nay ta đã tới đại doanh người Hột một chuyến.
Phương Giải thản nhiên nói một câu. Câu này vừa thốt ra, mấy tướng lĩnh Ung Châu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin nổi. Từ đôi mắt của bọn họ có thể nhìn ra sự khiếp sợ.
- Vốn định giết Hột Vương để trận chiến này dễ dàng hơn chút. Nhưng không ngờ trong đại doanh người Hột có không ít cao thủ. Cho nên ta chỉ đi dạo một vòng trong đại doanh liền trở lại.
Phương Giải thấy vẻ mặt nghi ngờ của các tướng lĩnh Ung Châu, biết rằng họ nghĩ gì. Hắn cầm một quyển sách đưa tới nói:
- Đây là cuốn sách mà ta lấy được từ trong lều lớn của Đồ Hồn Đa Biệt. Ta không đọc được văn tự của người Hột, trong các ngươi có ai biết không?
- Tỵ chức biết!
Từ Khánh Chi đi lên nhận lấy cuốn sách, mở ra nhìn nhìn, liền biến sắc:
- Đây là…đây là danh sách của Hột Vương, ghi lại binh lực mà các Thổ Ty mang tới lần này.
Mấy tướng lĩnh vừa bị đánh liền kinh hãi, bọn họ không thể tin được, vị Đại tướng quân thiếu niên có khuôn mặt thanh tú này, lại không ngờ vừa tiến vào lều lớn của Đồ Hồn Đa Biệt!
…
….
- Như vậy chuyến đi này cũng không phải là không có thu hoạch.
Phương Giải ghi nhớ những điều Từ Khánh Chi vừa đọc lên trong cuốn sách, gật đầu nói:
- Ít nhất chúng ta đã biết được tên các Thổ Ty và binh lực tổng cộng của người Hột. Mặt khác, buổi tối lúc tới đại doanh người Hột, ta có tới thú doanh của bọn chúng, đã biết được cách để phá đại quân dã thú của bọn chúng.
- Phá thế nào?
Từ Khánh Chi vội vàng hỏi.
- Đợi chuẩn bị xong, ta sẽ nói với các ngươi.
Phương Giải không tiết lộ, lắc đầu nói với Từ Khánh Chi:
- Phái một người thông minh ra khỏi thành gặp Đồ Hồn Đa Biệt. Nói cho y biết rằng, ta muốn gặp y. Thời gian là mười ngày sau, địa điểm do y chọn.
- À?
Từ Khánh Chi hơi sửng sốt:
- Đại tướng quân…nếu Đồ Hồn Đa Biệt muốn gặp ở trong đại doanh tộc Hột thì làm sao?
Phương Giải đứng dậy, giãn người một cái, tùy ý nói:
- Sao cũng được.