Kỳ thực bố trí của Phương Giải không phải là không có sơ hở. Chỉ có điều quá hợp lý khiến cho người Mông Nguyên không nhìn thấu. Chẳng hạn như lúc lên thuyền, lang kỵ binh Mông Nguyên và chiến mã tách ra. Với lòng tham của một vị thủ lĩnh như Phương Giải, không nỡ nhìn hơn mười vạn chiến mã chìm xuống sông.
Mông Ca vẻ mặt không chút thay đổi ngồi ở ghế, hai tay bị cột chặt.
Phương Giải sau một hồi tuần tra đại doanh vén rèm đi vào, liếc nhìn Mông Ca. Cái lều lớn này không lâu trước vẫn thuộc về Mông Ca, chỗ đại doanh này không lâu trước vẫn thuộc về Mông Nguyên. Tiếng kêu ở lều vải bên cạnh vang lên rất rõ ràng, nhưng Mông Ca làm như không nghe thấy.
- Lều vải bên cạnh đang khảo vấn thân vệ của ngươi.
Phương Giải ngồi xuống đối diện với Mông Ca rồi nói một câu. Mông Ca ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, hai mắt tan rã, rồi lại gục đầu xuống, giống như một lão già ở tuổi xế chiều.
- Ta không cho rằng ngươi sẽ cam tâm tình nguyện cùng ta tới Đông Cương giết địch, ta cũng không cho rằng ngươi hạ lệnh cho binh lính lên thuyền sang bờ bên kia rồi sẽ thành thật nghe theo ta. Ta nhớ lúc còn học ở Diễn Võ Viện, có một tiết học do chính viện trưởng Chu Bán Xuyên dạy. Lúc ấy nói làm sao để kẻ địch của mình mắc mưu, Chu viện trưởng chỉ dùng hai chữ ‘lợi ích’.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Hai chữ này như lời vàng ngọc, chỉ khi khiến kẻ địch cảm thấy có lợi thì mới làm theo kế hoạch của mình.
Mông Ca trầm mặc một lúc lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Ta nghe nói người Hán có một truyền thuyết rằng, nếu trên vai gánh quá nhiều mạng người thì sẽ bị trời phạt giảm thọ. Ngươi giết nhiều người như vậy, chỉ sợ không sống được lâu.
- Thực ngây thơ.
Phương Giải cảm khái nói:
- Một vị đế vương hùng tâm tráng chí lại giao hy vọng báo thù vào trời phạt, thật đúng là bi thương. Nếu như nói trước kia ta là một người vô thần, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy trên trời có thần linh đang quan sát mọi chuyện ở dưới hạ trần. Nhưng thần linh đó là vô tình, cho nên sẽ không để ý tới ai giết nhiều người. Huống chi, một chuyện như giảm thọ chẳng có gì đáng sợ với ta.
Hắn chỉ ra ngoài:
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thân vệ của ngươi sẽ không chịu được Kiêu Kỵ Giáo khảo vấn. Ta biết ngươi khẳng định có an bài. Gần 20 vạn lang kỵ của ngươi sau khi sang bờ bên kia mà không có hành động gì thì mới là lạ. Nhưng ngươi sợ ta, bởi vì tu vị của ta có thể giết người trong vạn quân, cho nên sắp xếp của ngươi tất nhiên là nhằm vào ta. Muốn đoán ra cũng không khó. Giờ có thể uy hiếp được ta chỉ có một mình Cái Xá mà thôi.
- Cho nên khảo vấn chỉ để thêm chứng thực. Cho dù không lấy được đáp án thì ta vẫn sẽ chuẩn bị. Nếu ngươi giao hy vọng vào Cái Xá đột nhiên giết trở về báo thù cho lang kỵ của ngươi, vậy thì bỏ đi thôi.
Phương Giải nói:
- Ta đã lệnh cho khinh kỵ binh của ta đổi quần áo Mông Nguyên các ngươi. Tuy rằng không đủ, nhưng chỉ cần mấy nghìn người hàng phía trước mặc vào, lại cầm cờ lang kỵ của các ngươi, đủ để lừa gạt những Hắc Sơn Quân gấp gáp trở về rồi. Nếu Hắc Sơn Quân trở lại, ta sẽ đánh tiếp một trận thắng nữa. Nếu Hắc Sơn Quân không trở lại, bố trí của ta cũng không tổn thất gì.
- Lúc ngươi đắc ý, ngươi chẳng khác nào một tiểu nhân.
Mông Ca châm chọc nói.
- Ngươi thật ngốc bức.
Phương Giải bật cười:
- Thế giới này có ai đắc ý mà trông không giống tiểu nhân không? Đắc ý đương nhiên phải như tiểu nhân thì mới thích chứ. Nếu lúc đắc ý còn phải kìm nén ra vẻ đạo mạo, vậy thì không thú vị rồi.
Mông Ca ngơ ngác, y phát hiện nam tử trẻ tuổi ở trước mặt mình này thật khác biệt.
- Đúng vậy, ngươi có thể thoải mái đắc ý, bởi vì ngươi thắng.
Mông Ca cúi đầu cảm thán.
- Vậy mới đúng.
Phương Giải nói:
- Thắng một cách bất đắc dĩ mới là không có ý nghĩa.
- Hiện tại ngươi có thể yên tâm tới Đông Cương chiến đấu với người nước ngoài, chúc mừng ngươi.
Mông Ca bỗng nhiên nói một câu chúc mừng.
- Không ngờ ngươi lại khí độ như vậy.
Phương Giải tựa vào đằng sau:
- Đúng là ta sốt ruột muốn tới Đông Cương, nhưng ta phải giải quyết hết những chuyện buồn phiền ở nhà đã. Sau khi đánh xong bên này, ta còn phải an bài chiến cuộc Tây Bắc. Mông Liệt giết nhiều người Hán hơn ngươi, nếu ta thả y về tranh đoạt Hãn vị, chẳng lẽ ngươi không thấy uất ức sao?
Mông Ca sửng sốt:
- Ta uất ức?
Phương Giải chẳng muốn giải thích, cho nên chuyển đề tài:
- Yên tâm, ngươi có thể sống tới lúc ta diệt trừ vật trong Đại Luân Tự kia.
- Nhưng ta mất đi Hãn vị.
Mông Ca buồn bã lắc đầu:
- Cho nên dù nhìn thấy ngày đó, thì có ý nghĩa gì?
- Có chứ.
Phương Giải đứng lên, chuẩn bị rời đi:
- Ý nghĩa của ngươi là, nhìn thấy ta trở thành người hùng mạnh nhất thiên hạ.
Mông Ca chấn động, không biết nên trả lời như thế nào.
- Sống thật tốt đi, ta còn cần ngươi sống tốt. Kế tiếp ta sẽ phái cao thủ bảo vệ ngươi tới Tây Bắc phân hóa thuộc hạ của Mông Liệt, sau đó bảo vệ ngươi dẫn theo thuộc hạ khai chiến với Mông Liệt. Người Mông Nguyên tự giết lẫn nhau tuyệt đối là một trò vui với người Hán bọn ta.
Phương Giải đi về hướng cửa:
- Cố gắng thích ứng với thân phận mới của mình đi. Từ hôm nay về sau, bốn chữ ‘tranh bá thiên hạ’ đã không còn liên quan gì tới ngươi rồi.
…
…
Bắc Hoài Lễ nhìn chằm chằm vào Cái Xá, trong mắt đầy cầu xin. Đang mang binh trở về, Mông Ca lại phái tới một thân binh gửi tin cho Cái Xá khiến Cái Xá do dự. Cho nên Bắc Hoài Lễ cực kỳ lo lắng, lo lắng Cái Xá quyết định giết trở về.
Đối với Hắc Sơn Quân mà nói, đây là một quyết định tuyệt đối sai lầm.
- Không thể tin Phương Giải, cũng không thể tin Mông Ca.
Bắc Hoài Lễ thấy vẻ do dự trong mắt của Cái Xá, vội vàng nói:
- Tướng quân nên biết, bức thư kia rất có thể là do Phương Giải và Mông Ca bàn bạc rồi viết ra. Chúng ta không thể không chuẩn bị tình cảnh xấu nhất. Nếu đây là mồi, thì lúc giết về sẽ đối mặt với liên quân Mông Nguyên và người Hán.
- Ý của ngươi là, đây là cạm bẫy?
Cái Xá hỏi.
Lúc hỏi lời này, ánh mắt của y nhìn thoáng qua thân binh Mông Nguyên. Sát khí trong mắt quá nồng, thân binh kia lập tức cảm thấy trong người lạnh lẽo. Y biết Cái Xá là người như thế nào, biết trước mặt Cái Xá mình chỉ như con kiến.
- Không phải!
Thân binh này vội vàng giải thích:
- Đại Hãn chưa từng nghĩ tới trở thành kẻ địch của ngài. Lúc trước liên thủ với người Hán đều là giả vờ, không phải vì lừa ngài mà là vì lừa Phương Giải. Chỉ khi Đại Hãn đóng giả thật khéo, thì mới lừa được người Hán giảo hoạt kia. Hiện tại người Hán đã bị lừa, chuẩn bị dùng thuyền lớn chuyển 20 vạn đại quân của Đại Hãn tới bờ bên kia sông Nghi Thủy. Chỉ cần quân đội của Đại Hãn xuống thuyền, có thể đánh bất ngờ Hắc Kỳ Quân.
Cái Xá không nhìn thấy vẻ dối trá trong mắt thân binh kia, chỉ thấy sợ hãi.
- Có lẽ…
Cái Xá nhìn Bắc Hoài Lễ:
- Đây là cơ hội của chúng ta. Nếu Mông Ca thực sự tập kích người Hán ở bờ đông, như vậy chúng ta liền trở thành người thắng lớn nhất. Tới lúc đó người Hán và người Mông Nguyên giết hại lẫn nhau, lưỡng bại câu thương, chúng ta liền thu thập cả người Hán và người Mông Nguyên.
- Không được!
Giọng của Bắc Hoài Lễ trở nên khàn khàn:
- Tướng quân, đây chắc chắn là bẫy. Cho dù không phải bẫy do Mông Ca tạo ra, thì cũng là bẫy do Phương Giải tạo ra. Ta hiểu Phương Giải hơn ngài, ta biết hắn là người như thế nào. Người này căn bản không thực sự hợp tác với Mông Nguyên.
- Ủa?
Cái Xá hơi sửng sốt:
- Vì sao ngươi chắc chắn như vậy?
Sắc mặt của Bắc Hoài Lễ hơi thay đổi, ngượng ngùng nói:
- Bởi vì, bởi vì ta là người Hán, bởi vì lúc trước ta cũng từ thành Trường An rời đi, cho nên ta hiểu Phương Giải hơn ngài. Năm đó ở Trường An hắn vốn đã lòng lang dạ sói rồi. Giờ hắn có địa vị rồi, sao có thể làm một chuyện mạo hiểm như vậy?
Câu trả lời này, hiển nhiên không có sơ hở gì.