Hầu Văn Cực cúi đầu trả lời. Hoàng đế "ừ" một tiếng, không hỏi lại, vừa đi vào trong hành lang vừa nhìn Trác Bố Y, hỏi:
- Bố Y, lúc ta đến đây, nghe La Úy Nhiên nói, vừa rồi ngươi dùng Họa Địa Vi Lao?
Trác Bố Y gật đầu nói:
- Hồi Bệ hạ, là thần dùng ạ.
- Tiếc quá.
Hoàng đế hơi buồn bã nói:- Đã tới chậm một bước, trẫm rất muốn được thấy bản lĩnh Họa Địa Vi Lao này của ngươi, chậmkhông ngờ chậm rồi.
Ông ta vừa nói vừa lắc đầu than khẽ, xem bộ dáng thật sự là tiếc không thấy được bản lĩnh của Trác Bố Y.
Hoàng đế đi vào trước cửa, người trong phòng đã quỳ đầy đất. Sau khi đi vào đại sảnh nhìn trong phòng vô cùng hỗn loạn, lại nhìn những biên quân đang quỳ, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Vương Định bị Hầu Văn Cực đánh ngất xỉu, sắc mặt Hoàng đế thoáng không hài lòng.
- Người kia là ai?
Ông ta chỉ vào Vương Định hỏi.Lưu Độc Tú khom người đứng bên vội vàng cúi đầu nói:
- Hồi Bệ hạ, là Vương Định của Giang Nam Vương gia, cũng là thí sinh triệu tập dự thi Diễn Vũ Viện năm nay. Phụ thân của gã tên là Vương Nhất Sơn, từng làm quan tới Quận thừa Tứ phẩm. Người này là trưởng tử của Vương Nhất Sơn, lúc niên thiếu cũng rất có tài danh ở vùng Giang Nam.
Hoàng đế "ừ" một tiếng, bước đi đến giữa đại sảnh hai tay đưa lên một chút:
- Tất cả đứng lên đi, các ngươi đều là binh sĩ vì trấn thủ biên cương của trẫm mà không tiếc đầu rơi máu chảy. Sau khi các ngươi tới đế đô rồi trẫm vốn muốn chọn ngày yêu cầu Binh bộ mời các ngươi đến Sướng Xuân Viên, trẫm đích thân nâng cốc tạ ơn các ngươi vì nước lập nhiều chiến công hiển hách. Nếu hôm nay đã tụ hợp ở đây rồi, vậy trẫm sẽ mượn bầu rượu tại Khách Thắng Cư mời các ngươi một ly.
Hoàng đế không hỏi sự việc hôm nay, chỉ nói công lao của biên quân.Điều này biểu hiện ý tứ gì, đã rất rõ ràng.
La Úy Nhiên khẽ cười cười, trong lòng tự nhủ bệ hạ rõ ràng muốn bày tỏ thái độ rồi. Mắt thấy sẽ dụng binh với Tây Bắc, lúc này Bệ hạ không thể nào lại đi trách phạt quân nhân. Nghĩ đến đây, ông ta bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Từ lúc Diễn Vũ Viện bắt đầu tuyển nhận học sinh thì Bệ hạ đã hạ chỉ lựa chọn nhân tài ưu tú trong quân tham gia thi. Hiện tại xem ra, lúc đó Bệ hạ đã chuẩn bị cho việc dụng binh rồi. Tâm cơ của Bệ hạ như vậy, cũng thật đáng sợ.
Hầu Văn Cực liếc nhìn La Úy Nhiên một cái, trong mắt có chút nghi hoặc.
La Úy Nhiên chỉ cười cười, không nói gì.Phi Ngư Bào của Đại Nội Thị Vệ Xử dùng tốc độ nhanh nhất thu thập sạch sẽ Khách Thắng Cư, những cái bàn một lần nữa được đặt chỉnh tề. Ông chủ của Khách Thắng Cư đích thân đến giám sát nhà bếp, một loạt mấy chục đầu bếp đều bận rộn. Các đầu bếp ai cũng không dám buông thả, giống như rô bốt, đề cao tinh thần xào nấu.
Nhóm biên quân đều ngồi vây quanh bàn, mỗi người đều bất an không yên.
Hoàng đế ngồi bàn chính giữa, vẫy tay bảo Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao đến ngồi cạnh mình. Hai Lữ soái biên quân lên núi đao xuống biển lửa không chút sợ hãi này lúc ngồi cạnh Hoàng đế thân mình khẽ run lên. Nhất là Mạc Tẩy Đao lúc trước bị tính kế suýt nữa thì động thủ giết người mà thành tử tội, nhưng bây giờ ngồi chung bàn với Hoàng đế, sự tương phản to lớn trước sau này khiến y căn bản là không thích ứng được.- Ngươi tên là Mạc Tẩy Đao, trẫm biết.
Hoàng đế khẽ cười nói:
- Sự kiện Đông Sở trẫm rất rõ, triều đình không thể công khai ca ngợi phong thưởng cho khanh, trẫm vẫn cảm thấy thiệt thòi cho khanh. Mùa đông năm ngoái trẫm cố ý phân phó Binh bộ đề tên khanh vào trong danh sách thí sinh tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, không cần phải luận quân công gì nữa. Hơn nữa, trẫm cũng đã thảo luận với Chu viện trưởng, khanh có thể trực tiếp tiến vào Diễn Vũ Viện, không cần sát hạch.
Mạc Tẩy Đao ngẩn ra, vội vàng đứng lên lui ra sau hai bước, quỳ rạp xuống:
- Thần tạ ơn Bệ hạ!
Hoàng đế mỉm cười nói:- Là trẫm nên tạ ơn các ngươi mới đúng. Giang sơn của trẫm, là các ngươi trông coi cho trẫm, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, giết Hồ giặc, tiễu trừ thảo khấu, quân uy mênh mông cuồn cuộn. Lúc trước trẫm vẫn thường nhắc với vài vị trọng thần trong triều, quân tiền dành cho binh lính biên quân phải tăng gấp đôi. Việc này đã giao cho Binh bộ và Hộ bộ thẩm tra đối chiếu, hẳn là rất nhanh sẽ thông cáo thiên hạ.
Ông cho người nâng Mạc Tẩy Đao dậy, nói:
- Trẫm cũng biết, có lẽ trong lòng các ngươi có rất nhiều oán khí. Triều đình làm rất nhiều chuyện không như ý người, có lẽ còn không có công đạo. Nhưng các ngươi hãy tin trẫm, cho trẫm thời gian, tất cả bất công trẫm sẽ khoét sạch, giống như khoét khối u ác tính trên người, tuyệt đối không giữ lại.
- Tạ ơn Bệ hạ!Tất cả binh lính biên quân đều quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế cười cười, sau khi ra hiệu mọi người đứng lên, nói:
- Có một số người bởi vì gia thế khá hơn một chút, liền không coi ai ra gì. Dân chúng Đại Tùy lấy trăm vạn mà tính, người như vậy đúng là vẫn còn số ít. Sở dĩ bọn họ ương ngạnh kiêu ngạo, là vì cảm thấy sau lưng mình có cái gọi là danh môn, có chỗ dựa cho họ.
- Nhưng hôm nay...
Hoàng đế đứng lên, ánh mắt quét qua tất cả biên quân, sau đó gằn từng chữ một:
- Các ngươi phải nhớ kỹ chỗ dựa của họ không có gì đáng sợ đấy, hồ giả hổ uy cố làm ra vẻ thôi. Các ngươi cũng có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa của các ngươi vững chắc nhất kiên cố nhất, đó chính là trẫm! Những nhà kia, trẫm muốn xem xem có nhànào lớn vượt qua Dương gia không!
Những lời này chấn động bốn phía.
Trong lòng nhóm biên quân này đều bừng lên lửa nóng, sự ấm áp khiến bọn họ cơ hồ muốn kêu lên vui sướng.
Hầu Văn Cực khẽ "ừm" một tiếng, tới gần La Úy Nhiên cau mày nói:
- Dường như hôm nay Bệ hạ nói hơi quá một chút, nếu lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi khiến một số người bất mãn.La Úy Nhiên nhếch miệng nói:
- Thời điểm Bệ hạ mới bắt đầu đăng cơ, ai cũng cảm thấy ông ta là người ôn hòa nhất trong các đế vương, cho nên thế gia đại hộ khó tránh khỏi ương ngạnh. Nhưng từ sau vụ án Khâu gia Giang Đô, còn ai dám nghĩ như vậy nữa? Người phía dưới còn không biết Bệ hạ sẽ dụng binh đối với Tây Bắc, ỷ vào mình xuất thân danh môn xuống dốc liền không biết trời cao đất rộng. Trên điểm quyết định này, Bệ hạ sao có thể không lên tiếng cho quân nhân được chứ?
Hầu Văn Cực lắc đầu nói:
- Ta vẫn cảm thấy, Bệ hạ quá coi trọng những biên quân này. Nói đi nói lại, triều đình vẫn phải dựa vào quý tộc trọng thần.
La Úy Nhiên lườm ông ta một cái, không trả lời.Hầu Văn Cực bất đắc dĩ cười cười nói:
- Ngươi biết là ta không có ý khinh thường con cháu Hàn Môn mà...
- Thánh ý như thế nào, ai có thể nghiền ngẫm thấu? Ngươi có từng nghĩ, người mà ba vị đế vương trước đó giết dù có nhiều cũng không nhiều bằng Bệ hạ, nhưng mọi người vẫn cảm thấy Bệ hạ rất ôn hòa, chỉ điểm này thôi...ai có thể làm được?
La Úy Nhiên lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co ở đề tài này nữa. Hầu Văn Cực "ừ" một tiếng, nhìn những quân nhân đang vô cùng cảm động kia, không kìm nổi lẩm bẩ:
- Có lẽ, quả thật ta không hiểu tâm tư của Bệ hạ. Tuy nhiên vụ án Khâu gia đã qua vài năm, có mấy ai nhớ thiên uy như nào chứ. Giang Nam Vương gia...ha hả.
Ông ta cười lạnh, hàm nghĩa phía sau đó còn lạnh hơn. Trước khi Hoàng đế đến,ông ta quả thật muốn khoanh tay đứng nhìn, biên quân và con cháu quý tộc có náo loạn đến đâu với ông ta mà nói cũng đáng là gì. Chỉ khi nào xuất hiện chút tình huống, mới để Đại Nội Thị Vệ Xử đến làm chút việc.
Mà Bệ hạ tới, cho nên ông ta lập tức một bạt tay quạt Vương Định bay ra ngoài.
Qua nhiều năm như vậy vẫn được sủng ái, cũng là bởi vì ông ta vào lúc mấu chốt luôn đưa ra lựa chọn kịp lúc.
- Ngươi phá vỡ Họa Địa Vi Lao, dùng mấy thành tu vi?
Trầm mặc một hồi, La Úy Nhiên không kìm nổi thấp giọng hỏi một câu.
Hầu Văn Cực cười cười, giọng điệu bình thản nói:- Bố Ý không dùng hết toàn lực, ta cũng không đem hết toàn lực. Tuy nhiên...có lẽ Bố Y cũng đang suy đoán ta dùng mấy thành tu vi.
La Úy Nhiên gật gật đầu, như thoáng chút suy nghĩ.
Hai người bọn họ cúi đầu nói chuyện với nhau. Mà xa xa, Trác Bố Y chỉ bảo hai Phi Ngư Bào đem Phương Giải đang hôn mê ra khỏi Khách Thắng Cư. Sau khi đặt hắn trên xe ngựa của mình, y ở trên xe ngựa nắm cổ tay của Phương Giải, sau một lát, ánh mắt y chợt biến đổi.
Thân mình thiếu niên lang vào lúc này nóng như lửa. Da thịt của hắn lộ ra ngoài hiện ra một màu đỏ quỷ dị, dường như máu đang cuồn cuộn chảy ngay dưới làn da, vô cùng sinh động. Hơn nữa trên dưới toàn thân hắn đều cứng như sắt, thậm chí ngay cả trên da mà bị ngón tay đặt lên cũng không hề lõm xuống.Trác Bố Y bắt mạch của Phương Giải, tập trung tinh thần cảm nhận sự khác thường trong cơ thể hắn.
- Thất khiếu?
Y tự lẩm bẩm:
- Đây là chuyện gì?