- Ngươi nghĩ vậy không sai. Đổi thành bất kỳ ai cũng có thể nghĩ như vậy. Nhưng ngươi không biết ta…sở dĩ ta có thể trở thành Đại tướng quân, sở dĩ người phía dưới đều nguyện ý làm việc cho ta, là vì ta coi bọn họ như người thân. Ta coi mỗi một người như huynh đệ trong nhà…Ngươi vì muốn bảo vệ gia đình mình nên không chịu nói, đây là nhân chi thường tình. Ta vì người nhà của ta, chẳng lẽ vì ngươi không nói mà ta buông tha cho ngươi?
Phương Giải chậm rại trở về, ngồi xuống ghế:
- Ta vốn ghét nhất là dùng hình bức cung, cho nên ta muốn dùng phương thức ôn hòa hơn để ngươi khai ra. Tuy nhiên sở dĩ pháp luật triều đình không loại bỏ khổ hình, là vì có rất nhiều nam tử xương cứng như ngươi không chịu khai ra. Ngươi giết người của ta, ta lại kính trọng sự trung thành và kiên cường của ngươi. Người sau lưng sai khiến người có thể cũng rất cao hứng vì nhìn thấy biểu hiện hiện tại của ngươi…vậy ngươi nên để cho y càng thêm vừa lòng.
- Trần Hiếu Nho
Phương Giải chỉ người kia nói:
- Giờ là lúc Đại Nội Thị Vệ Xử của ngươi thể hiện bản lĩnh.
Trần Hiếu Nho gật đầu lên tiếng:
- Vâng!
Y hít vào một hơi, tới trước mặt Lưu Phong, chỉ chỉ:
- Lột quần áo và giày của y ra, ta tự mình tra tấn.
- Dừng tay!
Đỗ Kiến Chu không thể nhìn được nữa. Ông ta biết có một số việc không thể để Phương Giải hỏi ra. Một khi những người phía sau Lưu Phong lộ ra ngoài ánh sáng, vậy thì chuyện hôm nay chỉ sợ càng khó giải quyết. Mà lúc ông ta nhìn thấy Lưu Phong, ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện, cho nên ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Địch một cái. Hiện tại Đỗ Kiến Chu không thể không tự nói với mình rằng, chỉ cần chuyện hành hình bức cung không xảy ra, thì việc Tổng Đốc nha môn bị bao vậy, cùng với chuyện Hắc Kỳ Quân vào thành coi như chưa từng phát sinh.
- Người này là tướng lĩnh quận binh, thủ hạ của ta!
Đỗ Kiến Chu cố gắng khiến thanh âm của mình bình tĩnh:
- Chẳng lẽ Đại tướng quân đang hoài nghi ta?
Dựa theo suy nghĩ của ông ta, câu trả lời của Phương Giải sẽ là làm sao dám hoài nghi ông ta. Sau đó ông ta sẽ nói rằng nếu Phương tướng quân không nghi ngờ ta, vậy thì giao chuyện này cho ta xử lý, ta sẽ cho Phương tướng quân một câu trả lời hài lòng. Thậm chí ông ta nghĩ, chuyện một vạn quận binh cũng không cần so đo với Phương Giải nữa.
Nói xong, ông ta liền đợi câu trả lời của Phương Giải.
- Vì sao không thể hoài nghi ngươi?
Phương Giải nhìn Đỗ Kiến Chu, nói:
- Đã tới lúc này rồi đâu cần phải làm ra vẻ? Ta hoài nghi tất cả người trong phòng này. Đừng tưởng rằng ta sẽ như các tướng lĩnh mà lúc trước các ngươi từng gặp qua, vì một số việc mà không để ý tới sự sống chết của thuộc hạ. Ta có được như ngày hôm nay là nhờ toàn bộ các huynh đệ phía dưới ủng hộ. Nếu bọn họ chết oan mà ta lại giả vờ làm như không thấy, chỉ sợ hàng đêm oan hồn của bọn họ sẽ tới ám ảnh ta.
- Nếu các ngươi mạnh hơn ta, các ngươi có thể phản kháng. Nếu các ngươi cảm thấy không mạnh bằng ta, vậy thì các ngươi ngồi cho đàng hoàng. Ta rất nghiêm túc nói cho các ngươi biết, nếu chọc giận ta, ta chẳng cần phải thẩm vấn gì cả, trực tiếp cắt đầu tất cả các ngươi đền mạng cho huynh đệ của ta!
Phương Giải vừa nói xong, toàn trường rơi vào im lặng.
…
…
Lưu Phong là một đàn ông, nhưng y cũng là người.
Lúc Trần Hiếu Nho động thủ rút bốn móng chân móng tay của y, y liền ngất đi vì đau đớn. Nhiếp Tiểu Cúc đi tới lấy kim châm ra, đâm vào vài huyệt vị của y, y lập tức tỉnh táo lại. Sau khi y tỉnh, Trần Hiếu Nho tiếp tục hành hình.
Nhiếp Tiểu Cúc đâm vào mấy huyệt vị, nói:
- Ta đâm y mấy huyệt vị, khiến y cảm nhận đau đớn mạnh mẽ hơn bình thường vài lần, với lại không thể hôn mê được.
Trần Hiếu Nho ừ một tiếng, tiếp tục làm chuyện của mình. Lúc ở Đại Nội Thị Vệ Xử hai người này từng hợp tác như vậy không biết bao nhiêu lần, đã cực kỳ ăn ý. Nhiếp Tiểu Cúc phụ trách bảo đảm cho người chịu cực hình không hôn mê cũng như không chết. Mà Trần Hiếu Nho thì phụ trách khiến người đó sống không bằng chết.
Không thể không nói nghị lực của Lục Phong rất mạnh, đổi lại người thường đã sớm khai ra rồi. Nhưng y vẫn kiên trì được gần nửa canh giờ mà không mở miệng. Có mấy vị đại nhân vật ở đây không nhịn được mà nôn ra, sắc mặt của Lưu Địch cũng cực kỳ khó coi.
Đúng lúc này, người mà Trần Hiếu Nho phái đi đã trở lại báo cáo.
- Bẩm Đại tướng quân, có 481 quận binh liên quan tới việc này, còn có mười sáu người là ông chủ nhà trọ, tiểu nhị, đã mật báo với quận binh. Thuộc hạ tạm thời còn chưa tra ra được trong phủ nha của thành Đại Cô có người tham gia vào hay không, còn cần thẩm vấn.
- Đều mang vào đi.
Phương Giải phân phó một tiếng.
Hắn liếc nhìn Lưu Phong một cái:
- Ngươi là hảo hán, nhưng thủ hạ của ngươi chưa chắc đều là hảo hán. Dù ngươi không nói, thì ta vẫn sẽ không bỏ qua chuyện này. Thân là người Hán, mà các ngươi lại động thủ với đồng bào của mình hung ác hơn với kẻ thù bên ngoài. Ta không biết lúc các ngươi giết người có nhớ tới điều này hay không, nhưng ta muốn hôm nay các ngươi phải nhớ kỹ.
Bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn, hơn năm trăm người bị kỵ binh Hắc Kỳ Quân áp tải vào trong đại viện. Đại viện lập tức trở nên chật chội. Những người đó bối rối nhìn về phía đại sảnh, khi thấy cái người bị tra tấn tới máu thịt mơ hồ kia chính là Lưu Phong, đám quận binh và ông chủ, tiểu nhị nhà trọ đều sợ tới biến sắc.
Không ai ngờ rằng tốc độ của Hắc Kỳ Quân lại nhanh như vậy. Từ lúc Phương Giải biết chuyện tới lúc bắt hơn 500 người chỉ chưa tới hai canh giờ. Phần lớn đám nha dịch, quận binh trong thành Đại Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Hắc Kỳ Quân đánh không kịp trở tay.
Mà lúc này, Kiêu Kỵ Giáo được huấn luyện bài bản đã phát huy được tác dụng quan trọng. Trần Hiếu Nho tự mình dẫn 300 Kiêu Kỵ Giáo xông doanh, bắt Lưu Phong tới. Sau đó đại quân Hắc Kỳ Quân tiến vào thành, quân coi giữ trên thành không kịp ngăn cản.
- Có lẽ trong mắt các ngươi, mạng người không đáng giá. Hơn 500 người này đối với các ngươi mà nói, có cũng như không, cho nên các ngươi không đau lòng, không thèm để ý. Nhưng hai mươi mấy người dưới trướng của ta không thể chết vô ích. Các ngươi sẽ thấy kết quả mà các ngươi không muốn thấy.
Phương Giải chỉ vào những người quỳ xuống kia:
- Trong đó nhất định có người biết chuyện, lại không muốn chết.
- Kỳ Lân!
Phương Giải phân phó:
- Tới hỏi.
Kỳ Lân mang theo côn đồng đi tới trước mặt những người này. Thân hình hơn hai mét của y tạo cho những người này áp lực cực lớn. Mặc dù y không nói lời nào, nhưng cũng đủ để uy hiếp bọn họ rồi.
- Ngươi biết không?
Kỳ Lân hỏi người đầu tiên.
- Ta…không biết.
Quận binh thứ nhất vừa trả lời xong, Kỳ Lân đã vung côn đập vỡ sọ y, sau đó tới trước mặt người thứ hai:
- Ngươi biết không?
Quận binh thứ hai sợ tới mức không khống chế được bài tiết. Môt mùi hôi thối phát ra từ người y. Y vô thức lắc đầu, cả người run rẩy như chạm điện.
Bịch.
Kỳ Lân đập vỡ sọ người thứ hai.
Y đi tới trước mặt người thứ ba, nhìn nhìn, cũng không hỏi liền đập vỡ sọ. Liên tục sáu người, y không hỏi một câu, liền đập chết. Cảnh máu tanh này khiến hộ vệ phủ Tổng Đốc và nha dịch phản kháng, trong đám người bắt đầu có người kêu gọi.
Trần Định Nam chẳng thèm nhìn, vung tay ra lệnh bắn tên.
Mấy chục mũi tên lập tức bắn tới, mười mấy người ngã xuống, người chưa chết thì không ngừng kêu lên rên rỉ.
- Phương tướng quân!
Đỗ Kiến Chu mặt trắng như tờ giấy, ông ta bước nhanh tới phía trước vài bước:
- Đủ rồi!
- Đủ?
Phương Giải dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn ông ta:
- Lúc giết người của ta, các ngươi nên nghĩ như vậy. Giờ các ngươi rất vô tội nói với ta rằng đủ rồi, chẳng lẽ không thấy vô sỉ sao? Tổng Đốc đại nhân, chuyện hôm nay bất kể liên qua hay không liên quan tới ngươi, ta đều có một câu muốn nói với ngươi…Người của ta, ngoại trừ ta ra, không ai được động vào.
- Hỏi!
Hắn quay đầu nhìn về phía Kỳ Lân:
- Năm trăm người này không hỏi được gì, thì bắt thêm năm trăm người nữa.