Nhưng lang kỵ Mông Nguyên đã có chế độ xây dựng khá hoàn chỉnh. Đội mười người, đội trăm người, đội nghìn người, đội vạn người, các đội đều có thủ lĩnh riêng chỉ huy, cho nên tuy tán mà không loạn.
- Triết Liệt Biệt
Khoát Khắc Đài Mông Liệt phân phó:
- Mang đội ba nghìn người, đánh trận đầu tiên. Khoát Biệt Thiếp Nhi ngươi mang đội hai nghìn người đánh trận thứ hai. Mã Hán, ngươi mang theo đội hai nghìn người đánh trận thứ ba. Cần một trận chiến phá địch. Đại Hãn vẫn đang chờ chúng ta trở về, người nhà của các ngươi cũng đang chờ các ngươi trở về. Chúng ta rời khỏi thảo nguyên đã ba năm rồi, đám nhóc con trong nhà cũng đã lớn hơn không ít. Không phải các ngươi vẫn nhớ nhung cái lều ấm áp của các ngươi đó sao, không phải vẫn nhớ nhung nữ nhân trắng nõn của các ngươi đó sao, còn có những ngày phóng ngựa trên đồng cỏ xanh biếc để săn bắn đó sao. Vậy thì hãy đi đi!
Y chỉ lệnh kỳ về hướng thành đá bên kia:
- Dùng loan đao sắc bén của các ngươi cắt đầu kẻ địch, Trường Sinh Thiên sẽ ban cho các ngươi lực lượng vô cùng, hào quang của gia tộc Hoàng Kim sẽ chiếu rọi trên người các ngươi, giúp các ngươi đao thương bất nhập! Để cho đám người Hán kia nhìn thấy, ai mới là dũng sĩ chân chính!
- Hô cáp!
Đám lang kỵ lớn tiếng kêu lên, không ai chú ý tới lời của Mông Liệt có chỗ khác với lúc trước. Lúc này y không nhắc tới Minh Vương, không nhắc tới Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn.
Binh lính lang kỵ chỉ muốn nhanh chóng đánh xong trận này rồi trở về quê hương, ôm lấy thê tử đầy đặn, giơ cao đứa con, không ai để ý tới lời của Mông Liệt có gì khác biệt. Nỗi nhớ nhà của bọn họ đã như dao cắt.
- Các dũng sĩ!
Triết Liệt Biệt rút loan đao đi về phía trước:
- Tiến lên, khiến đám người Hán yếu đuối kia phải khóc lóc cầu xin dưới loan đao của chúng ta! Các ngươi đều uống máu sói mà lớn lên, mà người Hán chính là đám dê để chúng ta ăn thịt uống máu!
- Hô cáp!
- Hô cáp!
Tiếng xung phong vang vọng khắp khe núi, quanh quẩn không dứt.
Đội nghìn người đầu tiên dưới sự dẫn dắt của Thiên phu trưởng bắt đầu tăng tốc độ. Những người đi đầu cầm thang chạy như điên về phía trước. Ở một nơi hẹp như nơi này, bon họ biết rằng nếu trốn tránh hoặc là chạy chậm thì sẽ chết càng nhanh hơn. Hy vọng duy nhất để sống sót dưới mũi tên của kẻ thù, chính là nhanh chóng chạy tới dưới tường đá. Phía sau những kỵ binh cầm thang là kỵ binh cầm lá chắn che ở trước ngực. Nhưng do lá chắn dành cho kỵ binh quá nhỏ, cho nên không che được hết nửa người.
Phương thức tấn công chỉ dựa vào hai cái đùi của chính mình để chạy này, khiến từng kỵ binh lang kỵ không còn cảm thấy mình là người khổng lồ nữa. Lúc cưỡi trên lưng ngựa, tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn cả gió. Nhưng hiện tại, bọn họ phải chạy bằng chính đôi chân của mình, liều mạng chạy.
Lúc tiếng sừng trâu vang lên báo hiệu xung phong, binh lính Hắc Kỳ Quân trên tường thành đều kéo căng dây cung, sắc mặt nghiêm nghị. Không ít người hít một hơi thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại. Hơn mười nỏ lớn trang bị trên tường thành đã căng dây thừng, chỉ chờ ra lệnh nỏ lớn sẽ như con rồng giận dữ gào thét mà đến.
Hạ Hầu Bách Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng quá Phương Giải đang ở một nơi gần đó, cũng hít sâu một hơi. Đã đợi mấy tháng, ngày này rốt cuộc đã tới. Đây là trận chiến đầu tiên từ lúc y đi theo Phương Giải. HIện tại y đã biết Phương Giải là một người có tính cách như thế nào. Đối với người có năng lực, chưa bao giờ xa lánh chèn ép. Chỉ cần mình biểu hiện tốt ở trận đánh này, thì vị trí của mình sẽ ổn định ở trong Hắc Kỳ Quân.
Tứ Phẩm Hùng Uy Lang tướng.
Y đã ở trong quân đội nhiều năm, mới biết được con cháu hàn môn muốn leo lên vị trí này khó khăn tới cỡ nào. Trên cơ bản, các tướng lĩnh từ Ngũ Phẩm trở lên đều đến từ các thế gia Đại Tùy. Con cháu hàn môn như bọn họ muốn ngẩng đầu, chỉ có thể đợi tới khi chiến tranh. Nhưng trong chiến tranh, một vạn người, thậm chí năm vạn người đều rất khó xuất hiện một con cháu hàn môn leo lên tới vị trí đó. Không thể nghi ngờ rằng, Hạ Hầu Bách Xuyên là một người may mắn. Bởi vì lúc Húc Quận Vương lúc trước cùng Phương tướng quân bây giờ, đều không phải là người đối xử bạc bẽo với binh lính.
Y biết mình đang tiếp cận với chỗ cao nhất của nhân sinh. Chỉ cần sống sót sau trận chiến này, chức Tứ Phẩm Ưng Dương Lang tướng là không thoát khỏi lòng bàn tay, cách đỉnh cao của võ tướng là Tam phẩm Đại tướng quân đã không xa. Đương nhiên, phần lớn mọi người cả đời đều không thể từ Tứ Phẩm leo tới Tam Phẩm, nhưng đó là viên gạch để bước lên bục vinh quang, chẳng phải sao?
Huống chi, Phương Giải là một thủ lĩnh công bằng.
Y nhìn về phía Phương Giải, cảm nhận được sự tin tưởng mà Phương Giải dành cho y.
- Mọi người!
Y rút hoành đao ra, chỉ về phía lang kỵ.
- Báo thù đi!
Một tiếng hổ gầm, ép tiếng xung phong của lang kỵ xuống, quanh quẩn khắp thung lũng.
Báo thù đi! Báo thù đi! Báo thù đi!
Thanh âm này, giống như là có rất nhiều oan hồn đang gào thét trong không trung.
…
…
Ong một tiếng, hơn mười nỏ lớn dẫn đầu phát uy, tạo ra mấy khe hở trong hàng ngũ lang kỵ cách đó hai trăm bước. Những nơi nỏ lớn đi qua không có một người sống. Với đội hình dày đặc như vậy, kỵ binh Mông Nguyên ngoại trừ cúi đầu chạy về đằng trước ra, không hề có khả năng tránh né.
Sau khi nỏ lớn phát uy, lang kỵ đã tiến vào phạm vi 150 bước. Cung tiễn thủ trên tường đá bắt đầu thu gặt sinh mạng. Mũi tên liên tục bắn ra, căn bản không cần ngắm cứ thế bắn xuống. Ở một không gian chật hẹp như vậy, cộng thêm đội hình dày đặc, cung tên rất dễ dàng lấy mạng kẻ địch.
Tên như mưa trút xuống không ngừng bắn ngã lang kỵ. mặc dù có người khiếp đảm nhưng vào lúc này cũng không chạy đi đâu được. Kỵ binh phía sau vẫn liều mạng xông về phía trước, phía trước chết từng tầng từng tầng một lại bổ sung. Đội trăm người chạy đầu tiên không ai may mắn sống sót qua ba lượt tên.
Hai đội trăm người còn cách tường đá năm mươi bước đã bị chết sạch sẽ. Người phía sau bị người phía sau nữa đẩy lên, căn bản là không dừng lại được. Kỵ binh lang kỵ dẫm lên thi thể đồng đội giống như thủy triều tuôn về phía trước. Cung tiễn thủ trên tường thành chia làm hai hàng, hàng thứ nhất bắn xong lại tới hàng thứ hai, làm vậy để duy trì tần suất bắn tên liên tục.
Động tác cứ diễn ra máy móc như vậy.
Hạ Hầu Bách Xuyên đi qua đi lại ở phía sau cung tiễn thủ, đi từ đầu này tới đầu kia, không ngừng lớn tiếng chỉ huy.
Sau nửa giờ, rốt cuộc có lang kỵ mang thang được tới dưới tường đá. Những lang kỵ này vụng về dựng thang, bởi vì phối hợp không tốt mà làm chậm trễ khá nhiều thời gian. Trên chiến trường, một giây cũng quý hơn vàng, chậm một giây có thể mất đi tính mạng.
Cung tiễn thủ trên tường đá bắt đầu phân công. Cung tiễn thủ hàng thứ nhất bắn xuống phía dưới, hàng thứ hai thì bắn những lang kỵ còn chưa tới gần. Vừa lúc đó, nhìn thấy có binh lính tới được dưới tường đá, Triết Liệt Biệt lớn tiếng ra lệnh cho cung tiễn thủ của lang kỵ bắn trả lại để trợ giúp đồng đội trèo lên thành. Mỗi kỵ binh lang kỵ là một cung tiễn thủ ưu tú, năng lực này được tạo ra từ hoàn cảnh.
Một đội nghìn cung tiễn thủ bắt đầu phản kích. Mũi tên rậm rạp bay lên trời sau đó lao xuống tường đá. Binh lính Hắc Kỳ Quân lập tức ngã từng tầng từng tầng một. Hơn trăm cung tiễn thủ ở phía trước cơ hồ đã tổn thất bảy tám phần. Binh lính ngã xuống, lập tức có người bổ sung. Mũi tên dày đặc không ngừng đụng nhau trên không trung, lúc rơi xuống dưới đất giống như là cỏ dại mọc lan tràn.
- Thả đinh!
Hạ Hầu Bách Xuyên lớn tiếng hạ lệnh:
- Thả đinh xuống!
Những cái vợt dài năm xích, rộng ba xích, gắn đầy đinh bằng răng sói thả xuống, chụp vào lang kỵ ở dưới chân tướng. Sau đó binh lính Hắc Kỳ Quân ra sức kéo vợt lên rồi buông xuống. Lang nha đinh dài hơn một xích dễ dàng xuyên thủng nón trụ của lang kỵ, sau đó xuyên thủng sọ não. Lúc vợt được kéo lên, lang kỵ chỉ còn là cỗ thi thể.
- Chém đứt dây thừng!
Triết Liệt Biệt đứng ở phía sau hô hào, thanh âm không rõ ràng truyền tới tai của lang kỵ. Lang kỵ chưa quen thuộc với công thành lắm, bị vợt đinh dọa sợ, không ai biết là nên chặt đứt dây thừng gắn ở vợt. Cho nên lần đầu thả vợt đinh xuống, không có cái nào bị hủy.
Lúc thi thể chồng chất ở dưới chân tường, thì rốt cuộc có cái thang đầu tiên đặt lên tường đá. Lúc cái thang đơn giản đặt lên tường, đám lang kỵ phát ra tiếng hoan hô, thật giống như là nhìn thấy thắng lợi. Đáng tiếc chính là, binh lính người Hán đã quá quen với việc phòng ngự thành trì cho nên không hề khẩn trương. Bọn họ dùng câu liêu đẩy cái thang xuống. Cây thang cùng đám binh lính đang trèo lên đổ xuống.
Những lang kỵ bị cây thang lớn đổ lên người phát ra thanh âm đau đớn.
Trận chiến này ngay từ lúc đầu đã rất thảm thiết. Đám lang kỵ sốt ruột về nhà, mà binh lính Hắc Kỳ Quân thì sốt ruột báo thù. Chiến đấu như vậy đã định trước là rất thảm khốc. Binh lính Hắc Kỳ Quân trên tường thành không ngừng bắn tên xuống, không ai lùi bước. Bọn họ phát tiết hết hận thù lên mũi tên.
Hạ Hầu Bách Xuyên có chút hoảng hốt, giống như đang trở lại trận thảm chiến cách đây ba năm. Binh lính mất sự chỉ huy, bắt đầu sụp đổ. Nhưng mấy chục người, mấy trăm người bọn họ tạo thành một đội phản kích lại, tuy nhỏ nhoi, nhưng rất ít người đầu hàng.
Trận chiến ấy nhuộm máu cả đồng cỏ Mãn Đô Kỳ, trận chiến hôm nay, sẽ nhuộm máu cả khe núi.
Cờ xí màu đen tung bay trên tường đá, biểu hiện cho tâm huyết và tôn nghiêm của người nam nhân.