Tuy nhiên, Kiêu Kỵ Giáo am hiểm nhất không phải là giết địch, mà là cải trang.
Phương Giải tiễn Hạng Thanh Ngưu tới tận khe núi Lang Nhũ. Trước khi đi Hạng Thanh Ngưu hỏi Phương Giải thực không muốn nói mấy lời chia tay cảm động như ta và ngươi chia tay ở đây, như thuyền rời bến gì đó, Phương Giải nói, ngươi cút nhanh lên, Hạng Thanh Ngưu nói, con mẹ kẻ phụ lòng bạc tình, Phương Giải nói lão tử chơi ngươi, chơi chán liền vứt bỏ, Hạng Thanh Ngưu làm bộ che mặt xoay người đi, đi mấy chục bước, quay đầu hô với Phương Giải:
- Đạo gia nợ ngươi một mạng!
Phương Giải bĩu môi nói lão tử không thèm.
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả, leo lên xe ngựa rời khỏi thảo nguyên.
Lúc trở về đại doanh, Phương Giải luôn nghĩ, hiện tại chắc mình mới chân chính tiến vào đời.
Trước đây lang thang vất vưởng, tiến vào thành Trường An thì nơm nớp lo sợ. Tới Ung Châu thì hăng hái, kỳ thực vẫn dùng thái độ của người ngoài ngắm nhìn thế giới này. Mà hiện tại, hắn sẽ dẫn theo bảy vạn binh lính rời khỏi Thanh Hạp, lúc này mới tính chân chính tiến vào đời.
Lúc trở về, giang sơn Đại Tùy đã đổi màu.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ, mình giống như một cây bút màu không hiểu đến tới đây, tô vẽ giang sơn.
Đội ngũ đang tập kết, Phương Giải tính toán trước khi trở về Trung Nguyên xác định rõ ràng địa vị và chức trách của các tướng lĩnh. Dù sao bây giờ bọn họ đã không còn là binh lính của Đại Tùy, các binh lính vẫn xưng hô các tướng lĩnh là tướng quân, nhưng Phương Giải vẫn chưa chính thức bổ nhiệm.
Hiện tại dưới trướng của hắn không thiếu chiến tướng, như Hạ Hầu Bách Xuyên, Long Hi Nguyệt, Gia Cát Vô Ngân, Lang Thành Đống, Tô Mạn Tử là các tướng lĩnh cũ trong quân Tùy, so với Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu thì tài năng cao hơn chút. Dù sao tầm nhìn xa của hai người kia vẫn còn hơn thấp. Mà để cho Phương Giải nhìn với cặp mắt khác xưa, chính là Trần Định Nam. Người thanh niên này là hổ tướng trời sinh, chiến đấu dũng mãnh hơn bất kỳ tướng lĩnh nào trong đại doanh.
Kỳ Lân, Nhiếp Tiểu Cúc, Yến Cuồng, ba người này chỉ cần mặc giáp ra trận thì chính là dũng sĩ có sức vạn phu. Cho bọn họ một thanh đại đao, bọn họ liền dám giết máu chảy thành sông. Chỉ bọn họ một phương hướng, bọn họ liền đi về hướng đó không lùi.
Còn có trí giá như Tôn Khai Đạo, Trác Bố Y, có thể bày mưu tính kế cho hắn.
Nếu như phải nhập vào bức tranh giang sơn kia, thì sẽ vẽ nên rất nhiều bút tích trên đó.
Sau khi trở về từ chiến trường, bạch sư khôi phục lại bộ dáng lười biếng. Dọc theo con đường này cũng không biết dọa sợ bao nhiêu chim bay dã thú. Trừ khi là đói bụng, nếu không sẽ lười liếc nhìn, giống như không hề có hứng thú với những dã thú kia. Hơn nữa nó cũng không cần Phương Giải quan tâm cho ăn, đói bụng tự nhiên là đi bắt, bắt được số lượng khiến người ta giật mình. Hôm qua trên đường tiễn Hạng Thanh Ngưu rời khỏi đại doanh, bạch sư cọ vào tay Phương Giải, Phương Giải biết rằng nó đang đói cho nên mặc nó đi tìm đồ ăn. Không bao lâu nó ngoạm một con heo rừng chừng bốn trăm cân trở về, chưa hết một nén nhang.
Phương Giải phát hiện mỗi lần ăn, bạch sư đều ăn rất nhiều. Cả con heo rừng kia nó xơi hết, xơi xong thì cũng rất lâu mới đói. Có phong phạm của một hơi ăn xong, no tám mươi ngày.
Phương Giải tiễn Hạng Thanh Ngưu, chỉ có mấy người thân tín đi cùng như Trầm Khuynh Phiến, Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân, không mang theo đại đội binh mã. Dù sao mảnh thảo nguyên này đã bị Hắc Kỳ Quân càn quét sạch sẽ, cho dù mã tặc ăn gan hùm mật gấu cũng không dám lộ diện ở Mãn Đô Kỳ, vừa lộ mặt chính là chết. Nói sau, với tu vị của đám người Phương Giải, trừ khi gặp được người đại tu hành từ Thông Minh Cảnh trở nên, bằng không không cần để ý.
Trầm Khuynh Phiến một mực đọc cuốn sổ tay của Vạn Tinh Thần, tuy bức tranh ở tờ cuối cùng thoạt nhìn giống với thể chất của Phương Giải, nhưng những lời bình tối nghĩa ở trên khiến nàng không tài nào ngộ ra.
Hỗn Độn khai sinh thất mạch, thất mạch thông nạp thiên địa.
Chỉ có ít ỏi mấy chữ này, câu trước còn dễ lý giải, nói rằng thân thể giống như hỗn độn, đợi hỗn độn qua đi thì sẽ có bảy khí mạch xuất hiện. Nhưng câu tiếp theo, thất mạch thông nạp thiên địa, liền làm cho người ta khó mà lý giải nổi. Quá không rõ ràng, cũng không tìm thấy dấu vết để mà lần theo.
Phương Giải đơn giản bỏ qua, mà Trầm Khuynh Phiến thì không bỏ được, thỉnh thoảng vẫn lấy ra cân nhắc.
- Nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Phương Giải nhìn thoáng qua Mộc Tiểu Yêu, thấy tinh thần của nàng vẫn hơi hoảng hốt.
- À?
Mộc Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt bỗng lộ vẻ đỏ ửng mê người. Nàng vội vàng né tránh ánh mắt của Phương Giải, không dám đối diện với hắn. Phương Giải lập tức sinh ra hứng thú, lại gần nhẹ giọng hỏi có phải xuân tình nổi lên không. Mộc Tiểu Yêu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, không chịu trả lời.
Hoàn Nhan Vân Thù ở bên cạnh cười ha hả, sau đó hạ giọng nói:
- Muội biết Mộc tỷ tỷ đang nghĩ gì…
Mộc Tiểu Yêu vội vàng che miệng nàng lại:
- Nếu muội dám nói ra, ta liền không để ý tới muội nữa.
Hoàn Nhan Vân Thù tránh sang một bên, cười nói:
- Muội không nói tỷ, muội chỉ nói người nào đó muốn sinh đứa bé cho ai đó, nhưng vẫn không được, nên trong lòng có chút bất an!
Phương Giải ngơ ngẩn, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.
- Ta…
Mộc Tiểu Yêu liếc mắt nhìn Phương Giải một cái, e thẹn nói:
- Muội đã không còn trẻ rồi, lớn tuổi hơn hai muội kia…
Trầm Khuynh Phiến rời ánh mắt khỏi cuốn sách, nhìn Mộc Tiểu Yêu, thản nhiên nói:
- Nhường cho tỷ là được.
Hoàn Nhan Vân Thù lập tức phồng miệng lên:
- Muội cũng muốn!
Lời này khiến cho Mộc Tiểu Yêu cực kỳ lúng túng, lúng túng vẫn là Phương Giải…
Đang lúc Phương Giải có chút xấu hổ không biết làm thế nào, thì bạch sư bỗng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cảm giác của nó nhạy bén hơn người thường nhiều, cho dù là người đại tu hành như Trầm Khuynh Phiến cũng không thể so sánh bằng. Phương Giải lập tức nhìn về phía trước, sau đó ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Có thể làm bạch sư phải đề phòng, bất kể là ngươi hay thú chỉ sợ đều rất khó đối phó.
…
…
Xuất hiện trước mặt đám người Phương Giải, là một nữ nhân.
Nữ nhân rất đẹp.
Tuy nàng mặc một bộ áo rất dài, khuôn mặt che bởi một dải lụa chỉ hiện ra đôi mắt, nhưng cảm giác đầu tiên của mọi người đều giống nhau, đây nhất định là một nữ nhân rất đẹp. Áo dài buông tới mắt cá chân, che đi dáng người. Nhưng người tinh mắt vẫn nhìn ra được tư thế thướt tha của nàng. Sự mông lung này khiến nàng càng thêm mê người.
Khuôn mặt dùng một tấm khăn lụa màu vàng che lại, khăn lụa thêu hoa văn rất phức tạp, khó hiểu. Cổ của nàng rất dài rất đẹp, bóng loáng trắng nõn, cho nên cái vòng răng sói đeo ở cổ càng thêm chói mắt. Khiến người ta ngạc nhiên chính là nàng đi chân trần. Nhưng đôi chân trần không biết đã đi bao nhiêu dặm đường kia, lại xinh đẹp khiến người ta khó dời khỏi ánh mắt.
Đôi chân kia đẹp tới cực hạn, không dính một chút bụi bặm nào, hơn nữa nhìn bất kỳ kiểu gì cũng không thấy một tỳ vết, bóng loáng như ngọc. Hai cái chân kia quả thực là một tác phẩm nghệ thuật được đại sư tỉ mỉ điêu khắc.
Nữ nhân này dường như có một ma lực, khí chất xuất trần thoát tục. Nàng đi chân trần trên mặt cỏ, nhưng lại làm cho người ta có ảo giác rằng nàng đang đi lên một con đường bằng thủy tinh sáng bóng. Những nơi nàng đi qua, cỏ xanh dường như cũng thay đổi, trở nên càng xanh biếc, càng thêm có sinh mạng.
Trên mắt cá chân tinh xảo như ngọc trắng kia cột một sợi dây màu đỏ. Trên dây đỏ buộc một cái chuông đồng nhỏ. Lúc nàng đi đường, chuông đồng hơi vang lên, giống như thanh âm của tự nhiên, khiến người nghe cảm thấy vui vẻ thoải mái, có thể quên hết mọi ưu sầu phiền nhiễu.
Y phục trên người nàng rất bình thường, cũng rất phổ thông, nhưng lại nhẹ nhàng như trích tiên.
Nàng đi tới gần rồi dừng lại, cái nhìn đầu tiên không phải là nhìn Phương Giải, mà là bạch sư Hỗn Độn. Ánh mắt của nàng giống như có chút trách cứ, hoặc là như có chút oán giận. Mà bạch sư hiểu nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng dần dần thu hồi sự đề phòng, rồi gục đầu xuống giống như đứa trẻ con làm sai.
- Ta tới tìm người.
Nàng nói với Phương Giải.
Thanh âm rất êm tai, có chút phiêu miểu. Rõ ràng là thanh âm phát ra từ cổ họng của nàng, nhưng làm cho người ta có cảm giác thanh âm đó tới từ bầu trời, linh ảo mỹ diệu.
- Tìm ta?
Phương Giải hỏi:
- Chuyện gì?
Hắn không hỏi nàng là ai, bởi vì hắn bỗng nhiên biết nữ nhân này là ai.
- Cho ta nửa canh giờ, ta kể cho ngươi một chuyện xưa rồi ta sẽ nói lý do mà ta tìm ngươi. Nếu ngươi không vội, liệu có thể nghe ta kể chuyện không?
Nàng hỏi, rất dịu dàng.
Phương Giải quay đầu nhìn mấy người Trầm Khuynh Phiến, hiển nhiên nữ nhân đề phòng nữ nhân hơn xa nam nhân đề phòng nữ nhân. Phương Giải cười cười nói:
- Yên tâm, nàng ấy không có lý do giết ta. Đại Quốc Sư Mông Nguyên ngàn dặm xa xôi tới, nếu mang theo sát ý thì cỏ xanh nàng ta giẫm lên cũng đã không sống được rồi. Ta trở về Trung Nguyên, là một chuyện tốt với Mông Nguyên, cho nên nàng ta nói tới để kể chuyện xưa, thì nhất định chỉ là kể chuyện xưa.
Đôi mắt đẹp thoáng kinh ngạc nhìn Phương Giải, sau đó nhìn ra được nàng đang cười, nhưng khăn lụa màu vàng che đi dung nhan của nàng.
- Ngươi nói rất đúng.
Nàng nói câu đó với Phương Giải rồi xoay người đi xa xa. Bước chân rất chậm, mỗi bước chân đều vang lên tiếng chuông đồng trong trẻo, rất nổ bật, rất chậm rãi.
Phương Giải dặn dò mọi người vài câu, sau đó đi theo sau nữ tử kia. Bạch sư do dự một lát cũng đi theo. Trầm Khuynh Phiến cất cuốn bút ký của Vạn Tinh Thần vào ống tay áo, hơi híp mắt nhìn hai người một sư rời đi. Chỉ cần nguyên khí thiên địa có một chút thay đổi, nàng sẽ lập tức lao nhanh tới.
…
…
- Ta tên là Tang Táp Táp.
Nàng đi phía trước, thanh âm mềm mại nói.
- Ta biết.
Phương Giải gật đầu:
- Lúc ở Thanh Hạp ta có gặp một bằng hữu của cô, uống với y một bầu rượu rồi y rời đi.
- Ừ.
Tang Táp Táp, Đại Quốc Sư thần bí của Mông Nguyên, người đại tu hành một tay sáng lập Hoàng giáo. Bất kể là từ dáng người hay giọng nói, đều có thể xác định tuổi nàng không lớn, thậm chí có thể nhỏ hơn Phương Giải. Đương nhiên, Phương Giải biết rằng người đại tu hành lão hóa chậm hơn người thường, có lẽ nói không chừng nàng ta đã mấy chục tuổi rồi.
Tang Táp Táp không hỏi bằng hữu mà Phương Giải gặp được là ai, thật giống như nàng đã biết vậy.
- Nói chuyện trước hay kể chuyện xưa trước.
Phương Giải cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên dẫn dắt đề tài về.
- Kể chuyện xưa đi.
Tang Táp Táp dừng chân lại, nhìn phía xa xa có một rừng cây, dường như là có chút do dự nhưng vẫn đi về hướng đó. Cũng không biết vì sao Phương Giải cảm thấy nàng ta có chút khác thường. Đây không phải là sự đề phòng, mà là sự ngượng ngùng hoặc là kháng cự mà thiếu nữ hay có, điều này làm cho Phương Giải khó hiểu.
- Qua bên kia.
Tang Táp Táp chỉ chỉ rừng cây, sau đó chậm rãi bước đi. Phương Giải ừ một tiếng, đi theo, không nhanh không chậm. Lúc Tang Táp Táp quay đầu thấy bạch sư đi theo, không biết vì sao ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một cái, sau đó rất nhanh di dời tầm mắt. May mà nàng che mặt, bằng không sẽ bị người khác nhìn thấy vẻ đỏ ửng trên dung nhan tuyệt mỹ.
Có phải là thiên ý?
Tang Táp Táp thấy bạch sư đi theo, trong lòng thở dài, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.