Đúng lúc này, trước mắt Trần Chấn Vũ trở nên đen lại, sau đó liền mất đi thị giác.
- A!
Y vô thức hô lên, sau đó lăn xuống ngọn đồi. Liêu Sinh ở phía dưới ngọn đồi vội vàng đi tới đỡ y. Thấy Trần Chấn Vũ đau đớn che mặt lại nói:
- Thiên hộ…thuộc hạ không nhìn thấy gì cả.
- Nhìn tuyết lâu quá sẽ bị như vậy.
Liêu Sinh vừa mới ra ngoài liên lạc với các Kiêu Kỵ Giáo khác. Nhìn Trần Chấn Vũ bị như vậy, y lập tức đoán ra được lý do. Trần Chấn Vũ là một người cố chấp, đã tập trung cái gì thì không muốn buông tha. Không cần hỏi cũng biết, y nhất định là không đổi cho người khác, mà những người khác lại chưa hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh nơi đây.
- Chớ lộn xộn, để ta dẫn ngươi về chữa trị.
Y quay đầu ra lệnh cho những người khác:
- Thay phiên nhau quan sát, mỗi người không được nhìn quá nửa canh giờ. Lúc thay đổi phải chậm rãi, cách nửa canh giờ lại thay đổi vị trí. Ở một chỗ quá lâu, tuyết sẽ thấp xuống. Nếu có người quen thuộc hoàn cảnh nơi này rồi cẩn thận quan sát, thì sẽ phát hiện ra bất đồng.
- Tuân lệnh.
Thuộc hạ của y lên tiếng.
Liêu Sinh cõng Trần Chấn Vũ lên lưng, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không có gì khác thường mới rời đi. Bọn họ đã tiến khá sâu vào trong Thập Vạn Đại Sơn, muốn trở về trợ giúp không phải là chuyện một sớm một chiều. Điểm tiếp tế ở chỗ sinh hoạt cũ của người Bắc Liêu, cách nơi này cũng phải tám mươi dặm. Mà đi ở một nơi đầy tuyết như vậy, tốc độ chậm hơn bình thường.
Ngay lúc Liêu Sinh dẫn theo Trần Chấn Vũ rời đi chưa tới nửa canh giờ, Kiêu Kỵ Giáo có nhiệm vụ quan sát chuẩn bị đứng dậy thay người, thì đột nhiên trước mặt hoa lên. Chưa đợi y kịp phản ứng thì áo đằng sau căng một cái, tiếp theo là thân thể của y bị nhấc lên, phần bụng đau đớn. Một giây sau y bị vứt ở một chỗ xa xa, lúc rơi xuống bắn lên đầy tuyết đọng.
- Đi nhanh!
Kiêu Kỵ Giáo nhịn đau hô một tiếng, những người khác phản ứng thì đã chậm.
Một nam tử mặc áo da gấu đứng ở trên ngọn đồi, lạnh lùng nhìn bọn họ:
- Hôm qua lúc bọn ngươi tới đây, ta đã có cảm giác như bị nhìn trộm. Quả nhiên. Đám người các ngươi cũng khá kiên nhẫn đấy, nhịn được một ngày một đêm ở vùng đất băng giá này.
Vài Kiêu Kỵ Giáo nhìn nhau, không nói gì lập tức làm ra quyết định. Người đứng ở sau cùng cũng là người có khinh công cao nhất xoay người rời đi. Mấy người đứng trước thì rút đao vọt tới người mặc áo da gấu. Người trong Kiêu Kỵ Giáo đều là tinh nhuệ được chọn lựa kỹ càng, hoặc là xuất thân giang hồ, hoặc là được chọn trong quân đội, người người đều rất dũng mãnh.
Nhưng ở trước mặt người này, bọn họ yếu ớt như đứa trẻ con.
Cũng không thấy người nọ ra tay như thế nào, chỉ là tùy ý vung tay, mấy Kiêu Kỵ Giáo liên tiếp bị chấn động bay ra ngoài, trong nháy mắt mất đi phản kháng. Tuy nhiên người này ra tay hiển nhiên còn lưu lại đường sống, không trực tiếp giết người. Lúc này Kiêu Kỵ Giáo chạy trốn kia đã đi được 200 mét. Y quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức kinh hãi. Đồng đội của mình đều đã bị đánh ngã xuống đất.
Y cắn chặt răng chuẩn bị dốc toàn lực bỏ chạy, mới phát hiện nam tử mặc áo da gấu kia đã đứng ở trước mặt y không biết từ khi nào.
- Khinh công không tồi.
Nam tử mặc áo da tùy ý vung tay, Kiêu Kỵ Giáo này liền bay đi như diều đứt dây, cả người đập mạnh vào một đống tuyết đọng. Phải biết rằng tuyết ở đây đã đóng băng khá lâu, nên cực kỳ cứng rắn.
Nam tử này giống như hôm qua, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, buộc chân những Kiêu Kỵ Giáo này lại rồi kéo về.
Y dùng một tay kéo đi, dường như không tốn chút sức nào.
Mấy Kiêu Kỵ Giáo giãy dụa nhưng không thoát được. Mà nam tử kia giống như rất tự tin, biết bọn họ khó có thể chạy trốn, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Đám Kiêu Kỵ Giáo này thừa dịp lấy một pháo tín hiệu rồi kéo mạnh dây một cái.
Bùm một tiếng, một ngọn lửa nổ tung trên bầu trời.
Nam tử mặc áo da dừng bước, nhìn thoáng qua đám Kiêu Kỵ Giáo, nhíu mày nói:
- Tội gì liên lụy tới các đồng đội khác? Ngươi làm vậy thật không thông minh. Kéo thêm những người khác tới cũng chỉ là chịu khổ cùng mà thôi.
Nói xong câu đó, tay y hơi vung lên, dây thừng lập tức như con rắn bắt đầu chuyển động, sau đó chui vào bụng Kiêu Kỵ Giáo kia. Dây thừng chui ra chui vào, không bao lâu may mấy Kiêu Kỵ Giáo lại với nhau. Có người bị xuyên qua đùi, có người bị xuyên qua ngực, có người bị xuyên qua bụng. Máu lập tức nhuộm đỏ tuyết.
Nam tử này tiếp tục kéo mấy Kiêu Kỵ Giáo đi vào trong, vừa đi vừa bình tĩnh nói:
- Lưu lại mấy vết máu này, đồng đội các ngươi đuổi theo nhìn thấy sẽ càng thêm lo lắng. Càng lo lắng càng dễ phạm vào sai lầm. Nếu bọn họ chết, là do các ngươi làm hại.
Nói xong câu đó, y liền không nói gì nữa. Từ xa xa nhìn, bóng lưng của y giống như một con gấu trắng vừa mới kéo con mồi săn được vào trong hang vậy.
Ngay lúc y kéo mấy Kiêu Kỵ Giáo trở lại Hàn Môn, thì Liêu Sinh cũng đã chạy trở về. Y chọn một nơi bí ẩn nhìn về bên này, cố nhịn kích động cứu thủ hạ ra, trầm mặc một lúc rồi xoay người rời đi.
…
…
Thành Trường An
Diễn Võ Viện
Chiến hỏa không lan vào trong Trường An, cho nên Diễn Võ Viện không bị hư hại gì. Chỉ có không khí trống vắng bên trong. Sách trong tàng thư lâu vẫn nhiều như vậy, chỉ là không có ai tới đọc. Nhiều năm qua, Diễn Võ Viện chưa bao giờ trống vắng như bây giờ.
Cây đại thụ ở phía trước đã bắt đầu rụng lá, chính xác như bên trong nó có một cái đồng hồ báo thức. Cứ tới mùa này, nơi đây lại càng thêm tiêu điều.
Chu Bán Xuyên ngồi ở ghế đá phía trước, nhìn ván cờ bày trên bàn. Bàn cờ 19x19 này được khắc hẳn trên bàn đá. Nếu có người chú ý tới, thì sẽ nhận ra rằng đây không phải là dùng công cụ khắc lên, mà là như ngón tay tạo nên.
Trong ván cờ, quân trắng hiển nhiên đã rơi vào thế hạ phong.
Mà cầm quân trắng, chính là Chu Bán Xuyên.
- Ta ở Diễn Võ Viện đã nhiều năm, vậy mà không biết đầu bếp ngươi thật không tầm thường, càng không biết ngươi không những giỏi nấu nướng, ngay cả đánh cờ cũng giỏi vậy. Ta muốn biết, trong nhiều năm làm đầu bếp kia, ngươi thường đánh cờ với ai?
Ngồi đối diện với ông ta, chính là vị đầu bếp tự xưng là chưa từng đánh nhau lần nào.
Cơ thể cao ngất, diện mạo tục tằn, nếu đi trên đường cái thì người khác sẽ cho rằng y là một đồ phu. Kỳ thực đầu bếp và đồ phu không quá khác nhau. Giống như đầu bếp nói, giết heo là sát sinh, nhổ cây hái quả trong vườn cũng là sát sinh.
- Tự đánh với mình.
Đầu bếp đáp:
- Lúc trước đồ đệ Đàm Thanh Ca không nên thân kia của ta còn sống, ta từng muốn dạy cho nó chơi cờ, nhưng phát hiện nó không có hứng thú. Hơn nữa đầu óc của nó quá thẳng, không thích hợp chơi cờ. Dạy nó ba năm mà nó chẳng tiến bộ gì, ta liền đơn giản tự đánh với mình.
- Một người ở kỳ đạo bức mình độc ác như vậy, thực sự không biết đánh nhau?
Chu Bán Xuyên nhận thua.
Quân trắng đã vô lực xoay chuyển rồi.
Cờ đen của đầu bếp có thế công hung hãn, không cho lối thoát. Nếu bình thường y chỉ đánh với chính mình, vậy thì lời của Chu Bán Xuyên không sai. Đánh cờ với chính mình mà cũng hung hãn như vậy, thực sự không biết đánh nhau sao?
- Nhìn người chưa hẳn là nhìn cách đánh cờ của họ.
Đầu bếp lắc đầu:
- Ngươi đánh cờ dù ôn hòa nhưng ẩn giấu sát khí, mà tính cách của ngươi không phải là người giấu diếm sát khí. Rất nhiều học sinh của Diễn Võ Viện được ngươi dạy dỗ, lúc lên chiến trường sát phạt quả quyết, nhưng ngươi thì sao? Tính cách của ngươi không quả quyết, khác hẳn với chơi cờ.
Chu Bán Xuyên gật đầu:
- Dù là vậy, ta vẫn không tin ngươi không biết đánh nhau.
Đầu bếp cười cười:
- Ngươi có muốn đánh với ta một trận không?
Chu Bán Xuyên không đáp.
Đầu bếp cười nói:
- Nếu đánh với ta, ngươi khẳng định không thắng được ta, ta cũng không thắng được ngươi. Cho dù ta có thể nhìn thấu sơ hở của ngươi, nhưng vừa nghĩ tới ra tay sẽ chết người, ta liền không dám ra tay. Đây là tính cách của ta, khó mà thay đổi được. Có lẽ ngươi đúng, không phải là ta không biết đánh nhau, chỉ là không dám mà thôi.
- Vì sao không dám?
Chu Bán Xuyên hỏi:
- Với tu vị của ngươi mà chưa từng giết người?
Đầu bếp hỏi:
- Ngươi giết bao nhiêu người rồi.
Chu Bán Xuyên do dự thật lâu rồi đáp:
- Chỉ có mấy người.
Đầu bếp thu dọn quân cờ, động tác rất chậm, rất cẩn thận:
- Nếu không phải thiên hạ đại loạn, ta vẫn ở phòng bếp yên tâm làm công việc của ta. Những lúc vui vẻ, thì trộm của ngươi một bầu rượu để uống. Tâm tình không tốt, vẫn trộm ngươi một bầu rượu để uống. Ngày ngày trôi qua thích ý, đâu có bị người khác hỏi này hỏi nọ như bây giờ.
Chu Bán Xuyên nhướn mày:
- Thảo nào ta cứ cảm thấy bị mất rượu.
Đầu bếp cười hì hì nói:
- Ngươi là viện trưởng Diễn Võ Viện, lúc đó số rượu mà người khác tặng cho ngươi xếp đầy kho. Ngươi có biết mình có bao nhiêu rượu không? Ngươi nói ngươi cảm thấy có người trộm rượu của ngươi, chỉ là vì ngươi hoài nghi.
Lời này dường như có thâm ý.
Chu Bán Xuyên nói:
- Nhưng ta một mực không tin đằng sau ngươi không có chuyện xưa gì.
- Có!
Đầu bếp gật đầu nói:
- Bất kỳ người nào cũng có chuyện xưa của mình, có người bình thản không có gì lạ, có người ly kỳ khúc chiết. Ta chính là thuộc về người trước. Ta vừa nói, nếu không phải thiên hạ đại loạn, thì ngươi có biết ta tu hành không? Thế gian này ai cũng có bí mật của mình…bất kể là cao quý hay là đê hèn, ai cũng có.
Y chậm rãi nói:
- Làm sao ngươi biết một nông phu thật thà chất phát, chăm chỉ làm ăn, ngay cả con gà cũng không dám giết, liệu có gì với một phụ nữ xinh đẹp có chồng bên nhà hàng xóm không? Vợ của hắn không tin tưởng người chồng yếu đuối của mình dám ban ngày ban mặt tằng tịu với người khác…bí mật như vậy có thể nói ra không? Tất nhiên là không, bởi vì nói ra sẽ phá hủy hạnh phúc hai nhà. Cho nên ngươi chớ hỏi gì nữa. Biết quá nhiều ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Ai cũng có bí mật?
Chu Bán Xuyên thì thào lặp lại, như có điều suy nghĩ.
- Đúng thế.
Đầu bếp cất các quân cờ lại, đứng lên duỗi lưng một cái:
- Nhất là trong Diễn Võ Viện này, bí mật càng nhiều. Ngươi có của ngươi, ta có của ta. Lúc Vạn lão gia tử còn sống, ông ấy có của ông ấy. Có bí mật đã lộ ra ánh sáng, có bí mật còn lâu mới lộ ra ánh sáng…Tối nay ăn gì đây?
- Mỳ!
- Ừ.
- Bỏ thêm hai quả trứng.
- Không được.
Đầu bếp chân thành nói:
- Một bát mỳ bỏ một quả trứng, không thể nhiều hơn.