- Ngày đó Di Thân Vương lên Thanh Phong Quán hỏi ta, rốt cuộc tu vị của Chu viện trưởng cao bao nhiêu? Ta nói không biết. Nhưng ta biết ta không thấp hơn ngươi …. Chu Công, ngươi cho rằng dựa vào sức của ngươi, có thể chống lại được chúng ta?
- Ta biết tu vị của ngươi cũng rất cao.
Chu viện trưởng chậm rãi đứng lên, khoanh tay nhìn Tiêu chân nhân nói:
- Từ khi ngươi lên làm lãnh đạo Đạo Tông, một mực chờ đợi tới ngày hôm nay. Cho nên từ khi bắt đầu, ngươi đã xem ta là đối thủ của ngươi rồi. Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn bế quan, không phải là muốn để tu vi nâng cao mới có khả năng chiến với ta một trận sao.
- Không thể phủ nhận, ngươi quả thực đã đứng ở vị trí rất cao.
Chu viện trưởng cười nói:
- Nhưng ngươi mãi mãi cũng không biết mình sai ở chỗ nào? Bởi vì từ trước đến giờ ngươi không hiểu Diễn Võ Viện. Mà ngươi tự cho rằng hiểu Bệ hạ, kỳ thực thì chẳng hiểu chút nào. Giống như, ngươi tưởng rằng ngươi hiểu được vị đã chỉ điểm ngươi tu hành kia, kỳ thực ngươi không hiểu một chút nào.
- Ngươi ….
Tiêu chân nhân tái mặt:
- Ngươi có ý gì?
Chu viện trưởng chỉ về phía sau Tiêu chân nhân mỉm cười:
- Đối thủ của ngươi đến rồi, Bệ chọn cho ngươi đấy.
Tiêu chân nhân nhìn về phía xa cách đó khoảng mười mấy mét.
Núi Võ Đang Lưu Tuệ Chính dìu một lão đạo nhân nhìn có vẻ đi đường cũng không nổi tới, lão đạo nhân chậm rãi đi về bên này. Mà Đại Thần Quan Hạc Lệ đạo nhân, còn có Đại Thần Quan Nhất Khí Quan Phượng Minh đạo nhân, người lặng lẽ từ núi Thanh Nhạc tới thành Trường An, đều mang theo sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía người của núi Võ Đang.
Chu viện trưởng bình thản nói:
- Bệ hạ nói, nếu là Đạo thông bại hoại, hay là để người đạo tông tự mình giải quyết là được. Chuyện trong giang hồ, người trong giang hồ làm. Bệ hạ có thể nâng Nhất Khí Quán núi Thanh Nhạc của ngươi lên, đương nhiên cũng có thể nâng lên núi Võ Đang! Lãnh tụ của Đạo tông có thể là Tiêu Nhất Cửu ngươi, đương nhiên cũng có thể là Trương Phong Sơn.
Tiêu chân nhân thấy một đạo nhân của núi Võ Đang từ xa đi tới liền cười lạnh:
- Bệ hạ quả là nể mặt ta, đúng là tìm tới núi Võ Đang cách xa vạn dặm. Chỉ có điều Trương Phong Sơn không tới, cử mấy tiểu bối tới làm gì?
Ông ta thản nhiên dặn dò:
- Ngăn mấy người kia lại, chớ để quấy rầy ta và Chu viện trưởng luận bàn.
Đại Thần Quan Phượng Minh đạo nhân và Hạc Lệ đạo quân gật đầu tuân lệnh, sau đó đã bước lên ngăn cản đạo nhân núi Võ Đang. Phía sau hai người này, đệ tử núi Thanh Nhạc Nhất Khí Quan cũng bắt đầu bố trận. Đó là một trong những trận pháp mạnh nhất của núi Thanh Nhạc, là Tiêu chân nhân đã sáng tạo ra từ công pháp của Tiểu Chu Thiên. 28 đệ tử đứng vận hành theo công pháp Chu Thiên, một khi kẻ địch bị vây khốn, thì cao thủ cửu phầm cũng không thể bình an bỏ chạy được.
Hạc Lệ đạo nhân chắp tay nói với người của núi Võ Đang:
- Đạo hữu núi Võ Đang, xin dừng bước.
Lão đạo nhân Lưu Tuệ Chính cũng thi lễ:
- Vị này chắc là Hạc Lệ đạo huynh của núi Thanh Nhạc, nghe danh đã lâu.
Hạc Lệ đạo nhân mỉm cười gật đầu, thần thái có chút kiêu căng:
- Xin hỏi đạo hữu là?
Lưu Tuệ Chính đáp:
- Ta là đệ tử môn hạ Trương chân nhân núi Võ Đang Lưu Tuệ Chính.
Y nhìn về phía lão đạo nhân đó nói:
- Vị này là tiểu sư thúc của ta.
Hạc Lệ đạo nhân nghe thấy thế liền nhíu mày, nhìn về phía Phượng Minh đạo nhân hạ giọng nói:
- Không ngờ người tới lại là một vị tiền bối, làm sao bây giờ?
Phượng Minh đạo nhân là đại đệ tử của Tiêu chân nhân, tu vi mạnh nhất trong bốn sư huynh đệ. Y nhìn lão đạo nhân đó, nói:
- Sư tôn đã nói rồi, kẻ mạnh nhất trên thế gian này từ trước đến giờ không phân theo vai vế. Có một số người vai vế rất cao, nhưng chưa chắc đã có tu vi xứng đáng với thân phận. Nếu trong lòng sư đệ ngươi bất an, vậy ngươi tới ngăn Lưu Tuệ Chính, ta tới cản lão đạo nhân đó.
- Làm phiền sư huynh rồi.
Hạc Lệ đạo nhân căn bản cũng không quan tâm tới sự khích tướng của Phượng Minh đạo nhân, cười nói một câu liền bước sang bên cạnh. Y lắc đầu chắp tay với Lưu Tuệ Chính:
- Sư tôn có chuyện quan trọng cần thương nghị với Chu viện trưởng, lúc này không tiện tiếp khách, xin đạo hữu dừng bước, chờ sư tôn và Chu viện trưởng xong việc sẽ tiếp đạo hữu.
Lưu Tuệ Chính cũng khách khí nói:
- Ta cũng là phụng mệnh của sư tôn, có chuyện quan trọng thương thảo với Chu viện trưởng, rất gấp, không thể chậm trễ được. Nếu đạo hữu không lưu tâm, có thể bước ra nhường một bước không?
Hạc Lệ đạo nhân lắc đầu:
- Nửa bước cũng không thể nhường.
Lưu Tuệ Chính nói:
- Đạo hữu, giữa ta và ngươi đều là môn hạ của Đạo Tổ, có chuyện gì cũng nên bàn bạc một chút. Nếu để người trong giang hồ biết được, núi Thanh Nhạc và núi Võ Đang bất hòa, đương nhiên sẽ bị nhạo báng.
- Ai cười, giết người đó.
Hạc Lệ đạo nhân từ từ mở con mắt trên trán, màu đỏ bên trong lúc ẩn lúc hiện.
Lưu Tuệ Chính thở dài nói:
- Không ra tay không được sao?
Y vừa nói dứt lời, lão đạo nhân run rẩy bỗng mắng một câu:
- Con mẹ nó dài dòng như vậy làm gì, kẻ nào không nghe lời thì đánh. Cuối cùng ta đã hiểu vì sao sư huynh lại để ta tới, là vì huynh ấy biết đồ đệ của huynh ấy chỉ biết nói nhiều. Nếu sớm muộn gì phải đánh, thì kệ con mẹ nó đi!
Lão đạo nhân nói xong câu này, thân thể già nua tưởng như một trận gió có thể thổi ngã liền đứng thẳng người dậy. Ông ta mạnh mẽ nhảy tới một bước. Dù bước này không lớn, nhưng quả thực như dẫm vào tim người khác, làm cho người người ta phải chấn động.
- Ngươi muốn cản ta?
Lão đạo nhân chỉ tay về phía Phượng Minh đạo nhân.
Phượng Minh đạo nhân mặt hơi biến sắc, há hốc miệng nói:
- Kính xin tiền bối suy xét cẩn thận, đây là ….
Y còn chưa nói hết câu, lão đạo nhân bỗng ra tay:
- Đánh cứ đánh, sao phải nói nhiều lời như vậy!
Phượng Minh đạo nhân kinh ngạc, thấy lão đạo nhân xông tới, hai tay đặt ngang ngực. Chiếc áo bào đỏ phồng lên như buồm căng gió. Hai luồng lực cực kỳ mạnh mẽ từ ống tay áo y phóng về phía lão đạo nhân.
- Quá chậm!
Từ trên trời bỗng truyền xuống giọng nói của lão đạo nhân mà không thấy bóng dáng của ông ta đâu. Hai luồng lực đó của Phượng Minh đạo nhân như con rồng điên cuồng bay đi, đánh lên trời, đánh sập một tòa núi giả ở phía xa. Hòn núi giả sập xuống, nước trong ao chảy lênh láng. Đá vụn văng khắp nơi. Núi giả bay tán loạn. Ngọn núi cao giả cao bằng hai người thường này bị một chưởng đánh nổ tung.
Phượng Minh đại nhân sợ hãi, liền lùi về phía sau. Nhưng bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng mình bị ôm chặt, khi nhìn xuống thấy lão đạo nhân đó xuất hiện trước mặt tự lúc nào. Sau khi ôm chặt thắt lưng, ông ta liền nhấc bổng lên. Thân hình cao to của Phượng Minh đạo nhân bị lão đạo nhân quay nửa vòng trên trời, sau đó quăng mạnh xuống.
Bịch một cái!
Đầu Phượng Minh đạo nhân bị lão đạo nhân ném thẳng xuống đất, sâu xuống dưới khoảng nửa thân người. Nếu không phải là Phượng Minh đạo nhân úp lòng bàn tay xuống dưới tập trung đẩy lực ra phá nát phiến đá cứng đó, e là lúc này đầu y dù có cứng hơn nữa cũng bị đập nát rồi.
Lão đạo nhân đá một cước vào nửa thân người còn nhô lên của Phượng Minh đạo nhân, thịch một cái. Phượng Minh đạo nhân lại giống như củ cải bị nhổ lên rồi bay ra ngoài. Chiếc áo bào đỏ tươi trên người tỏa ánh hào quang, nhưng vẫn không hóa giải được cú đá này của lão đạo nhân. Xoẹt một tiếng, đạo bào của Phượng Minh đạo nhân giống như không chịu được lực bị xé toang trên không, nát như bươm bướm.