- Quặng sắt! Trong tay Kim Thế Hùng có một quặng sát! Lúc trước sở dĩ Lý Viễn Sơn dám mưu nghịch, trong đó có một nguyên nhân là y phát hiện ra một quặng sắt với sản lượng lớn. Dùng thời gian mười năm khai thác, đóng được rất nhiều binh khí giáp giới!
- Đúng vậy.
Phương Giải nói:
- Kim Thế Hùng có quặng sắt, nhưng trong tay y lại thiếu binh thiếu tướng, phía dưới cũng không có dân chúng nào, cho nên dù y có quặng sắt trong tay cũng vô dụng. Nếu muốn y không quấy rối giao dịch giữa chúng ta và người Bắc Man, chỉ đưa lương thực cho y khẳng định là không được. Y không phải chịu sự trói buộc gì cả, cho nên có thể bất chấp không kiêng kỵ chém giết cướp đoạt vật tư của chúng ta.
Trương Tẩy mừng rỡ:
- Đại tướng quân, cách lấy thực bổ khuyết như vậy thật là hay!
Độc Cô Văn Tú nói:
- Trong tay người Bắc Man có da động vật, nhưng bọn họ muốn là mấy thứ như gấm tứ xuyên, lá trà và muối ăn. Dùng những thứ này trao đổi với bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ vui mừng. Mà trong tay Kim Thế Hùng có quặng sát nhưng không có lương thực, chúng ta có thể dùng lương thực trao đổi sắt với y. Kim Thế Hùng cần lương thực, nên sẽ không dám làm gì thương đội chúng ta!
Phương Giải cười cười:
- Ngươi có khả năng làm tốt chuyện này không?
- Có!
Độc Cô Văn Tú cúi người nói:
- Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đàm phán ổn thỏa với Kim Thế Hùng.
- Đã như vậy, việc triệu tập đại hộ tới núi Chu Tước, giao cho Trương Tẩy và mấy người khác làm dã. Ta vốn định qua mấy ngày nữa mới phái ngươi lên phía bắc đàm phán với Kim Thế Hùng, nhưng hôm nay đã nhắc tới, vậy thì làm luôn. Nhớ kỹ, đàm phán với Kim Thế Hùng, phải nắm giữ thế chủ động, không thể để cho y dẫn dắt.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Y muốn lương thực thì phải giao quặng sắt trước, còn nếu muốn chúng ta giao lương thực trước, thì lập tức từ chối! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điểm, y sốt ruột hơn chúng ta, là chúng ta cho bọn họ con đường sống, chứ không phải bọn họ cho chúng ta.
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Độc Cô Văn Tú chắp tay nói.
…
…
Đông Bắc Đại Tùy
Huyện Kê Minh, quận Kế Tây.
Nơi này tuy không tính là xa nhất ở phía đông bắc Đại Tùy, nhưng cách Kinh Kỳ Đạo cũng phải sáu, bảy nghìn dặm, lại đi về hướng đông hơn một nghìn dặm chính là Sở Quốc, hay chính là Đông Sở mà dân chúng Đại Tùy hay gọi. Lại đi về hướng bắc hơn bảy trăm dặm chính là Bắc Cương. Nơi đó có dãy núi Bạch Đầu dài liên miên bất tuyệt ngăn cách.
Dân chúng của huyện Kê Minh, quận Kế Tây cũng tính là giàu có, bởi vì nơi này cách Đông Sở không phải là xa, hàng năm thương nhân Đông Sở đều tới đây thu mua đặc sản sơn dã cùng các loại dược liệu như mật gấu, hổ cốt. Nơi đây có dân phong dũng mãnh, phần lớn dân chúng làm nghề săn bắn, xuống núi có thể làm ruộng, lên núi có thể săn bắn. Các nam nhân đều là những người tục tằn dũng cảm.
Tuy rằng ở một nơi khá xa xôi, nhưng có thương nhân Đông Sở, những người có thể đi khắp thiên hạ, cho nên tin tức không tính là bế tắc. So sánh mà nói, dân chúng các đạo Đông Bắc còn biết tin sớm hơn dân chúng Kinh Kỳ Đạo. Ít nhất bọn họ đã biết giờ này thiên hạ Đại Tùy rất loạn.
Ở huyện Kê Minh có một tòa Thúy Mộc trang, hàng năm đề phòng nghiêm khắc, không cho phép người ngoài tùy ý đi vào.
Bởi vì nơi này là cấm địa, có một vị thân vương Đại Tùy sống ở đó.
Lúc trước tiên đế bệnh nặng sắp chết, chư tử đoạt đích, vị đại nhân vật này từng rất có hy vọng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, trở thành Chí Tôn Trung Nguyên. Đáng tiếc rằng, bởi vì một chiêu cờ sai mà ôm hận cả đời. Y chính là Đại hoàng tử, lúc trước phụng mệnh suất quân trấn phục phản loạn Giang Nam và tuần tra đông biên cương, người từng được tiên đế khen rằng là người con biết đánh giặc nhất trong bảy đứa con của mình.
Lúc trước y và Nhị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, y mang binh ra ngoài, biết được Hoàng Đế bệnh nặng lập tức suất quân chạy về thành Trường An. Kết quả là Nhị hoàng tử phái Tứ hoàng tử Dương Dận ngăn cản. Đi được nửa đường Dương Dận tỉnh ngộ, không ngăn cản Đại hoàng tử mà là mang binh trở lại kinh thành. Nhị hoàng tử biết được liền giận tím mặt, hạ lệnh phong tỏa các cửa thành Trường An. Thất hoàng tử Dương Kỳ dẫn theo mấy trăm gia nô tử thủ một cửa thành, nghênh đón Dương Dận suất quân vào thành, về sau mới có Thiên Hữu Hoàng Đế.
Sau khi lên ngôi, Dương Dận mượn cớ ban Nhị hoàng tử cái chết.
Còn với vị Đại hoàng tử có uy vọng rất cao trong quân đội này, Dương Dận không dám giết, cho nên chỉ khiển trách tội tự tiện mang binh trở về Trường An, sau đó phong làm Trang Thân Vương, đưa tới huyện Kê Minh, tới giờ đã qua hơn chục năm rồi.
Vị Trang thân vương này dường như nhận mệnh, mười mấy năm qua chưa từng bước ra khỏi Thúy Mộc Trang một bước. Mỗi ngày chỉ ở trong trang đọc sách thả câu. Cũng chính vì thế mà mười mấy năm qua, Hoàng Đế có vài lần động niệm giết y, nhưng do dự rồi để đấy.
Nhưng luôn có người không tin, một vị Hoàng tử từng rất có khả năng đăng cơ xưng đế, thực sự sẽ nhận mệnh, thực sự không có câu oán hận nào?
Cho nên, có một cỗ xe ngựa dừng ở trước Thúy Mộc Trang, mấy trăm nam tử mặc trang phục đi theo sau xe ngựa.
Một người mặc quần áo quản sự từ xe ngựa đi xuống, nhìn nhìn thủ vệ bên ngoài Thúy Mộc Trang, hừ lạnh một tiếng.
- Nói cho bọn chúng biết, hoặc là tránh ra, hoặc là chết.
Y chỉ hộ vệ canh giữ bên ngoài, ra lệnh cho các tùy tùng:
- Thôi…giết luôn, không cần lãng phí thời gian vô ích.
Canh giữ bên ngoài Thúy Mộc Trang là cấm quân của cung đình. Tuy rằng bọn họ cách xa hoàng thành Trường An, nhưng bọn họ vẫn là cấm quân không thể xâm phạm, là đại biểu cho sự tôn nghiêm của Hoàng thất. Giáo úy cấm quân đang trực ở bên ngoài Thúy Mộc Trang nhìn thấy mấy trăm nam tử mặc trang phục bảo vệ một cỗ xe ngựa dừng lại cách đó không xa, còn chưa kịp phái người tới hỏi, thì nhìn thấy một người mặc quần áo quản sự đi xuống xe, giơ tay chỉ về phía này.
Theo sát đó mấy trăm nam tử mặc trang phục rút binh khí lao về hướng này, Giáo úy cấm quân ngẩn ra, lập tức quay đầu hô một tiếng:
- Cảnh báo, có người muốn tấn công trang viện!
Một cấm quân vội vàng chạy vào, không bao lâu truyền tới tiếng trống.
Mấy trăm nam tử này hiển nhiên đều là những người được huấn luyện bài bản, lúc xông lên không phải là xông loạn, mà là duy trì trận hình chiến đấu nghiêm mật. Giáo úy cấm quân hơi biến sắc, binh lính canh giữ bên ngoài chỉ có mười mấy người, còn là cấm quân, thân phận không cho phép bọn họ xoay người chạy trốn.
- Giết!
Giáo úy cấm quân rút hoành đao ra, ngăn cản một đao bổ tới, rồi tung cước đá vào ngực người đối diện. Một cước này rất mạnh, đá bay người kia đi. Người kia bay xuống đất, giãy dụa vài cái liền im bặt, mắt thấy không sống. Tuy Giáo úy này đã lâu không động thủ, nhưng thực lực vẫn còn, nội kình di chuyển trên thân đao, một đao chém ngã người thứ hai, một đao nữa cắt đứt bả vai người bên cạnh.
Y lách sang bên cạnh tránh né một đao, trơ mắt nhìn thủa hạ của mình bị ba nam tử bao vây chém chết.
Nhìn đồng đội bị giết, tôn nghiêm bị khiêu khích, Giáo úy cấm quân lập tức nổi giận xông tới, rống lớn một tiếng cầm đao tả xung hữu đột. Y dùng hoành đao trong tay mở một đường máu, giết thẳng tới hướng quản sư bên kia.