Đây là chuyện kỳ quái nhất mà y từng thấy từ lúc chào đời tới nay.
Y nhìn thấy một người đi ra từ hắc động. Lúc này trong đầu y bỗng nhiên xuất hiện một áo giác, hắc động kia chính là lỗ đít của một con quái vật lớn nào đó. Mà người kia giống như chui ra từ lỗ đít của con quái vật đó. Suy nghĩ này hơi bậy bạ, nhưng y cảm thấy hợp lý.
Người chui ra từ hắc động hiển nhiên không có phòng bị gì cả, bởi vì y là rơi ra ngoài.
Nếu Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy Ngô Nhất Đạo hành hạ một người cũng chui ra từ hắc động, nhất định sẽ cười rộ lên. Bởi vì bất kể là một đống phân hay là một quả trứng, thì lúc mới chui ra ngoài đều không có phòng bị gì cả…
Y tiến dài một bước, sau đó tung một cước vào người kia.
Nhưng
Người rơi ra ngoài kia có vẻ đã phát hiện ra Hạng Thanh Ngưu, sau đó có thứ gì đó trong tay y sáng lên, cực kỳ chói mắt. Hạng Thanh Ngưu lập tức dừng chân lại, rồi rời đi. Sau đó tay của Hạng Thanh Ngưu cũng xuất hiện ánh sáng, nhưng ánh sáng này không chói mắt, chỉ có màu trắng ngà.
Hạng Thanh Ngưu biết người nọ muốn chạy, cho nên không thể để cho y lại tiến vào hắc động mà Hạng Thanh Ngưu cho rằng là lỗ đít.
Hai con cá trắng đen lập tức lao tới, nhanh chóng tới gần người kia. Người kia đã tiến một nửa người vào ánh sáng, nhưng lại bị hai con cá trắng đen kéo ra ngoài. Hai con cá trắng đen bơi qua bơi lại ở hông của y, giống như sợi dây thừng kéo y lại.
Đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu có uy lực cực lớn, người nọ căn bản không thể ngăn cản được liền bị kéo bay ra ngoài. Cùng lúc đó, hai con cá trắng đen đoạt lấy thứ trong tay y. Hai con cá mang theo cái hộp gì đó trở về, Hạng Thanh Ngưu nhận lấy nhìn, không hiểu là thứ gì.
Cho nên y tùy tiện vứt xuống đất rồi dùng sức đạp xuống.
Rắc một tiếng, vật kia bị giẫm nát vụn.
- Xem ngươi còn chạy kiểu gì.
Hạng Thanh Ngưu nhếch miệng cười, nụ cười giống như một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đang ép một thiếu phụ đàng hoàng vào một góc. Nếu lúc này y soi gương, nhất định sẽ giật mình, sau đó khéo phải định nghĩa lại bản thân. Nụ cười này…thật quá hèn mọn rồi. Khác hẳn với hình tượng chính nghĩa mà y hay quảng cáo rùm beng, có chút giống nhân vật phản diện hơn.
Người nọ đập mạnh lưng vào một sườn đất cách đó không xa, rồi chui tọt vào trong, kích khởi bụi bặm.
Ầm ầm!
Người nọ chui ra, đẩy mạnh hai tay về phía trước, một cỗ nội kình dũng mãnh lao thẳng tới ngực của Hạng Thanh Ngưu. Hai con cá bơi quanh Hạng Thanh Ngưu lập tức bơi tới trước người. Con cá màu trắng đột nhiên lớn lên, trong nháy mắt tăng lên gấp chục lần, há mồm nuốt cỗ nội kình kia vào người.
- Ngươi là tiểu tặc từ đâu tới?
Hạng Thanh Ngưu giơ tay đi tới trước, Đại Chu Thiên được triển khai. Người nọ giống như bị cái gì đó quấn lấy, không tự chủ được bay về hướng Hạng Thanh Ngưu. Mà con cá màu trắng thật lớn kia, đang há miệng chờ y. Người nọ biến sắc, đẩy mạnh hai tay xuống, hai cỗ nội kình phóng ra từ lòng bàn tay của y. Theo lực hút của Hạng Thanh Ngưu, hai cỗ nội kình cày xuống đất tạo thành rãnh sâu.
Hạng Thanh Ngưu thả lỏng nội kình, người nọ lại bay ra đằng sau, đụng mạnh vào sườn đất kia. Lần này không đợi y chui ra, lại bị Hạng Thanh Ngưu hút lại. Trong tay Hạng Thanh Ngưu giống như có một sợi dây thừng có thể co duỗi tự nhiên, một đầu trong tay y, một đầu buộc vào thân người kia, không ngừng bị kéo qua kéo lại.
Thế công như vậy thoạt nhìn không có uy lực gì, nhưng trên thực tế, mỗi lần bay ra kéo về, người này đều phải đối mặt với nội kình vô biên chèn ép. Khoảnh khắc bị đẩy về phía sau rồi hút về phía trước, hai cỗ lực lượng đánh vào trước và sau người y, nếu không phải y có tu vị cao cường, thì đã bị đánh thành bãi thịt nát rồi.
Nhưng dù vậy, trải qua ba lượt như vậy, y không nhịn được phun ra một bụm máu. Cũng không biết có mấy cây xương bị ép gãy. Nội tạng phải chịu áp lực khiến y không thể không hộc máu để giảm bớt. Nhưng y không biết kiểu tuần hoàn này còn kéo dài bao lâu. Thứ tạo ra hắc động bảo vệ mạng sống kia đã bị tên mập đáng giận giẫm nát, thế giới này dường như trở nên tối tăm.
Mấu chốt là, tên mập kia giẫm nát cái đó mà không hề do dự, hoàn toàn không hiểu giá trị của nó.
- Dừng tay!
Y nhịn đau kêu lên một tiếng, rốt cuộc không chịu nổi.
Đúng lúc này, Ngô Nhất Đạo từ đằng xa chạy tới, thấy Hạng Thanh Ngưu đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, lập tức thở phào, sau đó ông ta nhìn thấy bãi vụn ở dưới chân Hạng Thanh Ngưu.
Tim co thắt lại.
Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy thứ trên tay Ngô Nhất Đạo, nhếch miệng cười:
- À, Hầu gia cũng đoạt được một cái à, mau mau đưa cho ta đập vỡ, bằng không tên khốn kia lại chạy trốn mất. Tuy không biết đó là thứ gì, nhưng giẫm lên rất sướng.
Ngô Nhất Đạo vội vàng giấu vật kia sau lưng:
- Ngươi….chớ lộn xộn!
…
…
Kết giới của Phương Giải biến mất.
Kết giới bị hắn hút vào trong Khí Hải, sau đó bảy khí mạch xảy ra biến hóa, biến thành bảy cây đại thụ bao bọc toàn thân hắn, cùng lúc hai mắt của Phương Giải cũng biến thành màu đỏ. Phương Giải không biết lúc ở Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, Tang Loạn dùng con mắt màu đỏ giết vô số Đại Tự Tại, từng mỉm cười nói hai chữ.
Tang Loạn nói ‘thức tỉnh’, tất nhiên là nói tới Phương Giải.
Ánh mắt của Phương Giải giống như là lửa, nhưng lại lạnh như băng.
Hắn bước tới trước một bước, địa địa cũng run rẩy theo.
Sau đó hắn tung một quyền.
Nắm đấm cũng biến thành màu đỏ.
Giống như lúc hắn mới chạy tới, không chiêu thức rườm rà gì cả, một quyền đánh vào bán cầu màu đen của Thất tiên sinh, chỉ có điều lúc đó một quyền chỉ khiến kết giới của Thất tiên sinh lui lại một đoạn. Còn một quyền này, không ngờ xuyên thấu kết giới của Thất tiên sinh.
Cú đấm của Phương Giải, đập phá đi vào.
Lần này giống như đấm thẳng một quyền vào ngực Thất tiên sinh. Cái đầu lộ ra ngoài của Thất tiên sinh không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, miệng chảy ra máu. Máu này cũng máu đen, giống như mực chảy ra từ miệng y.
Quyền phải của Phương Giải tiến vào trong kết giới màu đen, sau đó quyền trái cũng xuyên vào.
Sau khi xuyên phá kết giới màu đen, hai tay của Phương Giải giang ra giống như muốn mở kết giới. Kinh mạch trên cơ thể hắn nổi lên cuồn cuộn, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
- Mở!
Phương Giải hét lớn một tiếng, kết giới bị hắn xé ra một lỗ hổng, sau đó cất bước đi vào.
- Kết giới là thứ của ngươi, ở trong đó ngươi giống như thần. Nhưng hiện tại ta chính là muốn đi vào kết giới của ngươi, khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
Phương Giải giẫm chân một cái, kết giới bị hắn giẫm khảm xuống đất. Nơi hắn giẫm lên để lại dấu chân màu xanh, thật giống như phong ấn vào kết giới của Thất tiên sinh, khiến y không thể động đậy được.
- Giết nữ nhân?
Đôi mắt đỏ rực của Phương Giải liếc nhìn kết giới tối đen này, giơ tay tìm tòi, sau đó túm ra một thứ đen kịt ra ngoài. Thứ đen kịt này phát ra tiếng thê lương, liều mạng giãy dụa muốn trở lại vách kết giới. Nhưng bàn tay của Phương Giải cứng như sắt, thứ màu đen kia căn bản không chạy thoát được.
Sau khi nắm được thứ đen kịt kia, Phương Giải bắt đầu lui về phía sau từng bước, kéo lê thứ đen kịt.
Bịch một tiếng.
Thất tiên sinh bị Phương Giải kéo ra khỏi kết giới, quần áo trên người y đã biến mất không thấy, cả người trần truồng, đen như mực. Phản ứng đầu tiên của y không phải là phản kích, mà là dùng hai tay che phần dưới. Bởi vì nơi đó không còn thứ kia, là tâm bệnh của y.
- Hóa ra là một con quái vật.
Phương Giải hừ một tiếng, lại giơ chân đạp.
Lần này, kết giới màu đen bắt đầu rung chuyển. Dưới chân Phương Giải có vô số tuyến màu xanh lan ra ngoài, nhanh chóng phủ kín vách kết giới. Lúc đầu giống như vẽ những nét màu xanh trên bảng đen, rất nhanh màu xanh chiếm diện tích ngày càng lớn. Chỉ vài giây sau, màu xanh sẽ thay thế màu đen.
- Ngươi đang sợ.
Đôi mắt màu đỏ của Phương Giải lạnh lùng nhìn Thất tiên sinh, giọng điệu bình thản:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy một người trẻ tuổi như ngươi lại có cảnh giới cao như vậy. Cho nên người phái ngươi tới đây có lẽ ngay từ lúc đầu đã muốn giết ngươi rồi. Bởi vì cảnh giới của ngươi còn chưa củng cố, thậm chí ngay cả ngươi còn không biết ngươi đang vận dụng cái gì.
- Ta muốn giết ngươi!
Thất tiên sinh giơ hai tay đánh về phía trước, nhưng mới giơ tay, lại nhớ tới cái gì đó, lập tức dừng lại, tiếp tục che phần dưới.
- Có lẽ ngươi cũng có thân thế đáng thương…
Đôi mắt màu đỏ của Phương Giải giống như có thể xuyên thấu tất cả, thậm chí xuyên thấu Đan điền Khí Hải của Thất tiên sinh.
- Nhưng đó không phải là lý do ngươi được sống. Ngươi là người của Nguyệt Ảnh Đường, là Thiên Quân thứ mấy?
Trong mắt Thất tiên sinh đầy oán độc. Nếu hiện tại y có thể cắn chết Phương Giải, y chắc chắn sẽ không để thừa lại dù chỉ mẩu xương, tất cả đều nuốt vào trong bụng. Không phải là y không thể phản kích nữa, y vẫn còn nội kình, nhưng y không dám buông tay ra, sợ người khác nhìn thấy chỗ kia của mình.
Phía dưới của y, đã bị cắt.
- Không nói cũng được, dù sao ta vẫn sẽ tiêu diệt Nguyệt Ảnh Đường.
Phương Giải giơ tay, dòng khí màu xanh tuôn ra ào ào rồi bọc Thất tiên sinh lại. Thất tiên sinh bị bao lại như con nhộng, liều mạng giãy dụa, trong mắt xuất hiện màn sương màu đen, giống như tia chớp đâm thẳng về phía Phương Giải.
Đôi mắt màu đỏ của Phương Giải lóe lên, hai màn sương màu đen kia dừng lại giữa không trung, sau đó màn sương biến từ đen thành đỏ, rồi bay ngược trở về.
Xoẹt một tiếng, hai màn sương màu đỏ chui vào cơ thể của Thất tiên sinh.
Phốc, một tơ đỏ chui ra từ cơ thể Thất tiên sinh, giống như một con rắn nhỏ, chui ra lại chui vào cơ thể y. Đây là khói đen của y, chẳng qua là thay đổi màu sắc. Đây là phương thức giết người của y, chẳng qua là thay đổi thành người khác thi triển. Rất nhanh, thân thể của y đầy lỗ hổng, tiếng kêu rên vang lên không dứt.
- Ta muốn giết ngươi…giết ngươi!
Thất tiên sinh rống lên một tiếng cuối cùng, cái trán bị tơ hồng xuyên phá.