Chỉ cách một con sông nhỏ, binh lính tuần tra hai bên có thể nhìn thấy rõ tướng mạo của nhau.
Sông không rộng, nước sông phẳng lặng.
Nhưng binh mã hai bên, nhìn thế nào cũng có cảm giác giương cung bạt kiếm, xơ xác tiêu điều. Có lẽ là do mùa thu sắp tới, nên vẻ xơ xác tiêu điều này càng lạnh thấu xương.
Lúc Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đang trò chuyện, thì Dương Kiên và Đại Tự Tại cũng đang trò chuyện. Đây là một hiện tượng kỳ quái, đôi bên đều chuẩn bị khai chiến bất kỳ lúc nào, mà không ai muốn nhắc tới khai chiến. Dương Kiên muốn Phương Giải quy phục, muốn mấy chục vạn tinh binh trong tay hắn. Phương Giải thì muốn nhanh chóng tới Đông Cương tiếp viện. Nếu không phải hắn không thoát thân được, thì hắn đã đích thân mang binh đi qua rồi.
Thoạt nhìn, đàm phán còn con đường sống.
Ngọn đèn dầu sáng trong lều của Dương Kiên suốt một đêm, thẳng tới khi sáng sớm thân binh mới tiến vào tắt đèn. Dương Kiên đã một đêm không ngủ. Ông ta không thể xác định được lời Phương Giải nói là thật hay giả, mà trong khoảng thời gian ngắn, ông ta không thể kiếm chứng được. Lúc hửng động, Dương Kiên ra lều trại, nhìn mặt trời màu đỏ mọc ở hướng đông, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo…Mặt trời hôm nay lại đỏ như vậy, chẳng lẽ nó dính máu cả các chiến sĩ Đông Cương?
Nếu ông ta không phải là Dương Kiên, mà là Kim Thế Hùng hoặc là Thắng Đồ, ông ta đã không rối rắm như bây giờ. Nếu đổi là Kim Thế Hùng, y chắc chắn sẽ không để ý tới Đông Cương. Nếu đổi là Thắng Đồ, y cũng như vậy. Nhưng ông ta là Dương Kiên, là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy.
Ông ta muốn khôi phục lại sự cường thịnh của Đại Tùy. Nhưng phải lựa chọn giữa bình định và chống đỡ với kẻ thù bên ngoài, nên chọn bên nào?
Đại Tự Tại dường như đoán được đêm qua Dương Kiên không ngủ, từ sáng sớm đã xuất hiện ở bên ngoài lều lớn của Dương Kiên. Nhìn thấy Dương Kiên đứng dưới cây đại thụ ngẩn ngươi, Đại Tự Tại cau mày, tựa hồ bất mãn với biểu hiện này của Dương Kiên. Có lẽ, điều mà y bất mãn là Dương Kiên không làm theo như ý định của y.
- Bệ hạ vẫn còn đang suy nghĩ tới chuyện ở Đông Cương?
Đại Tự Tại hỏi.
Dương Kiên nhìn y, chậm rãi đi về hướng bờ sông:
- Trẫm đã phái người cấp tốc tới Đông Cương bên kia tìm hiểu tin tức. Nhưng khoảng cách quá xa, cho dù ngựa không dừng vó cũng phải mất một thời gian lâu mới có tin tức truyền về. Nếu Đông Cương thực sự bị người nước ngoài xâm lấn, vậy thì đợi cho người tìm hiểu tin tức trở về, trẫm mới mang binh tới đó thì chỉ sợ đã chậm.
- Nếu như không phải thì sao?
Đại Tự Tại hỏi.
Dương Kiên nói:
- Thà tin còn hơn không tin.
Lửa giận lập tức xuất hiện trong lòng Đại Tự Tại, nhưng y chắc chắn sẽ không phát tác ra ngoài. Thế giới này khẳng định có người có tu vị cao hơn y, nhưng thế giới này lại không ai giỏi ẩn nhẫn hơn y. Lúc đầu dưới trướng của Đại Luân Minh Vương, y ẩn nhẫn đã đủ lâu.
- Bệ hạ muốn cho Phương Giải dẫn quân đi qua?
Đại Tự Tại trầm mặc một lúc rồi nói:
- Chẳng lẽ bệ hạ chưa từng nghĩ rằng, nếu đây là âm mưu quỷ kế của Phương Giải, một khi bệ hạ thả cho quân đội của hắn đi qua, tương lai có thể gặp phải tình cảnh hai mặt thụ địch? Thần và bệ hạ không biết mấy về Phương Giải…cho nên thần không thể khẳng định được Phương Giải nói láo, mà bệ hạ cũng không thể khẳng định được Phương Giải nói thật.
- Kỳ thực…
Dương Kiên đi tới bờ sông nhỏ, nhìn về phía thành Cố Nguyên.
- Trẫm không chỉ nghĩ tới chuyện ở Đông Cương, mà còn nghĩ một chuyện khác. Chuyện ở Đông Cương không phải là chuyện trước mắt, mà là chuyện khác.
- Bệ hạ còn phiền não vì chuyện gì?
Đại Tự Tại hỏi.
Dương Kiên thu hồi ánh mắt, dường như do dự một lát mới chậm rãi nói:
- Tới lúc này trẫm vãn không nghĩ ra vì sao ngươi lại tới đây, vì sao lại đầu nhập vào trẫm. Tuy người của gia tộc Hoàng Kim đã khai chiến với Phật tông, vả lại đã thắng, nhưng trên thảo nguyên, ảnh hưởng của Phật tông khó mà trừ tận gốc được. Đại Luân Minh Vương đã chết rồi, ngươi chính là người đứng đầu của Phật tông…Dưới tình huống như vậy, vì sao ngươi lại tới chỗ của ta làm người dưới?
Ông ta khoát tay nói:
- Chớ nói cái gì mà ngươi muốn siêu việt Đại Luân Minh Vương, trẫm chưa bao giờ tin lời này của ngươi. Ngươi và trẫm chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Trong lòng ngươi biết rõ trẫm cần lực lượng của Phật tông, nhưng trẫm lại không thể nghĩ ra được ý đồ của ngươi…Cho nên, so với chuyện ở Đông Cương, ngươi khiến trẫm bất an hơn.
- Nhất là…
Dương Kiên nghiêm túc nói:
- Ngươi không những đầu nhập vào trẫm, từng tiếng nói từng cử động đều suy xét cho trẫm. Trẫm nhận ra điều này, cho nên trong lòng trẫm càng bất an.
- Hóa ra…ta từng rất bội phục Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch của Đại Tùy. Lúc trước y gặp mặt Đại Hãn Mông Nguyên Mông Ca, ta đã thấy y, đó là một người hùng tài đại lược. Lúc ấy ta nghĩ, hậu thế đã như vậy, vậy thì Hoàng Đế khai quốc Dương Kiên của Đại Tùy rốt cuộc là một người như thế nào?
Đại Tự Tại chậm rãi nói:
- Ta cũng không nghĩ tới rằng, có một ngày lại đứng đối diện với bệ hạ. Nhưng hiện tại ta có chút hối hận. Nếu ta không đến, vậy thì trong lòng ta, Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy vĩnh viễn là một nhân vật ít ai bằng. Gặp qua rồi, ở bên cạnh một thời gian…ta mới phát hiện, hóa ra ngươi cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.
Dương Kiên bỗng nhiên cười cười:
- Đại Tự Tại…có lẽ ngay cả bản thân ngươi cũng không nhận thấy đi?
- Cái gì?
Đại Tự Tại hỏi.
- Hôm nay ngươi không tự xưng là thần, mà là ta…trong lúc vô ý ngươi để lộ ra sự thay đổi nhỏ nhoi này, kỳ thực muốn nói rõ trong lòng ngươi có một số điều mà ngươi không muốn thừa nhận.
Đại Tự Tại biến sắc, sau đó không hiểu hỏi:
- Liền vì vậy?
- Liền vì vậy!
Dương Kiên nói:
- Trẫm không thể lưu ngươi rồi.
Đại Tự Tại cười giận dữ, cười càng ngày càng càn rỡ:
- Dương Kiên…ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Chỉ vì vậy mà ngươi muốn đánh với ta một trận?
Dương Kiên nói:
- Đúng thế…giữa ngươi và ta cuối cùng cũng phải có một trận chiến. Càng về sau càng khó thu thập ngươi, không bằng giải quyết luôn cho sớm.
- Ha ha!
Tiếng cười của Đại Tự Tại càng lúc càng lớn:
- Dương Kiên…tới hiện tại ngươi vẫn không dám cho ta biết, nhưng ta làm sao không biết được? Sở dĩ ngươi sốt ruột muốn đấu với ta một trận, không phải vì mấy lý do vớ vẩn kia. Kỳ thực chỉ có một lý do…tu vị của ngươi đang không ngừng giảm xuống! Ngươi căn bản không dung hợp được một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần. Ngươi vì muốn kéo dài tính mạng, chỉ có thể không ngừng hút máu của hậu nhân, dùng máu của hậu nhân để duy trì thân thể hủy hoại của ngươi. Nhưng…
Đại Tự Tại cười lạnh nói:
- Trong chuyện này lại có một khuyết điểm khá bất ngờ. Ngươi không ngừng hút máu, mỗi lần bị thương phải đổi một lần máu, bởi vì thân thể của ngươi đã sớm bị hủy hoại rồi, hai trăm năm trước đã bắt đầu hủy hoại! Ngươi cần dòng máu mới mẻ, hơn nữa chỉ có thể là máu của hậu nhân…nhưng máu của hậu nhân đã dần dần loãng, không còn thuần huyết nữa. Mà tu vị của Vạn Tinh Thần phải cùng tồn tại với máu của ngươi. Hiện tại máu của ngươi dần loãng, khiến cho tu vị của ngươi cũng giảm xuống.