Đổi lại quần áo để đi xa, lúc rời phòng, Phương Giải nhìn về hướng đông.
Đó là hướng mặt trời mọc, hướng của ánh sáng.
Ngoại trừ Trầm Khuynh Phiến, hai nữ nhân khác là Mộc Tiểu Yêu và Hoàn Nhan Vân Thù đã đổi lại giáp trụ. Mộc Tiểu Yêu mặc chính là giáp trụ đặc chế cho Thiên hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, bì giáp màu đỏ, áo choàng màu đỏ, nón da, giày ủng, tư thế oai hùng. Hoàn Nhan Vân Thù mặc chính là giáp xích, có thể ngăn cản tên bắn. Giá trị của bộ áo giáp này có thể đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu vài năm.
Cấp Sự Doanh, phi ngư bào.
Phương Giải dẫn theo thân tín của mình lên ngựa, tụ quân với kỵ binh của Sơn Tự Doanh. Hơn một nghìn kỵ binh, nhìn khá là hùng tráng. Tôn Khai Đạo, Hạ Hầu Bách Xuyên, Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu và các tướng lĩnh đã đứng chờ ở cửa sơn trại từ sáng sớm, thấy Phương Giải đi ra đều chắp tay thi lễ.
- Chúc tướng quân thuận buồm xuôi gió.
Tôn Khai Đạo hơi cúi người nói.
Phương Giải cũng không nói gì nhiều, gật gật đầu, lập tức giục ngựa lao ra đại doanh. Khinh kỵ binh phía sau chậm rãi tăng tốc, theo đường núi phóng xuống chân núi. Lần này xuất hành, bởi vì không có hàn kỵ đi theo, cho nên sự tự tin của mọi người bị giảm bớt. Nhưng bọn họ hiểu tính cách của Phương Giải, sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ. Quân đội xuất chinh, binh lính đều đã tin tưởng chủ tướng vô điều kiện.
Phi ngư bào có chừng bảy, tám chục người, Cấp Sự Doanh mười người, cộng thêm đội thân binh của Phương Giải chừng năm mươi người, tạo thành đội thân tín bảo vệ Phương Giải. Phía sau còn có hơn một nghìn một trăm khinh kỵ binh Sơn Tự Doanh. Những binh lính từng là bộ binh tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ này đã lột xác hoàn toàn. Hiện tại đã trở thành kỵ binh đủ tư cách. Bọn họ đã làm được nhiệm vụ mà Phương Giải giao cho lúc đầu, coi chiến mã như đồng đội của mình.
Sau khi xuống núi, đội ngũ rất nhanh tới quan đạo, theo đại lộ bằng phẳng đi thẳng lên hướng đông nam.
- Báo!
Mới đi được chưa tới 10 dặm, bỗng có thám báo chạy tới nói:
- Bẩm tướng quân, phía trước năm dặm, Hoàn Nhan Trọng Đức cùng binh lính ngăn cản con đường phía trước.
Nghe thấy câu này, Phương Giải nao nao, sau đó cười ôn hòa với Hoàn Nhan Vân Thù. Hoàn Nhan Vân Thù nghe đượcc tin này hiển nhiên là lo lắng, nụ cười ôn hòa của Phương Giải khiến cho nàng ấm áp.
- Tiếp tục tiến về phía trước.
Phương Giải khoát tay, giục ngựa về phía trước.
Vòng qua một cánh rừng, từ xa xa Phương Giải đã nhìn thấy một đội kỵ binh xếp hàng ngang trên quan đạo.
- Mọi người ở chỗ này, ta một mình tới đó.
Phương Giải phân phó một tiếng, giục ngựa rời đi, Hoàn Nhan Vân Thù cũng giục ngựa đi theo sau, Phương Giải nhìn nàng một cái nhưng không ngăn cản.
Đến gần hàn kỵ, Phương Giải ghìm chiến mã lại nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức.
Đợi một lúc Hoàn Nhan Trọng Đức thấy Phương Giải không mở miệng, lập tức cười tự giễu:
- Ta chỉ muốn khuyên ngươi một lần nữa trước khi rời đi. Vân Thù, muội nên biết sự lựa chọn của muội sẽ ảnh hưởng như thế nào. Nếu Phụ Hãn biết, chắc Phụ Hãn sẽ rất thất vọng và tức giận. Sở dĩ tối hôm qua ta không đi tìm hai người, chính là muốn cho hai người thời gian một đêm để suy nghĩ. Hiện tại ta không thể không nghiêm túc hỏi lại hai người, thực sự không còn sự lựa chọn nào khác?
Phương Giải lắc đầu, dường như ngay cả nói cũng lười.
Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn về phía muội muội của mình, chỉ thấy ánh mắt của muội muội vẫn mê luyến nhìn Phương Giải.
Y không nhịn được thở dài:
- Xem ra vừa nãy là ta hỏi thừa rồi.
Y rút mã đao ra:
- Nhưng ta phải làm chút gì đó.
Phương Giải cười ôn hòa với Hoàn Nhan Vân Thù:
- Nàng về trước đi, để ta giải quyết.
Hoàn Nhan Vân Thù lắc đầu, nhìn về phía Hoàn Nhan Trọng Đức, nói:
- Ca ca, muội biết trong lòng huynh không thoải mái, nhưng muội cũng biết huynh rất yêu thương muội. Nhưng vì bộ tộc, huynh nhất định phải đưa ra lựa chọn chính xác. Đây mới là việc mà một Khả Hãn đủ tư cách cần làm, cho nên muội không trách huynh. Nhưng muội sẽ không trở về cùng huynh, muội có lỗi với con dân Bắc Liêu, nhưng muội cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình. Ca ca, nếu huynh không muốn thương tổn muội, vậy mong huynh tránh ra được không?
Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:
- Muội sai rồi…
Hoàn Nhan Vân Thù biến sắc, trong mắt đầy bi thương.
Hoàn Nhan Trọng Đức chợt mỉm cười:
- Vừa nãy là ta dùng thân phận của người thừa kế Hãn vị Bắc Liêu hỏi hai người, đây là chức trách phải làm. Nhưng thân phận kế tiếp của ta cũng chỉ là ca ca của Hoàn Nhan Vân Thù mà thôi. Đêm qua ta đã bảo Tát Nhĩ Bắc dẫn theo đại đội binh mã trở về Thập Vạn Đại Sơn. Các binh sĩ lưu lại đều là những người nguyện ý dùng thân phận bằng hữu trợ giúp hai người. Ta tới không phải là để ngăn cản hai người, mà là tới bảo vệ muội muội của ta.
Hoàn Nhan Vân Thù cay cay mũi, không nhịn được nhảy xuống chiến mã, Hoàn Nhan Trọng Đức xuống ngựa, ôm lấy muội muội, cười nói
- Còn nhớ mới đây ta đã nói với muội rằng, ta không muốn muội làm đóa bạch liên tuyệt mỹ nở rộ trên Thập Vạn Đại Sơn, ta thà để muội làm một chú chim nhỏ tiêu diêu tự tại còn hơn. Hiện tại ta tới thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở về ta sẽ khuyên bảo Phụ Hãn, nhưng hiện tại ta phải làm một vị ca ca tốt trước đã.
Y ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
- Ta cũng không muốn mất đi một người bạn.
Phương Giải cười cười:
- Ta cũng vậy.
….
….
Kỵ binh xuống ngựa nhanh chóng quét dọn chiến trường, chất đống thi thể vào một chỗ.
Kỳ Lân lớn tiếng chỉ huy:
- Nhanh tay lên, cởi quần áo của thi thể ra, chỉ mang lương thảo và cung tên, những thứ khác đều không cần.
Khinh kỵ binh và hàn kỵ binh xuống ngựa, cầm lấy tất cả những thứ gì hữu dụng trong doanh cột vào chiến mã.
Đây là một trạm canh gác của người Mông Nguyên, ước chừng có ba trăm kỵ binh đóng ở đây. Vì để đường lui của đại quân không có trở ngại gì, mà Đặc Cần Khoát Khắc Đài Mông Liệt của Mông Nguyên cứ cách mỗi 100 dặm lại lưu vài trăm người đóng ở đấy. Đám kỵ binh Mông Nguyên này xây dựng doanh trại ở quan đạo, cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm. Mà tới Tây Bắc đã ba năm, nên việc đề phòng của lang kỵ giảm đi không ít. Bọn họ đã quen hưởng thụ lương thực và thịt mà phản quân mang tới. Ngoại trừ thỉnh thoảng đi săn bắn ra, đã lâu không sử dụng loan đao.
Ngày thứ tư sau khi xuống núi, thám báo phát hiện trạm canh gác này của Mông Nguyên. Phương Giải và Hoàn Nhan Trọng Đức thảo luận một lát, lập tức quyết định hủy đi nơi này. Màn đêm buông xuống, hơn một ngàn khinh kỵ binh và hai ngàn hàn kỵ binh dùng cung tên tiêu diệ trạm gác này, khiến cho kỵ binh Mông Nguyên vốn không có sự đề phòng gì cả chết trong lúc đang ngủ mơ. Phần lớn lang kỵ còn chưa kịp mặc giáp trụ đã bị giết chết. Có người quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng đó chỉ là một việc vô ích.