Phương Giải theo bậc thang lên núi, nhìn cảnh sắc xung quanh đạo quan không nhịn được cảm khái một tiếng:
- Một nơi thanh tịnh xa xưa như vậy, sao lại sinh ra những kẻ lòng muông dạ thú? Những nơi như thế này, phải là nơi tẩy rửa tâm linh của những người bị tục thế quấn quanh mới đúng.
Nói xong câu đó, chính hắn cũng hơi sửng sốt. Sau đó tự hỏi mình, nơi này có thực sự tẩy rửa được tâm linh không?
Đáp án đương nhiên là không.
Người của Đại Nội Thị Vệ Xử tới đây trước Phương Giải. Sau khi biết được Di Thân Vương thất bại, Tiêu chân nhân bị bắt, đám đạo sĩ trong Thanh Phong Quan cơ hồ không chống cự. Kẻ chạy trốn thì cũng đã bị giết. Những người còn lại đều quỳ xuống đầu hàng. Thanh Phong Quan không giống như Nhất Khí Quan. Nơi này vốn không có vị đại tu hành nào cả. Lúc phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử và quân đội được trang bị đầy đủ tới, ngoại trừ đầu hàng ra, bọn họ không có cách nào khác.
Lúc đám người Phương Giải đi vào sơn môn thấy đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu đang thở hổn hển trói quan chủ Thanh Phong Quan lại. Lúc tin thất bại rơi vào tay Thanh Phong Quan, quan chủ liền muốn chạy trốn. Vừa lúc bị Hạng Thanh Ngưu và Mạt Ngưng Chi nhìn thấy. Hạng Thanh Ngưu lửa giận bừng bừng lập tức xông lên. Sau một trận ác chiến, cuối cùng bắt được quan chủ. Mấy ngày này mập mạp chịu đựng đủ rồi. Lúc trói lại dùng sức khá lớn. Dây thừng cơ hồ ép vào thịt của quan chủ.
Mạt Ngưng Chi ra tay còn ngoan độc và lý trí hơn y. Đối với cao thủ như vậy, dây thừng bình thường tất nhiên không có tác dụng. Sau khi quan chủ bị Hạng Thanh Ngưu đánh bị thương, nàng lập tức bẻ gãy tứ chi của quan chủ, phòng ngừa ông ta còn thừa lực. Sau đó dùng kim châm từng đâm trên người Hạng Thanh Ngưu, đâm hết vào người quan chủ.
Phương Giải nhìn thấy Hạng Thanh Ngưu tức giận trói người, hơi chút kinh ngạc, không nhịn được bật cười:
- Ta tưởng ngươi vẫn còn là tù nhân, nên mới tới đây định cứu ngươi.
Hạng Thanh Ngưu nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại. Thấy là Phương Giải, hơi chút sửng sốt, sau đó lao vọt tới ôm lấy Phương Giải, giống như người thân đã lâu không gặp.
- Tiểu Phương Phương…mấy ngày này ta ăn không ít đau khổ a.
Phương Giải bị y ôm có chút không thở được. Sau khi đẩy ra, lườm y một cái:
- Trước khi tới ta còn đang suy nghĩ, liệu ngươi đã bị người ta giết chết hay chưa. Lúc đi đường còn mua nến và tiền giấy. Trong lòng tự nhủ, nếu không thể tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng, thì đốt ít tiền giấy cho ngươi cũng được. Còn tính toán đốt một nữ từ người Hồ bằng giấy. Bởi vì ta biết ngươi còn là xử nam. Nếu không phải tiếc tiền, thì ta cũng đã mua một cái quan tài rồi…Đến giờ vẫn còn thấy sợ hãi. Thoạt nhìn ngươi còn vui vẻ hơn cả xác chết sống dậy.
- Phì phì phì!
Hạng Thanh Ngưu nhổ mấy bãi nước miếng:
- Sư tôn nói qua, mạng của ta rất lớn, kiếp này sống tới một trăm năm mươi tuổi rồi chết già, con cháu đầy đàn!
Phương Giải ừ một tiếng nói:
- Kẻ gây tai họa thường sống thọ.
Hạng Thanh Ngưu vỗ vai hắn, ngồi xuống thở dài nói:
- Phương Giải à…ngươi nói xem, ta tránh được một kiếp, liệu còn có thể tránh được kiếp thứ hai không? Sư huynh mưu nghịch, kỳ thực ta đã phát hiện được một ít. Lần đó Di Thân Vương lên núi, ta nghe trộm được hai người bọn họ nói chuyện, cũng đoán được một ít. Ngày hôm sau ta liền tới chỗ sư huynh lý luận. Sư huynh liền ra tay giam giữ ta, phong bế khí huyệt của ta lại…Tuy rằng ta không cùng với sư huynh gây loạn, nhưng biết mà không báo. Liệu bệ hạ có buông tha cho ta không?
Y đáng thương nhìn Phương Giải, trên khuôn mặt béo tròn kia không còn vẻ tự tại như ngày xưa.
- Nếu ngươi nói chuyện đó cho Hoàng Đế, ngươi mới là kẻ ngu ngốc.
Phương Giải hạ giọng nói:
- Chuyện như vậy còn cần ta phải dạy ngươi?
Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu:
- Ý của ngươi là, bảo ta nói dối? Nhưng ta nổi tiếng là người thành thật đáng tin cậy. Là đạo sĩ có nhân phẩm tốt nhất trong lịch sử…
- Phì!
Phương Giải mắng:
- Ngươi có thể bớt chém gió được không?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Trong lòng ta rất lo lắng. Ngươi nhìn đám quan lại đằng kia xem, tên nào cũng trừng mắt nhìn ta như hổ rình mồi. Giống như chỉ cần có lệnh là họ sẽ lao tới xé ta thành tám mảnh vậy.
- Yên tâm đi, ngươi không chết được.
Phương Giải cười cười, lúc ngồi xuống bên cạnh Hạng Thanh Ngưu, thì nhìn thấy Mạt Ngưng Chi đứng cách đó không xa. Phương Giải hơi biến sắc, gần như là theo bản năng lập tức cảnh giác.
- Nàng ta cũng ở đây?
Phương Giải không nhịn được hỏi.
Hạng Thanh Ngưu nhìn về phía Mạt Ngưng Chi:
- Đúng vậy. Nàng ấy đã cứu ta. Ta bị sư huynh phong bế. May mà y còn nhớ tình huynh đệ đồng môn, nên không giết ta. Tuy nhiên nếu không nhờ nàng ta cứu, khó bảo toàn ta sẽ bị đám tiểu nhân giết chết.
Phương Giải thở dài:
- Vậy sao ngươi còn không lấy thân báo đáp?
Hạng Thanh Ngưu thấp giọng nói
- Ta thực sự có tính toán đó!
- Biến mẹ ngươi đi!
Phương Giải mắng một câu, nhìn về phía Mạt Ngưng Chi, nói:
- Rất vui vì cô không đứng sai đội.
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, đáp:
- Ta tưởng ngươi sẽ nói rằng:” Đáng tiếc cô không theo bọn chúng đi tìm cái chết”.
Phương Giải cười nói:
- Ta biết cô vẫn muốn giết ta. Nhưng ta chưa từng nghĩ như vậy. Một cô nàng xinh đẹp như cô, còn sống vẫn tốt hơn.
Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ sống rất tốt.
Phương Giải cảm thấy một tia lạnh lẽo, hắn nhún vai nói:
- Từ đáy lòng ta hy vọng cô sống vui sướng.
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy chuẩn bị xuống núi.
Mạt Ngưng Chi biến sắc, ánh mắt thoáng hiện sát khí.
Những lời này của Phương Giải không có ý mắng ngươi, nhưng có chút âm tàn. Mấy năm qua Mạt Ngưng Chi đâu có chút vui sướng nào. Nàng hận Phương Giải cũng là chuyện đương nhiên. Phương Giải thật lòng chúc nàng sống vui sướng, rõ ràng là muốn nói cho nàng biết, nàng đang sống cuộc sống không vui sướng.
- Không biết giết ngươi liệu ta có được vui sướng không.
Mạt Ngưng Chi nhìn bóng lưng của Phương Giải, hỏi.
Phương Giải dừng chân, không quay đầu lại, nói:
- Cô không hiểu niềm vui sướng của một nữ nhân.
Hắn vươn tay, một bên kéo Trầm Khuynh Phiến, một bên kéo Mộc Tiểu Yêu, nhanh chóng rời đi.
…
…
Bên ngoài cung Từ Thọ đã bị Cấp Sự Doanh bao vây, không cho kẻ nào ra vào. Thái giám và cung nữ trong nội cung cũng đã bị bắt, quỳ ở trong sân chờ xử lý. Cung nữ già lúc trước tới Đông cung cũng bị đưa tới nơi này. Bà ta đã bị cắt đứt gân chân gân tay, bị trói chặt, muốn tự sát cũng không tự sát được.
Tần Lục Thất là trọng phạm, đã bị đưa tới mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử. Về sau có lẽ y phải sống trong cảnh hắc ám một thời gian.
Tiểu thái giám Mộc Tam đi qua đi lại bên ngoài cung Từ Thọ đã được vài vòng. Mãi tới khi Cấp Sự Doanh bao vây cung Từ Thọ, y mới thở phào nhẹ nhõm. Từ xa xa nhìn thấy ngự giá của bệ hạ đi về hướng này, Mộc Tam vốn vàng trốn tránh. Y không muốn để cho Hoàng Đế và Tô công công nhìn thấy mình. Lúc này, giả vờ như không biết gì mới là thượng sách.
Lúc nhìn thấy Cấp Sự Doanh bao vây cung Từ Thọ lại, Mộc Tam liền biết đại cục đã định. Mà khi nhìn thấy ngự giá của Hoàng Đế đi tới, y rất muốn lưu lại nhìn, nhìn Thái hậu đối diện với lửa giận của Hoàng Đế như thế nào. Nhưng y không có lá gan đó, chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Ngự giá dừng lại bên ngoài cung Từ Thọ. Dưới sự nâng đỡ của Tô Bất Úy, Hoàng Đế chậm rãi đi xuống xe ngựa. Cấp Sự Doanh phòng thủ bên ngoài xếp hàng chỉnh tề chào Hoàng Đế theo nghi thức quân đội. Hoàng Đế khẽ gật đầu, sau đó đi vào cung Từ Thọ. Theo đường chính đi thẳng vào trong, Hoàng Đế không nhìn những thái giám và cung nữ quỳ ở đó.
Tô Bất Úy đi theo sau Hoàng Đế, cảm thấy bước chân của Hoàng Đế có chút nặng nề.
Đi tới cửa, Hoàng Đế khoát tay ra hiệu cho Tô Bất Úy không cần phải đi theo. Tô Bất Úy lập tức dừng chân, lui lại xuống bậc thang.
Hoàng Đế đi vào, nhìn thấy Thái hậu mặc lễ phục ngồi đoan trang trên ghế, y cơ hồ không ngăn được lửa giận trong lòng. Lão bà này, mình đối xử với bà ta chẳng lẽ còn chưa đủ? Không ngờ bà ta đã mặc lễ phục nghênh đón con trai ruột của mình đăng cơ rồi. Thật là đáng giận!
Nhưng Hoàng Đế không nổi giận, y đi tới, hơi khom người nói:
- Bái kiến mẫu thân.
Sắc mặt của Thái hậu không tốt cho lắm. Tái nhợt giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng. Bà ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hoàng Đế một cái, lạnh lùng nói:
- Tới nước này rồi, cần gì giả vờ giả vịt?
Hoàng Đế đứng thẳng dậy, đi tới gần Thái hậu, ngồi xuống. Y nhìn nhìn chén trà bên cạnh Thái hậu, thấy chén trà đã lạnh.
Hoàng Đế khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài, hô:
- Hôm nay ai hầu hạ Thái hậu dùng trà? Trà nguội rồi mà không đổi chén trà khác, đáng chết!
Tô Bất Úy đứng ở dưới bậc thang lập tức xoay người, tùy ý chỉ hai cung nữ, nói:
- Dùng gậy hành hình cho tới chết!
Lập tức có mấy phi ngư bào như lang như hổ xông tới, đẩy hai cung nữ này ngã xuống đất. Hai cung nữ này không ngừng kêu rên. Thanh âm thê lương khiến người ta không rét mà run.
Hoàng Đế sửa sang lại y phục của mình, cười cười nói:
- Mẫu thân, người xem…cho dù tới hiện tại, bởi vì chén trà của người đã nguội, trẫm vẫn giận dữ sai người đánh chết cung nữ hầu hạ người. Chuyện này rất nhanh sẽ truyền đi. Các thần tử đều sẽ ca ngợi trẫm là người con có hiếu.
Thái hậu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đã đục ngầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế, vẻ mặt đầy tức giận.
- Vì sao ngươi không giết ta luôn đi?
Bà ta quát lên.
- Bởi vì người là Thái hậu.
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Là mẫu thân của trẫm, cho dù…không phải là mẹ đẻ. Từ lúc đăng cơ tới nay, trẫm tôn sùng hiếu đạo, sao có thể làm gương không tốt? Mặc kệ người đã làm gì sai, người đều là Thái hậu.
Thái hậu nhìn thẳng Hoàng Đế, nói
- Để ta chết chung với con của ta!
- Người sẽ không chết. Ít nhất là bây giờ chưa chết được.
Hoàng Đế ôn hòa nói:
- Người sẽ sống rất khỏe. Nếu như thân thể xảy ra chuyện gì, các thái y vẫn sẽ tận tâm tận lực chữa bệnh cho người như lúc trước. Tất nhiên cũng sẽ không có người nào âm thầm hạ độc người. Dựa theo sức khỏe của người, ít nhất có thể sống thêm ba tới năm năm. Nếu hận thù trong người mẫu thân rất nồng đậm, có thể cố gắng sống sót, xem có sống lâu hơn trẫm hay không. Sẽ không có ai giết mẫu thân. Mọi người vẫn sẽ kính trọng mẫu thân như lúc trước.
Hoàng Đế nói:
- Thậm chí trẫm sẽ chiêu cáo thiên hạ, là Thái hậu phát hiện ra dã tâm của Lão Lục, liền tố giác với trẫm. Quân pháp bất vị thân. Nhờ đó mà người sẽ được tất cả dân chúng Đại Tùy ca ngợi. Bọn họ đều nói, người là mẫu thân công bằng nhất. Đương nhiên cũng là vị mẫu thân tàn nhẫn nhất.
Thái hậu nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Hoàng Đế đã bị cắt thành tám khối rồi.
Hoàng Đế không để ý tới ánh mắt tức giận của Thái hậu, y vẫn bình thản nói:
- Từ lâu trẫm đã biết, lúc trước người không muốn trẫm kế vị. Nhưng trước khi tiên đế lâm chung đã giao ngôi vị cho trẫm. Lúc đó có rất nhiều triều thần ở đó, cho dù người không thừa nhận cũng không được. Cho nên mấy năm này mẫu thân sống rất không sung sướng. Mỗi khi nhìn thấy trẫm đều không sung sướng gì, đúng hay không?
Hoàng Đế cười nói:
- Cho nên sáng nào, tối nào trẫm cũng tới thỉnh an mẫu thân. Để ngày nào người cũng có thể nhìn thấy trẫm…hai lần.
Thái hậu cắn môi, cả giận nói:
- Với tâm địa của ngươi, sớm muộn gì cũng chết không yên.
Hoàng Đế dường như càng ngày càng vui vẻ. Y đứng lên, tới trước người Thái hậu, chỉ vào nếp nhăn trên trán Thái hậu:
- Mỗi ngày trẫm đến, đều nhìn xem nếp nhăn trên trán người đã sâu hơn chưa. Nếu như đã, thì trẫm sẽ vui vẻ cả ngày. Trẫm còn biết, mẫu thân phái người âm thầm tính toán hạ độc giết Thừa Càn, hạ độc giết Hoàng hậu…Năm đầu tiên trẫm đăng cơ, người còn có ý đồ lôi kéo Ngô Bồi Thắng, để cho y hạ độc vào trong cháo gạo tẻ, món mà trẫm thích ăn nhất. Nhưng Ngô Bồi Thắng trung thành với trẫm như vậy, sao có thể bị người thu mua được?
- Năm Thiên Hữu thứ ba, mẫu thân phái người tới Giang Nam mua kịch độc vô sắc vô vị, lại tính toán giết trẫm. Nhưng người đâu biết rằng, kẻ phụ trách đồ ăn cho cung đình mà người thu mua, cũng là người của trẫm?
- Năm Thiên Hữu thứ năm, mẫu thân âm thầm may một con rối có hình trẫm và Hoàng hậu, mỗi ngày dùng châm đâm vào chục lần. Nhưng việc như vậy, cho dù kẻ ngu cũng biết là vô dụng. Cho nên trẫm lười để ý tới. Thậm chí còn làm một con rối lớn cho người đâm chơi.
- Năm Thiên Hữu thứ tám, trẫm có Thái tử…mẫu thân bắt đầu ý đồ hại chết cháu của người. Đáng tiếc, nhất cử nhất động của bất kỳ kẻ nào trong cung, làm sao có thể giấu diếm được trẫm?
Hoàng Đế cười cười:
- Mẫu thân làm nhiều chuyện ác như vậy, trẫm vẫn kính trọng người như cũ. Trước kia trẫm từng ảo tưởng qua, sớm muộn trẫm cũng lấy được lòng của người. Nhưng điều này còn khó khăn hơn cả việc làm ấm một tảng đá.
- Cứ sống đi…
Y vươn tay, chỉnh ngay ngắn lại kim quan mà Thái hậu đang đội
- Trẫm sẽ hầu hạ người thật tốt, mãi tới khi chết.