Mục lục
Tranh Bá Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Giải trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói:

- Ở núi Chu Tước, Hắc Kỳ Quân có mấy cái xưởng, cần rất nhiều quặng sắt. Cho tới nay, quặng sắt đều trao đổi từ Kim Thế Hùng. Nhưng bắt đầu từ tháng trước, Kim Thế Hùng dần gây khó dễ cho chúng ta, càng ngày càng nâng giá cao. Bốn đạo Tây Nam không có quặng sắt, cho nên nếu chúng ta muốn trang bị vũ khí rộng rãi, thì cần phải đổi phải mua. Lúc chúng ta còn chưa ổn định, chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Nhưng hiện tại chúng ta cần một quặng sắt của riêng mình, để không phải phụ thuộc vào kẻ nào.

- Đại tướng quân, khi nào thì động binh với Nam Yến?

Hạ Hầu Bách Xuyên cười nói:

- Đám huynh đệ phía dưới đều nhàn tới rỉ sét rồi.

- Đây là chuyện tốt.

Phương Giải cười nói:

- Động binh với Nam Yến là chuyện chắc chắn sẽ làm, gọi các vị tới chính là thảo luận chuyện này. Không nói tới Nam Yến có quặng sắt hay không, chỉ riêng việc bọn chúng đã bắt rất nhiều dân chúng của chúng ta, bọn chúng phải trả giá. Mấy tháng này, kỳ thực Mộ Dung Sỉ vẫn luôn phái người nói với ta rằng, y bị gian thần giật giây mới hồ đồ động binh với Đại Tùy. Y nguyện ý chi ra hai mươi vạn thạch lương thảo, cùng một số lượng lớn binh khí áo giáp để bồi thường.

- Phì!

Trần Định Nam bĩu môi nói:

- Những thứ đó vốn là y cướp từ Bình Thương Đạo, hiện tại muốn trả lại một bộ phận rồi coi như không có chuyện gì xảy ra?

- Tất nhiên là không được.

Phương Giải nói:

- Động binh với Nam Yến, nói là không khó kỳ thực cũng không dễ dàng gì. Hai phần ba lãnh thổ Nam Yến là vùng núi, dân chúng tập trung phần lớn ở bình nguyên, mà mấy tòa thành lớn ở đó được xây dựng khá chắc chắn. Hơn nữa nếu Mộ Dung Sỉ trốn vào thâm sơn cùng cốc, cho dù muốn bắt được y cũng khó. Cho nên chúng ta phải suy tính làm sao đánh một trận là toàn thắng.

- Bức hàng?

Lưu Húc Nhật ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Có thể tập trung binh lực ở bên ngoài thành Đại Lý, bức bách Mộ Dung Sỉ ra khỏi thành đầu hàng, chấp nhận không giết y, rồi chờ y đi ra ngoài liền giết là được.

- Đâu có đơn giản như vậy!

Tướng lĩnh biên quân Tần Viễn lắc đầu nói:

- Tướng quân còn chưa hiểu về người Nam Yến cho lắm, cũng chưa hiểu nhiều về Mộ Dung Sỉ. Bọn ta ở biên giới đã lâu, hiểu rất rõ về tên tiểu nhân vô sỉ này. Mộ Dung Sỉ giảo hoạt hay thay đổi, đối với đám triều thần thủ hạ còn không tin tưởng, sao có thể tin tưởng chúng ta được? Nếu quả thực tập trung binh lực ở bên ngoài thành Đại Lý, nói không chừng y liền chạy trốn vào trong núi lớn. Nam Yến nhiều núi, hơn nữa trong núi không thiếu sài lang hổ báo, người Nam Yến lại hiểu rất rõ địa hình trong núi, biết chỗ nào có thể giấu được nhiều người. Còn chúng ta thì không biết, một đầu đâm vào, bảy tám phần thiệt hại không phải trên chiến trường, mà là vì không hiểu rõ địa hình.

Tán Kim Hầu ngồi bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Ta nghe nói, Mộ Dung Sỉ cũng không có quá nhiều uy tín ở Nam Yến. Tuy y là Hoàng Đế Nam Yến, nhưng hơn nửa thế gia trong các thành trì lớn đều không nghe theo mệnh lệnh của triều đình…Không bằng Đại tướng quân phái người liên lạc với những kẻ bất mãn với Mộ Dung Sỉ, rồi phối hợp với bọn họ tiêu diệt Mộ Dung Sỉ. Có thể đồng ý với đám thế gia kia rằng sẽ không làm khó bọn họ sau khi chúng ta tiêu diệt xong Nam Yến.

Phương Giải lắc đầu:

- Thoạt nhìn chia rẽ, nhưng ở một số thời điểm, bọn chúng có thể sẽ một lòng với nhau…Nếu ta động binh với Nam Yến, cho dù các thế gia kia có bất mãn với Mộ Dung Sỉ, thì bọn họ vẫn hiểu một điều rằng, Mộ Dung Sỉ là Hoàng Đế Nam Yến, bọn họ vẫn là chư hầu một phương. Nếu Mộ Dung Sỉ chết, Nam Yến diệt, bọn họ còn tự do tự tại như lúc trước không? Cho nên không dễ dàng xúi giục bọn họ.

Tán Kim Hầu gật đầu:

- Quả thực là như vậy.

- Phái cao thủ ám sát?

Ông ta lại đưa ra ý kiến.

Phương Giải trầm mặc một lúc, không nói gì. Người của Kiêu Kỵ Giáo còn chưa có tin tức xác thực gửi về, bên cạnh Mộ Dung Sỉ tất nhiên có người đại tu hành bảo vệ. Hơn nữa lúc trước Mộ Dung Sỉ từng là thống lĩnh ngự tiền thị vệ của Thương Quốc, bản thân y cũng có tu vị khá cao…nếu ám sát, một khi không cẩn thận, có thể khiến rất nhiều Kiêu Kỵ Giáo và cao thủ mất mạng.





Buổi họp kết thúc, vẫn chưa có một kế hoạch cụ thể nào. Phương Giải hạ lệnh cho các doanh chuẩn bị xuất chinh bất kỳ lúc nào, việc luyện tập cũng không được bỏ bê. Các tướng quân vốn tưởng rằng đánh Nam Yến là mộ chuyện dễ dàng, nhưng càng thảo luận mới càng hiểu ra vì sao một nước nhỏ như Nam Yến lại vẫn có thể tồn tại bên cạnh Đại Tùy. Một người như Mộ Dung Sỉ, sao có thể dễ dàng cúi đầu xưng thần?

Nam Yến có địa hình đặc biệt, nhiều vùng núi ít bình nguyên. Hai phần ba lãnh thổ đều là núi lớn cao thấp. Tuy nhiên dân số Nam Yến không tính là nhiều, cho nên tập trung ở bình nguyên không tính là chật chội. Nhưng chỉ cần có chiến tranh, đám dân chúng đó chạy vào trong núi tránh họa. Người ngoài chưa quen thuộc địa hình, chui vào núi lớn, thật giống như rơi vào hang cọp vậy.

Chính vì thế, Đại Tùy mới không động vào Nam Yến.

Lý do không động vào, là vì mất nhiều hơn được.

Đánh chiếm một nước nhỏ như Nam Yến, đối với Đại Tùy vừa mới diệt Đại Thương xong, cho dù có chút khó khăn nhưng vẫn có thể làm được. Mấu chốt ở chỗ, tiêu hao rất nhiều quân đội tinh nhuệ để chiếm lĩnh một quốc gia nhỏ nhoi như vậy, không mang tới quá nhiều lợi ích cho Đại Tùy. Khiến cho quân nhân dũng mãnh của Đại Tùy phải tổn thất trong rừng rậm nguyên thủy, dù thế nào cũng khiến người ta đau lòng.

Trên chiến trường, quân đội Nam Yến không đáng giá nhắc tới.

Nhưng ở Nam Yến, kẻ địch lớn nhất không phải là quân đội Nam Yến.

Lúc trước chủ ý của Hoàng Đế Đại Tùy là diệt Thương Quốc xong, thừa cơ tiêu diệt Nam Yến luôn. Nhưng sau khi trải qua một hồi phân tích, Hoàng Đế Đại Tùy phát hiện tiêu diệt Nam Yến không có lợi bằng lưu lại. Lưu lại Nam Yến, hàng năm Mộ Dung Sỉ phải kính hiến một số lượng lớn vật tư. Còn diệt Nam Yến, không nói tới tổn thất, còn phải phái binh phòng thủ. Hơn nữa Nam Yến gần với rừng rậm nguyên thủy, nơi người Hột sinh sống, cho nên người Hột sẽ không hoan nghênh quân đội Đại Tùy.

- Sau khi đánh bại người Hột, Kiêu Kỵ Giáo phái một nhóm người tiến vào Nam Yến.

Trần Hiếu Nho có chút buồn bã nói:

- Nhưng Nam Yến thật con mẹ nó quá nhỏ, phương bắc Nam Yến chỉ có bốn tòa thành lớn, qua bốn thành này liền tới thành Đại Lý. Lúc ấy nhân sự của Kiêu Kỵ Giáo chỉ có hạn, phái tới cũng không nhiều. Hơn nữa Mộ Dung Sỉ e ngại Hắc Kỳ Quân trả thù, hạ lệnh đóng cửa biên cương lại, bốn tòa thành lớn đóng chặt cửa, khiến người của Kiêu Kỵ Giáo đi vào được nhưng không đi ra được.

Kỳ Lân ở bên cạnh mắng:

- Tay Mộ Dung Sỉ kia đúng là một tên nhát gan, tới tận bây giờ vẫn chưa hạ lệnh mở cửa thành.

- Tất nhiên là y sợ hãi rồi.

Trần Hiếu Nho nói:

- Khó khăn lắm mới tích cóp được một đội quân, nhưng lại bị Đại tướng quân tiêu diệt hết. Y biết chiến lực của Hắc Kỳ Quân chúng ta mạnh mẽ cỡ nào, cho nên đâu dám mở cửa thành? Hiện tại chúng ta biết quá ít về Nam Yến. Người của Kiêu Kỵ Giáo bên kia cho dù đã tìm hiểu được không ít tin tức, nhưng không có cách nào mang ra ngoài được.

- Nam Yến tuy nhỏ…

Phương Giải khẽ cau mày nói:

- Phía tây là rừng rậm của người Hột, phía bắc là Đại Tùy, phía đông chính là biển rộng…nhưng lại không có đường biển nối thẳng tới, Thủy sư của chúng ta muốn vượt qua bốn tòa thành này, sẽ phải từ sông Lạc Thủy tiến vào Giang Nam, sau đó vượt qua các đạo Giang Nam tiến vào biển rộng…cho dù tới Giang Nam không gặp phải trở ngại gì, nhưng chiến thuyền của chúng ta vẫn còn quá nhỏ, không thích hợp đi trên biển rộng. Binh lực của thủy sư hiện tại căn bản không thể đi xa được.

- Xem ra chỉ còn cách phái cao thủ tới ám sát.

Trần Hiếu Nho chắp tay nói:

- Đại tướng quân, thuộc hạ có thể lựa chọn một đám cao thủ, vượt qua rừng rậm của người Hột tiến vào Nam Yến. Với thân thủ của bọn họ, có lẽ sẽ không tổn thất quá nhiều ở trong rừng. Chỉ cần ám sát được đại tướng thủ thành, mở ra cửa thành, thì đại quân mới có khả năng xuôi nam.

- Khó!

Tần Viễn nói:

- Không nói tới sự hung hiểm của rừng rậm nguyên thủy, cho dù vượt qua được, thì ít người cũng không làm nên chuyện gì. Ai cũng biết Mộ Dung Sỉ sợ chết, đội bảo vệ bên cạnh y khẳng định đều là cao thủ giang hồ. Mà bản thân y cũng có tu vị cao cường, không dễ ám sát. Nói sau, đại tướng thủ thành khi xuất hành đều mang theo bính lính, còn nếu muốn ám sát trong quân doanh thì độ khó càng lớn.

- Nói như vậy, không có biện pháp nào đánh được một Nam Yến nho nhỏ?

- Có thì có…

Phương Giải hơi than nhẹ, Hỏa Khí Doanh đã tới lúc sử dụng rồi. Nhưng đánh một Nam Yến nho nhỏ mà bộc lộ ra thực lực của Hỏa Khí Doanh, có đáng giá không?





Thành Trường An.

Tòa thành lớn cao vút tới tận mây.

Tướng quân áo giáp nhìn về phía nam, sắc mặt nghiêm nghị.

- Vạn Tinh Thần tưởng rằng làm vậy sẽ khiến ta đau khổ. Hắn đánh giá quá thấp một vị Hoàng Đế khai quốc rồi. Nếu không từ bỏ hết tất cả tình cảm, thì làm sao có được hết thảy? Hậu thế, chỉ cần không đoạt tuyệt, chết một vài người thì có làm sao đâu? Vạn Tinh Thần à, ngươi căn bản không biết làm thế nào để khiến ta đau khổ. Lòng ta….từ rất lâu trước đã không đau đớn vì tổn thất mấy điều vô nghĩa rồi.

Ông ta quay đầu nhìn thành Trường An, nhìn hướng Sướng Xuân Viên.

- Chỉ cần thân thể của ta khôi phục, ta liền suất quân nam chinh…vì chấn hưng Đại Tùy, người của Dương gia nên trả giá hết thảy.

- Phái người thông báo với Phác Hổ, không cần trở về Trường An nữa, bảo hắn ở Giang Bắc Đạo chờ ta. Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh lãnh binh bất lực, lưu lại cũng không có tác dụng gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK