Phương Giải không quan tâm tới việc y còn trẻ, không quan tâm tới việc y không có kinh nghiệm chỉ huy. Sự tin tưởng này không phải bất kỳ người nào cũng có thể cho được. Cho nên trong lòng Đỗ Định Bắc cảm kích Phương Giải khó nói bằng lời. Y không ngừng tự nhủ với bản thân, chớ có phụ sự tin tưởng của Chủ Công!
Việc Phương Giải sử dụng một người hàn môn mới mười sáu tuổi chưa từng có kinh nghiệm gì chỉ huy trận chiến này, đã được tuyên bố ra ngoài vài ngày trước. Toàn bộ thành Tín Dương, thậm chí dân chúng trong vòng trăm dặm đều nghe nói tới. Hôm nay khai chiến, phía tây bờ biển Lạc Thủy tụ tập hơn mười vạn dân chúng chờ theo dõi cuộc chiến. Bọn họ muốn nhìn xem, vị thiếu niên mười sáu tuổi kia làm sao đánh bại được Tây Sơn tiên sinh nổi tiếng đã lâu của Tô Bắc Đạo.
- Hắc!
Một cụ già vừa vuốt râu vừa nói:
- Cả đời ta đã trải qua hai trận chiến lớn. Đầu tiên là lúc Đại Tùy diệt Thương, lúc đó ta còn trẻ, thấy quân độ Đại Tùy thế như chẻ tre. Đây là lần thứ hai, Đại Tùy đã hỗn loạn, nhưng có Hắc Kỳ Quân ở Tây Nam chúng ta, ai dám lỗ mãng? Cũng chỉ có nhân tài như Quốc công gia mới sử dụng những người có xuất thân hàn môn như chúng ta. Chắc các ngươi đều biết, Quốc công gia cũng xuất thân hàn môn.
- Sao có thể chưa nghe nói được!
Một người bên cạnh nhếch cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, thật giống như Phương Giải là người quen của y:
- Hiện tại toàn bộ Trung Nguyên có mấy người không biết chuyện của Quốc công gia? Mười mấy tuổi tiến vào Trường An liền nổi tiếng. Chớ nói thành tích chín môn xuất sắc khi thi Diễn Võ Viện, chỉ nói tới phiên âm và công cụ toán học đang lưu hành khắp nơi, nếu không phải thiên tài thì ai nghĩ ra được? Có Quốc công gia ở Tây Nam chúng ta, yêu ma quỷ quái đều không dám tới.
- Trước kia có chiến sự chúng ta phải trốn chui trốn lủi khắp nơi, đâu có cười nói như bây giờ?
Một nam tử cường tráng ngậm tẩu, nói:
- Hôm nay ta bỏ cả việc đồng áng để tới đây xem. Xem vị thiếu niên kia làm cho Quốc công gia hãnh diện như thế nào!
- Nổi trống rồi!
Lúc này, từng tiếng trộng trận vang lên từ bờ sông, dân chúng đứng ở chỗ cao nhìn về hướng bờ sông, một người cưỡi ngựa mặc áo choàng đỏ chót đi tới phía trước, lớn tiếng la lên cái gì đó.
- Xung phong!
- Xung phong!
- Xung phong!
Binh lính Hắc Kỳ Quân ở bờ sông bộc phát ra những tiếng hô đinh tai nhức óc, giống như một đám mãnh hổ.
…
…
Đỗ Định Bắc nắm chặt tay, lặng lẽ lau mồ hôi ở tay vào quần áo. Y bước nhanh tới đài cao dựng ở bờ sông, nhận lấy cờ lớn từ lính liên lạc. Ở phía sau y, ba mươi sáu cái trống đang đập vang, binh lính đã chuẩn bị xong sang bờ bên kia để cho kẻ địch biết mùi đao súng của Hắc Kỳ Quân.
- Mời tướng quân thủy sư Trịnh Thu rửa sạch đường sông!
Đỗ Định Bắc lớn tiếng hô.
Tiếng kèn vang lên, không lâu sau, thuyền chỉ huy của thủy sư bên kia cũng vang lên tiếng kèn đáp lại. Sau đó, mấy chục chiến thuyền Hoàng Long và hai cự hạm bắt đầu di chuyển. Trên chiến thuyền, cung tiễn thủ của thủy sư đã sẵn sàng nghênh đón quân địch. Trước khi qua sông, thủy sư phải dọn sách thuyền của kẻ địch ở trên sông, còn phải áp chế cung tiễn thủ ở bờ bên kia.
Đứng ở đầu cự hạm, vẻ mặt của Trịnh Thu khá ngưng trọng. Đây là trận chiến đầu tiên từ khi ông ta đầu phục Phương Giải, ông ta cũng suy nghĩ giống như Đỗ Định Bắc. Trận chiến này không thể đánh quá khó coi, bằng không tương lai liền ảnh hưởng tới địa vị.Mà trận chiến này nếu Đỗ Định Bắc phụ sự tin tưởng của Phương Giải, về sau chỉ sợ cũng khó mà phát triển trong Hắc Kỳ Quân.
Một chuyện liên quan tới tiền đồ, không ai dám sơ suất.
- Tướng quân!
Phó tướng Từ Thúc Bảo đứng bên cạnh Trịnh Thu, chỉ Tô Bắc quân ở bờ bên kia:
- Quân địch đều là thuyền nhỏ, xem ra là muốn dựa vào sự linh hoạt để hủy thuyền chúng ta.
Trịnh Thu giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, lập tức cười lạnh:
- Dùng thủy quỷ? Ta lãnh binh nhiều năm nhưng chưa từng có một con thuyền nào bị thủy quỷ đục chìm thuyền. Để cho bọn chúng nhìn xem, sự khác nhau giữa thủy sư chân chính và tạp quân là như thế nào! Lệnh cho thủy quỷ của chúng ta xuống sông, chớ để cho người bên kia nhìn thấy, dùng cờ lệnh mới.
- Vâng!
Từ Thúc Bảo quay người phân phó vài câu, hoa tiêu đứng trên cột buồm lập tức vung cờ lệnh.
Bờ bên kia, trong Tô Bắc quân.
Một nam tử trung niên giơ Thiên Lý Nhãn lên, cau mày, lẩm bẩm nói:
- Đây là cờ lệnh gì vậy? Tại sao không giống với cờ lệnh của thủy sư Đại Tùy?
Tôn Anh Điển ngồi bên cạnh y, nhìn nam tử trung niên này, hỏi:
- Tây Sơn tiên sinh nhìn thấy gì vậy?
Nam tử trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, cử chỉ nho nhã. Y lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là một ít kỹ xảo thường dùng mà thôi. Thuyền lớn của thủy sư Trịnh Thu tưởng rằng có thể hoành hành trên sông, ta liền chiêu mộ mấy trăm ngư dân có kỹ năng bơi tốt. Tới lúc đó đục thủng hai thuyền lớn của y, y liền không dám lớn lối nữa rồi.
Tôn Anh Điển gật đầu, một lát sau hỏi:
- Tây Sơn tiên sinh…lần này không thể thua được! Không ngờ tay Phương Giải kia lại kiêu ngạo như vậy, dùng một tiểu tử chỉ huy qua sông. Nếu bọn chúng thắng trận này, không những tiên sinh mất mặt, mà cả ta cũng mất mặt.
Tây Sơn tiên sinh lạnh lùng nói:
- Ta vốn tưởng rằng Phương Giải là một nhân vật khó lường. Nhưng từ việc này có thể nhìn ra hắn chỉ là một kẻ hư danh mà thôi. Hắn muốn dùng thiếu niên kia để chọc giận chúng ta, cũng muốn dùng biện pháp này buộc chúng ta phải quyết chiến ở bờ sông. Hắn có thủy sư, tưởng rằng chỉ cần một trận chiến liền đánh tan đội ngũ của chúng ta. Nằm mơ đi!
- Toàn bộ nhờ tiên sinh.
Tôn Anh Điển có chút lo lắng, nhưng giờ đã không còn biện pháp nào khác nữa rồi.
Phía tây bờ
Nhìn thấy chiến thuyền di chuyển, dân chúng đều vỗ tay hoan hô, thanh âm kia thậm chí lấn át cả trống trận. Cảnh tượng này, cho dù là các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân cũng lần đầu tiên trải qua. Chưa bao giờ đội ngũ xuất chinh, lại có hơn mười vạn dân chúng hoan hô ở ven bờ. Những tiếng hoan hô đã đề cao ý chí chiến đấu của binh lính, tất cả mọi người đều xoắn tay áo lên.
- Định Bắc!
Phương Giải tới gần Đỗ Định Bắc, chỉ phòng tuyến của Tô Bắc quân phía đối diện:
- Bờ bên kia là cái gì?
- Là quân địch!
Đỗ Định Bắc trả lời.
- Không!
Phương Giải lắc đầu:
- Bờ bên kia là tấm biển chữ vàng treo ở ngoài cửa nhà ngươi, là những dòng chữ viết trong sử sách, là tiếng hoan hô của người thân, là thềm đá đầu tiên trên con đường leo núi của ngươi.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Đỗ Định Bắc bị những lời này khích khởi huyết khí. Y nhìn Phương Giải, lớn tiếng nói:
- Chủ Công, thuộc hạ muốn quang tông diệu tổ!