La Úy Nhiên ngồi ở ghế, nhìn Tiêu Nhất Cửu bị xích bởi những cái xích to lớn, không nhịn được thở dài. Trên người Tiêu Nhất Cửu bị cắm một trăm hai mươi tám kim châm phong bế khí huyệt. Đây vốn là thủ đoạn của ông ta, giờ lại bị người khác dùng tới. Dù người tu hành có mạnh hơn nữa, bị phong bế Khí Hải đan điền liền chẳng khác gì phế nhân.
Xiềng xích nặng nề khảm vào trong vách tường. Được móc xuyên qua bả vai Tiêu Nhất Cửu. Nếu ông ta giãy dụa, xích sắt sẽ xé rách da thịt của ông ta.
- Sư huynh…ta…
La Úy Nhiên há miêng, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Tiêu Nhất Cửu mở mắt ra, nhìn y một cái, cười cười nói:
- Đệ cần gì phải tự trách bản thân? Đó là sự lựa chọn của ta, đâu thể trách người khác được. Tòa mật lao trong Đại Nội Thị Vệ Xử này của đệ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trói một tù nhân chặt như thế này.
- Sư huynh, tội gì chứ?
La Úy Nhiên hỏi.
Tiêu Nhất Cửu mỉm cười nói:
- Lão Tam…đệ có nhớ lúc chúng ta còn học nghệ, ta đã nói với đệ rằng, mục tiêu lớn nhất của ta là gì không?
- Nhớ rõ.
La Úy Nhiên nói:
- Sư huynh nói, mục tiêu lớn nhất của huynh, chính là trèo lên trời.
Tiêu Nhất Cửu gật đầu:
- Đúng vậy…tất cả mọi người đều sinh hoạt dưới bầu trời, bất kể là bần cùng hay là giàu có, cao quý hay là ti tiện. Ông trời vô tình, quan sát chúng sinh, sẽ không quan tâm sinh ly tử biệt của nhân gian. Ông trời có tình, ban cho nhân gian ánh nắng, mưa móc. Vì sao con người phải tu hành, bởi vì con người muốn trở nên mạnh mẽ. Sau khi trở nên mạnh mẽ, tự nhiên muốn nhìn xem, ông trời rốt cuộc là cái gì.
- Điều đó có liên quan gì tới việc mưu nghịch của sư huynh?
- Không đứng ở chỗ cao nhất của nhân gian, làm sao chạm tới vòm trời? Ta vẫn cảm thấy, người cách ông trời gần nhất…chính là Đại Luân Minh Vương.
- Ông trời…
La Úy Nhiên chợt nhớ tới lúc trước Phương Giải nói chuyện phiếm có nói một câu:”Cách mặt đất một tấc, chính là trời”
- Cách mặt đất một tấc, chính là trời.
Tiêu Nhất Cửu thì thào lặp lại, sau đó lắc đầu:
- Điều đó sao có khả năng, ông trời là cao cao tại thượng!
La Úy Nhiên nói:
- Đây không phải là lời của đệ, mà là lời của Phương Giải. Hắn nói…ngươi đứng ở bình nguyên, cách một tấc đó là trời. Ngươi đứng ở đỉnh núi, cách một tấc vẫn là trời. Ngươi đứng ở chỗ cao không có nghĩa là ngươi rất gần với trời. Chỉ là…ngươi đứng cao hơn mà thôi.
- Phương Giải?
Tiêu Nhất Cửu bỗng biến sắc:
- Làm sao hắn có được ngộ tính như vậy…bất kể ở nơi nào, cách một tấc đều là trời…Có phải đệ định nói cho ta biết, làm người đừng tranh giành? Không tranh giành, sao tiến bộ được? Không tiến bộ được, làm sao mạnh mẽ được? Nói như vậy chẳng phải nói người tu hành chẳng khác gì người thường, trên bàn chân vẫn là trời sao? Không thông, không thông, vẫn không thông!
Ông ta bỗng hét to một tiếng, xích sắt trên người bị lay động dữ dội:
- Không thông! Cái gì cũng không thông!
Chính vào lúc này, căn phòng đá tựa hồ cũng bị lay động theo ông ta, bụi đất rơi lả tả. Cho dù kim châm đã phong bế huyệt…nhưng ông ta vẫn còn uy thế như vậy!
Trong phòng đá.
Tiêu Nhất Cửu rống lên như bệnh tâm thần.
….
….
Phương Giải và Trác Bố Y cõng Trần Hanh và Trần Cáp đã say mềm trở về cửa hàng. Bố trí xong, hai người liếc nhau cười cười. Đi tới sân nhỏ đằng sau, Phương Giải pha một ấm trà rồi rót trà cho Trác Bố Y.
- Chúc mừng, về sau phải gọi ngươi là Tước gia rồi.
Trác Bố Y khẽ cười nói.
Phương Giải bĩu môi:
- Đây cũng không phải chuyện tốt gì…bệ hạ bảo ta tới Ung Châu Tây Nam, ta đang cảm thấy băn khoăn.
- La Diệu cũng không phải là con cọp.
Trác Bố Y nói:
- Ngươi chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi. Nói thế nào thì ngươi cũng là khâm sai đại thần. Tới địa phương tác oan tác quái, quan địa phương dám làm gì ngươi? Tới lúc đó, những thứ ngươi được hối lộ chắc phải dùng thuyền mới trở được hết. Nếu muốn vài vị mỹ nhân, ba bốn nàng cũng không thành vấn đề.
- Tiên sinh đang hâm mộ ta à.
Phương Giải nói:
- Ta cảm thấy, lúc này La Diệu phái người tới, chắc chắn không có ý tốt gì. Người này ở Tây Nam lâu như vậy, thế lực đã đóng đinh ở đó. Một nửa Tây Nam do y trấn thủ. Lại là Nhất Đẳng Quốc Công, sao có thể để ta vào mắt. Tiên sinh cũng biết rồi đây, ta và con của y có chút xích mích.
Trác Bố Y nói:
- Nếu La Diệu không có chút khí độ ấy, thì làm sao có thể làm tới vị trí như ngày hôm nay?
- La Diệu có khí độ, nhưng tiên sinh thấy con của y cũng có khí độ không?
- La Văn không dám đâu.
Trác Bố Y cười lắc đầu:
- Có đôi khi ngươi thông minh khiến người ta phải kính nể. Chẳng hạn như mấy ngày hôm trước lập ra kế hoạch bắt hết vây cánh của Di Thân Vương. Mưu kế này rất hay. Có đôi khi lại ngu ngốc khiến cho người ta khinh thường. Sao ngươi không nghĩ rằng, trong lúc mấu chốt này, vì sao La Diệu lại phái người tới xin bệ hạ tứ hôn?
- Nếu ta nghĩ ra được thì cần gì hỏi?
- Kỳ thực đơn giản.
Trác Bố Y uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Bởi vì chuyện của ngươi, liệu La Văn có nhược điểm gì bị Hầu Văn Cực nắm được không? Ngày đó ở Khách Thắng Cư, Hầu Văn Cực gặp La Văn, tám chín phần là vì chuyện này. La Văn phái thủ hạ ám sát ngươi, tuy bị ta bắt được, nhưng lúc Hầu Văn Cực thẩm vấn, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào. Ta biết ngay trong đó nhất định có chuyện. Về sau những thuộc hạ kia của La Văn chết một cách không minh bạch trong nhà giam. Việc này về sau cũng thôi. Nhưng ta khẳng định, lúc ấy Hầu Văn Cực và La Văn đã đạt thành hiệp nghị gì đó.
Y vừa nói xong, hai mắt Phương Giải liền sáng ngời:
- Với địa vị của La Diệu, chắc chắn là biết. Tây Bắc và Ung Châu đều cách Trường An khá là xa. Chúng ta đã biết chuyện Tây Bắc chiến bại, nói không chừng La Diệu cũng biết. Hầu Văn Cực đã phản rồi, nếu La Diệu thực sự có thủ đoạn thông thiên, thì chắc cũng đã nhận được tin tức. Qua việc hai mươi năm trước y tới kinh thành chuộc tội là có thể nhìn ra được, La Diệu là một kẻ cực kỳ quý trọng danh dự của mình…
- Đúng.
Trác Bố Y cười nói:
- Y không thể xác định bệ hạ đã biết bí mật giữa con của y và Hầu Văn Cực hay chưa. Cho nên mới phải phái người tới thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn. Nếu bệ hạ đáp ứng, y liền yên lòng. Một người đã tự tay giết con trai của mình. Hiện tại tuổi đã lớn, muốn có thêm con trai cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cho dù còn sinh sản được nữa, thì qua hai mươi năm nữa, chẳng lẽ La Diệu vẫn còn quyền thế ngập trời như hiện tại? Cho nên lần này y phái người tới, chỉ vì con trai độc nhất của y, La Văn.
- Y rất quý trọng đứa con trai này, đương nhiên còn quý trọng tiền đồ của mình hơn.
Phương Giải cau mày nói:
- Nhưng Hoàng Đế căn bản không có ý định gả Trưởng Công chúa cho La Văn. Nếu La Diệu biết…
- Làm gì được.
Trác Bố Y nói:
- Ta vừa mới nói, La Diệu chỉ là đang dò xét. Kỳ thực trong lòng y vốn không nắm chắc với hôn sự lần này. Ngươi chỉ cần để La Diệu tin tưởng rằng Hoàng Đế vẫn tín nhiệm y. Còn hôn sự kia có thành công hay không, không quan trọng.
- Đã hiểu.
Phương Giải vỗ trán nói:
- Hoàng Đế không chỉ muốn ta kéo dài thời gian, còn để ta cho La Diệu uống một viên thuốc an thần. Để y biết rằng, Hoàng Đế tín nhiệm y.
Trác Bố Y gật đầu.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc:
- Vậy thì ta phải vào cung, xin bệ hạ một pháp bảo.
- Pháp bảo gì?
Phương Giải nói:
- Từ chuyện La Diệu vào kinh nhận tội, có thể nhìn ra được, La Diệu để ý tới bản thân mình nhất. Một người ích kỷ và đa nghi như vậy, để cho y tin tưởng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho dù Hoàng Đế có cho ta một thân phận Nhất Đẳng Huyện Tử, La Diệu cũng không để ta vào mắt. Cho nên, nếu muốn để La Diệu yên tâm, ít nhất phải có đủ thành ý để khiến y tin tưởng. Thành ý đó tới từ bệ hạ.
- Ta tính toán xin Hoàng Đế cho La Văn chút ưu đãi.
Phương Giải nghĩ một lúc, nói:
- Chẳng hạn như phong tước.
Trác Bố Y bĩu môi:
- Ngươi lại bị ngu rồi. La Văn là con trai độc nhất của La Diệu. Thân phận Nhất Đẳng Quốc Công sớm muộn gì cũng thuộc về La Văn. Nếu bệ hạ sửa thành tước vị khác, còn phản tác dụng hơn.
- Quên mất…
Phương Giải nhíu mày:
- Vậy có thể cho y chỗ tốt gì?
- Thăng quan đi.
Trác Bố Y thản nhiên nói:
- Vì chuyện ở kinh thành, nên La Văn không được bổ nhiệm chức quan Ngũ Phẩm. Ngươi có thể xin bệ hạ phong cho La Văn một quân chức.
Phương Giải gật đầu:
- Vậy thì ta lập tức vào cung.
- Bệ hạ không ở trong cung.
- Bệ hạ đang ở đâu?
- Diễn Vũ Viện.