Tới Thành huyện chỉ có thể lựa chọn đi đường bộ. Nếu vòng qua sông Tần Hà tới hướng bắc thì lại hơi xa.
Ngô Nhất Đạo đã dẫn theo người chờ ở đây. Thấy Phương Giải rời thuyền, Ngô Nhất Đạo liền đi lên tiếp đón. Ông ta nhìn lướt qua trên thuyền, thấy được Ngô Ẩn Ngọc, gánh nặng trong lòng mới gỡ xuống. Nói thật, Ngô Ẩn Ngọc chính là mạng sống của ông ta. Lần này ông ta nhịn không về cùng Phương Giải đã là không dễ dàng rồi.
Làm một người cha, ông ta cảm thấy mình thua thiệt con gái.
- Sau khi nhận được quân lệnh của Chủ Công, đội ngũ của Thôi Trung Chấn đã xuất phát.
Ngô Nhất Đạo vừa đi vừa nói:
- Thuộc hạ vốn lo lắng binh lực điều động quá lớn, Cao Khai Thái bên kia sẽ có hành động. Tuy nhiên mấy ngày nay đội ngũ của Cao Khai Thái khá là thành thật, thám báo thả ra trong phạm vi 50 dặm nhưng đều không phát hiện người của Cao Khai Thái.
Phương Giải nghe thấy tin này, trong lòng khẽ động. Dựa theo đạo lý mà nói, Cao Khai Thái không nên an tĩnh như vậy mới đúng. Trên đường tới đây Phương Giải còn đang lo lắng, đội ngũ của Thôi Trung Chấn được điều động, có thể bị Cao Khai Thái ngăn cản giữa đường. Đại doanh ở Kinh Kỳ Đạo có nhiều binh lực, Cao Khai Thái không dám hành động có thể lý giải. Nhưng mười vạn binh mã của Thôi Trung Chấn hành quân gấp gáp, Cao Khai Thái không có lý gì buông tha chặn giết giữa đường.
- Có từng phái người tới không?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Không!
Trần Hiếu Nho ở bên cạnh, nói:
- Thám tử Kiêu Kỵ Giáo mà thuộc hạ phái đi một mực tới bên ngoài đại doanh của Cao Khai Thái, quan sát mấy ngày cũng không thấy binh lực điều động.
- Thật là kỳ quái.
Phương Giải vừa đi vừa nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó:
- Lúc này Mông Nguyên xâm lấn, ta vốn tưởng rằng là Cao Khai Thái cấu kết với bọn chúng. Nhưng Cao Khai Thái không thừa dịp chúng ta chia quân rồi tấn công, có lẽ…y và Mông Nguyên vốn không chung một con đường. Đây là tin tốt với chúng ta.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy. Nếu Cao Khai Thái không cấu kết với người Mông Nguyên, vậy thì áp lực lên chúng ta sẽ giảm bớt một ít.
Đám người Phương Giải lên xe ngựa, trong xe ngựa bản đồ đã được trải rộng.
- Ở đây.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào một vị trí trên bản đồ:
- Dựa theo tính toán, đội ngũ của Thôi Trung Chấn đã tới nơi này, cách Hà Đông Đạo không còn xa. Thủy sư chắc đã tới đây, có thể tụ quân với Trần Định Nam sớm hơn đội ngũ của Thôi Trung Chấn hai mươi ngày.
Phương Giải ừ một tiếng, phân phó:
- Phái người tới quân của Cao Khai Thái, mời Cao Khai Thái gặp ta.
Trần Hiếu Nho vội vàng lên tiếng, xoay người đi ra lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo làm việc.
- Hiện tại binh lực của chúng ta khá phân tán…Thôi Trung Chấn và Trần Định Nam mang theo 25 vạn binh mã, cộng thêm hai đội thủy sư điều tới Tây Bắc. Nạp Lan Định Đông dẫn theo mười vạn người tới Đông Cương, hiện tại binh lực còn lại trong đại doanh khá là mỏng. Lúc này nếu tấn công Trường An thì hơi không đủ. Nếu Cao Khai Thái và Mông Nguyên không chung một con đường, có thể đàm phán được thì đám phán. Lúc này đã không như lúc trước rồi.
Phương Giải nói:
- Phái người liên lạc với người trong thành Trường An, chuẩn bị sẵn sàng hai tay. Nói với Mộc Tam, cố gắng thuyết phục những người trong quân đội. Nếu Cao Khai Thái bên kia không thể đàm phán, thì ước hẹn với người trong thành Trường An, hai mặt giáp công, nhanh chóng tiêu diệt y. Nếu như có thể thuận lợi chiếm lấy Trường An, lưu lại người phòng thủ, thì ta muốn đích thân mang binh tới Tây Bắc.
Ngô Nhất Đạo nao nao, sau đó lắc đầu:
- Nếu tiến vào được thành Trường An, thì Chủ Công nên ở đó để trấn giữ. Chọn một tướng lĩnh lãnh binh, cộng thêm thủy sư giúp đỡ, ngăn Mông Nguyên ở Tây Bắc không phải là việc khó.
- Còn có chuyện này.
Phương Giải nhíu mày:
- Nếu…người Mông Nguyên không tiến binh về hướng đông thì sao?
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong xe ngựa đều sửng sốt.
Ngô Nhất Đạo trầm ngâm hỏi:
- Không hướng đông…thì hướng chỗ nào?
Phương Giải chậm rãi di chuyển tầm mắt trên bản đồ, cuối cùng dừng ở Tây Nam.
- Mông Nguyên có binh lực hùng hậu, ở Tây Bắc lại không có quân đội chính quy chống cự, cho dù các nghĩa sĩ địa phương đứng ra thì cũng không có ý nghĩa gì với trăm vạn đại quân Mông Nguyên….
Ngô Nhất Đạo nhìn bản đồ, sắc mặt càng thêm ngưng trọng:
- Cho nên, không loại trừ khả năng Mông Ca sẽ chia quân. Lúc trước Khoát Khắc Đài Mông Liệt từng ở Tây Bắc hai năm, nên rất hiểu Tây Bắc. Chỉ cần Mông Liệt không phải kẻ ngốc, thì lúc rời đi khẳng định mang theo bản đồ địa hình của Đại Tùy.
Ông ta chỉ vào một chỗ:
- Nếu ta là Mông Ca, biết Hắc Kỳ Quân có hơn mười vạn đại quân bố trí ở Hà Đông Đạo, còn có thủy sư ngăn cản, tập hợp toàn bộ binh lực vượt sông Nghi Thủy, còn không bằng chia ra một đội binh mã, từ quận Thuật Dương xuôi nam, vượt Trịnh thành, Ngưu Châu, xông thẳng tới núi Mang Đãng. Kỵ binh không thể vượt qua được núi Mang Đãng, cho nên nếu lang kỵ muốn đi Tây Nam, chỉ có thể đi nơi này.
- Linh Môn Quan
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải:
- Lúc chúng ta từ Tây Nam lên phía bắc không đi qua Linh Môn Quan, nhừng từ Tây Bắc tới Tây Nam thì phải đi Linh Môn Quan. Nếu dưới trướng của Mông Ca phần lớn là bộ binh, thì có thể trả giá lớn để vượt qua núi Mang Đãng, sau đó vượt sông Hoàng Ngưu tới Tây Nam. Nhưng dưới trướng của y đều là kỵ binh. Muốn lang kỵ buông tha cho ngựa mà đi bộ thì chẳng khác nào lấy nửa cái mạng của bọn họ. Cho nên nếu Mông Ca thực sự chia binh, tất nhiên sẽ phải đi Linh Môn Quan, sau đó vượt sông Tần Hà…
Đường bộ này, ngay ở đằng sau đại quân Hắc Kỳ Quân.
Phương Giải thở mạnh nói:
- Lúc đối địch, sẽ nghĩ tới cái gì có lợi nhất nhất cho kẻ địch, mà không phải là nghĩ tới cái có lợi nhất cho bản thân. Con đường mà Hầu gia vừa nói, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất với Mông Ca.
Trần Hiếu Nho nhìn một lúc, chuyện quân vụ y không am hiểu cho lắm, cho nên không dám xen mồm linh tinh vào.
Ngô Nhất Đạo nghĩ một lúc rồi nói:
- Đúng vậy…nếu Mông Ca chia quân, tám chín phần sẽ đi qua Linh Môn Quan. Sau khi vượt qua Linh Môn Quan, đi về phía nam là có thể tới thẳng Tây Nam, Giang Nam. Hướng bắc có thể ngăn cản đường lui của chúng ta…Tuy đi lách như vậy khá là xa, nhưng nếu đúng như dự đoán…
Phương Giải tiếp lời của ông ta:
- Thì sẽ như một cú đấm móc.
Hắn chỉ tay dọc theo tuyến đường mà Ngô Nhất Đạo nói:
- Tuy đi vậy quả thực khá xa xôi, nhưng người Mông Nguyên đều là kỵ binh, thể lực dồi dào. Nếu như không có một đội kỵ binh khổng lồ, thì cú đấm móc này khó mà thi triển được.