- Lúc hạ quan biết được Lý Viễn Sơn bắt đầu mưu nghịch ở Phan Cố, thì đã chuẩn bị đường lui rồi. Hạ quan vốn định mang theo gia quyến, từ chức quan mà đi. Nhưng nếu bị triều đình biết được, thì vẫn là tử tội. Hạ quan biết rằng, nếu muốn sống sót, thì phải mua mạng sống. Cho nên từ hai năm trước hạ quan bắt đầu dự trữ lương thực và tiền tài, trong lòng nghĩ, nếu phản quân đánh tới, không ngừng áp bức, thì hạ quan liền hiến những thứ đó cho phản quân. Mà nếu binh mã triều đình đánh tới, hạ quan liền hiến cho triều đình…
- Bao nhiêu?
Phương Giải hỏi.
- Hạ quan có địa vị thấp kém, tích lũy cũng không được nhiều nhặt gì. Nhưng gia đình của thê tử hạ quan kinh doanh nhiều năm, cũng tính là cự phú, số tài sản tích lũy được đều cất giấu trong vườn của nhà hạ quan…
- Ta lấy một nửa.
Phương Giải lạnh nhat nói:
- Ngươi có câu oán hận gì không?
- Hạ quan…không dám.
Phương Giải gật đầu:
- Coi như là ngươi thành thật. Ngươi nói không dám, chứ không phải là không oán.
Tôn Khai Đạo cúi đầu, trong lòng càng thêm chua xót.
- Hiện tại có thể nói về đám người Lưu Lại Tử kia được rồi.
Phương Giải chậm rãi quay đầu, phân phó:
- Kỳ Lân, trở về gọi binh mã tới đây.
Kỳ Lân vâng một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
- Lưu Lại Tử làm hại địa phương cũng đã hơn một năm. Người này vốn là một kẻ mổ heo, bởi vì có chút dũng mãnh nên là một kẻ ác bá ở huyện Cừ. Lúc phản quân đánh tới huyện Cừ, y mang theo một nhóm người chạy lên núi tị nạn. Đợi một thời gian, khi phản quân rút đi, trên đường xuống núi y có mượn lương thực của một phú hộ. Phú hộ này nói nhiều câu đả kích y, dưới sự giận dữ, y dẫn theo người giết cả nhà phú hộ. Từ đó trở đi, y bắt đầu gây loạn xung quanh.
- Huyện Cừ vốn là một huyện nghèo đói, sau khi vơ vét sạch sẽ rồi xây trại đóng giữ ở đó, y bắt đầu đánh chủ ý tới huyện Uyển. Bởi vì hạ quan tổ chức mấy trăm dân dũng thủ thành, cho nên y không dễ dàng tấn công. Mấy hôm trước có trận mưa to, tạo một lỗ thủng trên tường thành, Lưu Lại Tử biết được chuyện này liền liên tục bức hạ quan phải giao ra lương thực. Nói rằng nếu không giao lương thực thì sẽ tàn sát hết dân trong thành.
Phương Giải gật đầu:
- Xem ra tên kia có chút tài cán, ngươi có biết sơn trại của y ở đâu không?
- Ở Nhất Tuyến nhai.
Tôn Khai Đạo thở dài:
- Nơi hiểm yếu nhất của núi Mang Đãng là một đỉnh núi bị cô lập. Chỉ có một con đường đi lên núi, một người trấn ải, vạn người không qua được. Lúc phản quân của Ân Phá Sơn tới, biết được trong một năm qua Lưu Lại Tử cướp bóc được không ít tiền bạc, tính toán lên núi tiêu diệt Lưu Lại Tử. Nhưng phái đi một đội chừng vạn người, tấn công ba ngày cũng không đánh lên núi được. Chỗ đó rất hẹp, binh mã không thể cùng lúc tấn công. Tổn thất mấy trăm người cũng không thể làm gì được Lưu Lại Tử. Ân Phá Sơn cảm thấy mất nhiều hơn được, cho nên ra lệnh rút lui. Từ đó trở đi, Lưu Lại Tử càng thêm ngang ngược càn rỡ.
…
…
Lúc Trần Bàn Sơn dẫn binh lính tới, nghe Tôn Khai Đạo nói lại tình hình của Lưu Lại Tử trên núi Mang Đãng, không nhịn được hừ lạnh một tiếng:
- Phản quân mà cũng tính là quân nhân sao? Hơn một vạn người nhìn có vẻ không ít, nhưng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Phương Giải khoát tay:
- Đi điều tra địa hình đã, chúng ta chỉ cần lương thực thôi.
Trần Bàn Sơn hiểu ý của Phương Giải. Hiện tại Sơn Tự Doanh cộng thêm dân dũng Hoàng Dương Đạo chỉ có hơn 5000 người. Nếu sơn trại của Lưu Lại Tử quả thực hiểm trở, vậy thì không cần phải lãng phí binh lực ở chỗ này.
Phương Giải dẫn theo đội ngũ dừng lại ở vách núi Nhất Tuyến của núi Mang Đãng, binh lính đã bày xong trận thế. Phương Giải cầm Thiên Lý Nhãn nhìn lên trên núi, phát hiện đây đúng là một nơi dễ thủ khó công. Đường núi chỉ đủ cho ba người song song đi lên. Một bên là vách núi, một bên có địa thế rất dốc. Vách núi này cũng không cao lắm, nhưng đường núi có hai tảng đá lớn, phản quân canh giữ ở phía sau hai tảng đá. Bắn tên không bắn tới bọn chúng, mà bọn chúng chỉ cần tránh ở phía sau tảng đá không ngừng đâm trường mâu ra ngoài. Đường núi nhỏ hẹp như vậy căn bản là không tránh né được.
Không cần bố trí nhiều, chỉ cần mười mấy người ở phía sau tảng đá lớn, cùng hai tới ba mươi cung tiễn thủ, cho dù có đội ngũ hàng vạn người cũng rất khó đi lên. Đội ngũ kéo dài trên đường núi nhỏ hẹp, hoàn toàn không thể thi triển được sức chiến đấu. Một nơi nhỏ hẹp như vậy, đi lên chính là thành bia ngắm bắn.
- Tướng quân.
Tôn Khai Đạo nhìn sắc mặt của Phương Giải, hỏi thử:
- Hạ quan nghĩ, nơi này hiểm ác như vậy, nếu tùy tiện cường công, binh lực sẽ tổn thất không ít. Không bằng phái vài người đi lên đàm phán. Lưu Lại Tử dựa vào địa hình hiểm yếu mới dám chống lại phản quân, nhưng chưa chắc dám chống lại binh mã triều đình.
- Từ trước tới nay, triều đình chưa từng đàm phán với sơn tặc, loạn phỉ.
Phương Giải bình thản nói.
Hắn hỏi Tôn Khai Đạo:
- Ngày đó phản quân tấn công Lưu Lại Tử, cũng là ngươi dẫn đường à? Ngày đó phản quân tấn công như thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?
- Nhớ rõ!
Tôn Khai Đạo chỉ chỉ đường núi, nói:
- Tướng quân của phản quân chia ba trăm người làm một đội, liên tục đi lên núi tấn công. Nhưng do đường núi quá hẹp, cho nên mới xông tới tảng đá lớn kia, đã bị cung tiễn thủ và trường mâu thủ của phản quân ngăn cản rồi. Ba ngày, tấn công hai mươi mấy lượt, tổn thất mấy trăm người cũng không thể vượt qua hai tảng đá lớn kia. Hạ quan từng đi lên trên đó, biết phía sau tảng đá kia là một góc. Cho nên chỉ cần có hai mươi mấy người phòng thủ, là có thể đóng kín lại.
Trác Bố Y nghe xong, dán vào tai Phương Giải, thấp giọng nói:
- Nơi hiểm trở như vậy, cho dù trên núi chỉ có 2, 3 nghìn loạn phỉ có chiến lực yếu thì cũng khó mà đi lên được. Tổn hại binh lực, mất nhiều hơn được.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Tiên sinh có biết vì sao người này muốn dẫn chúng ta tới vách núi Nhất Tuyến này không? Y đang thử dò xét chiến lực của chúng ta. Muốn bảo vệ mạng sống, y phải đầu nhập vào một đội quân có thực lực. Nếu không chiếm được vách núi Nhất Tuyến này, y sẽ không nói hết những điều y biết ra.
- Ta vẫn cảm thấy có chút không đáng.
Trác Bố Y nói.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Ngay cả chuyện này, tiên sinh cũng không có tự tin sao?
Hắn chỉ lên núi, lớn tiếng hỏi:
- Ai muốn mang binh đi lên tiêu diệt loạn phỉ?
Lục Phong Hầu lớn tiếng nói:
- Tỵ chức nguyện ý dẫn theo Huệ Dương doanh đi lên!
Trần Bàn Sơn chắp tay:
- Thuộc hạ nguyện mang Sơn Tự Doanh tấn công.
Lục Phong Hầu trừng mắt nhìn Trần Bàn Sơn:
- Thuộc hạ chỉ mang theo năm trăm người.
Trần Bàn Sơn nói:
- Thuộc hạ chỉ mang theo ba trăm người.
Lục Phong Hầu nói:
- Thuộc hạ chỉ mang theo hai trăm người! Nguyện lập quân lệnh trạng!
- Thuộc hạ chỉ mang theo một trăm người, cũng nguyện lập quân lệnh trạng!
Tôn Khai Đạo chấn động, không hiểu hai tên điên này đâu ra tự tin. Phải biết rằng phản quân đã vận dụng hơn một vạn binh mã, tấn công ba ngày cũng không phá được. Nhưng y còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì Xuân Cô ở bên cạnh Phương Giải đã nói một câu khiến Tôn Khai Đạo phải há hốc mồm.
Xuân Cô bĩu môi nói:
- Mười người bọn ta đi lên là được.
Phương Giải liếc nàng một cái:
- Không phải chuyện của mấy người.
Xuân Cô cười ngượng:
- Nhìn bọn họ giằng co nhau, thật chẳng thú vị gì.
Phương Giải nói với Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu:
- Ta giao đội thân binh cho hai người các ngươi. Mỗi người mang theo năm mươi người, ai chém được đầu của Lưu Lại Tử thì người đó thắng. Người thắng sẽ được thưởng năm mươi bách luyện đao. Tuy nhiên nếu không phá được, ta liền để hai ngươi đi nuôi ngựa.
- Tướng quân yên tâm!
Lục Phong Hầu cười hắc hắc, liếc nhìn Trần Bàn Sơn với vẻ khiêu khích:
- Bách luyện đao chắc chắn thuộc về ta rồi!
Trần Bàn Sơn hừ lạnh:
- Chờ xem.
Phương Giải xoay người phân phó:
- Đưa cho bọn họ mỗi người một thanh trường đao, một thanh đoản đao, một cung cứng, một liên nỏ. Nếu lãng phí đồ đạc của ta, thì mỗi người chịu hai mươi quân côn.
- Vâng!
Trần Bàn Sơn và Lục Phong Hầu lên tiếng, mang theo đội thân binh của Phương Giải đi lên trên núi.
Tôn Khai Đạo nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lòng tự nhủ, sao lại gặp phải một kẻ kiêu ngạo tự đại như vậy. Y vốn thấy Phương Giải có dáng vẻ không tầm thường, tâm cơ cũng sâu, cho nên quả thực tính toán đầu nhập vào. Nhưng hiện tại xem ra, những người này chẳng khác nào những kẻ điên. Một vạn phản quân còn không vượt qua được tảng đá kia, không ngờ Phương Giải lại phái hai thuộc cấp cùng một trăm binh lính đánh lên!
Điên rồi!
Tuyệt đối là điên rồi!
Y xoay người, không muốn nhìn cảnh trên đường núi. Y biết rằng quan quân tinh nhuệ, nhưng một chuyện mà vạn người không làm được, một trăm người sao có thể làm được. Nhưng chưa mất bao lâu, y chợt nghe thấy có người hô lên là vượt qua rồi. Y lập tức quay đầu lại, đâu còn nhìn thấy bóng dáng của 102 người kia nữa?
Phương Giải cười cười, chậm rãi đi lên trên núi:
- Đi lên xem một chút.
Tôn Khai Đạo đầy vẻ không tin nổi, đi theo sau đám người Phương Giải lên núi. Chờ tới nơi, y liền sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Trên mặt đất, khắp nơi đều là tử thi.
Một thân binh chạy về thi lễ với Phương Giải:
- Thủ lĩnh đạo tặc Lưu Lại Tử đã bị Trần tướng quân giết chết.
- Bọn họ đâu rồi.
Phương Giải hỏi.
- Lục tướng quân không phục, mang theo người giết tới đằng sau, nói là muốn so tài lần nữa, xem ai giết nhiều hơn. Trần tướng quân chấp nhận, cũng mang người đi giết rồi.
Tôn Khai Đạo há hốc miệng, không biết phải nói gì.