Bính lính đã được nghỉ ngơi mấy tháng, tinh thần cũng được hồi phục hoàn toàn. Ăn no, mặc ấm, ngay cả huấn luyện cũng cực kỳ thoải mái. Bọn họ không cần lo lắng ngày mai tới lượt mình đi lên chém giết. Không cần lo lắng ngày kia liệu có phải tử thủ ở nơi nào đó không. Tâm tính thoải mái, khiến nỗi nhớ quê nhà cũng phai nhạt đi không ít.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Kỳ thực mỗi binh lính đều lo lắng tới tương lai của mình.
Bên ngoài là khuôn mặt tươi cười, nhưng phía sau là sự lo lắng.
Tết năm nay Phương Giải biểu hiện cũng rất nhiệt tình, cùng binh lính uống rượu vung quyền, nói chuyện cười vui. Các tướng sĩ vui vẻ hòa thuận, cùng nhau qua một cái Tết ấm áp. Có lẽ bọn họ đang tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đang trợ giúp người khác lừa người khác.
Vào tháng ba, loạn lạc thảo nguyên vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Trái lại, thế lực khắp nơi bắt đầu gia nhập trong đó. Mà tới lúc này, nằm ngoài dự liệu của mọi người, chính là càng ngày càng có nhiều người ủng hộ gia tộc Hoàng Kim chạy tới Vương đình. Mà bộ tộc ủng hộ Đại Luân Tự, càng ngày càng ít.
Sau cơm trưa, phơi nắng dưới ánh mặt trời khiến người ta lười biếng hơn.
Phương Giải và mọi người ngồi ở ghế thưởng thức trà, bếp than trong lều vải tỏa ra hơi nóng ấm áp khiến người ta không muốn đứng dậy.
- Ngày càng có nhiều người trên thảo nguyên nhận ra.
Tôn Khai Đạo rót trà cho Phương Giải rồi cười nói:
- Lúc đầu, xuất phát từ thói quen, khi uy tín của Phật tông bị khiêu khích, phản ứng đầu tiên của mục dân và các bộ tộc là nhất định phải mau chóng xuất binh trợ giúp Phật tông. Bởi vì bọn họ biết Phật tông hùng mạnh, sợ mình tới chậm thì tương lai sẽ chịu sự trừng phạt. Nhưng tới hiện tại, chiến tranh đã kéo dài hơn ba năm, Phật tông hùng mạnh vẫn không thể làm gì được gia tộc Hoàng Kim, thậm chí gia tộc Hoàng Kim vẫn duy trì vây công ở dưới Đại Tuyết Sơn…
- Những người từng cuồng tín Phật tông, dần dần phát hiện ra rằng Phật tông không phải là không thể xâm phạm. Mặc dù gia tộc Hoàng Kim không thắng được, nhưng cũng không thua! Địa vị cao cao tại thượng của Phật tông bắt đầu dao động, vì thế bắt đầu có nhiều người lựa chọn gia tộc Hoàng Kim hơn. Bọn họ dần hiểu ra rằng, nếu Phật tông tiếp tục thống trị, thì bọn họ vĩnh viễn chỉ là con rối. Mà một khi bọn họ chiến thắng, tới lúc đó gia tộc Hoàng Kim cũng nguyên khí đại thương, thì bọn họ sẽ thoát khỏi sự trói buộc từ hai phía!
Phương Giải gật đầu:
- Đúng vậy. Thám báo tìm hiểu được tin tức, càng ngày càng có nhiều binh mã chạy tới Vương đình, mà viện binh tới Phật tông càng ngày càng ít. Thấm Lâm Quách Lặc bên kia cũng có sự chuyển biến, lang kỵ coi giữ trong thành đã chiếm ưu thế. Nếu tiếp tục như vậy, thì thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về Khoát Khắc Đài Mông Ca.
- Chúng ta cũng nên nhanh chóng động thân.
Tôn Khai Đạo nhẹ giọng nói một câu, sau đó thật cẩn thận liếc nhìn Phương Giải.
- Đúng vậy a…
Phương Giải nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên cười cười:
- Đã hơn bốn tháng không có chiến sự, cả ngày ăn thịt, ta lo lắng binh sĩ phía dưới đã mập mạp không đi được đường rồi.
- Sao có chuyện đó được.
Trần Bàn Sơn nói:
- Binh lính vẫn được huấn luyện khắc khổ, mấy tháng này coi như đã đủ tư cách làm khinh kỵ binh rồi. Năm trước luận võ, phần lớn Ngũ trưởng, Thập trưởng, Lữ suất vẫn lãnh binh như cũ. Có một số binh lính biểu hiện tốt được đề bạt lên. Quân tâm càng thêm ổn địn. Nếu lúc này có thể tìm được đối thủ hơi yếu để khôi phục sĩ khí thì không gì tốt hơn.
Tôn Khai Đạo nghe thấy câu này, liền cười ha hả, đứng dậy đi tới bản đồ, nói:
- Trần tướng quân thật không hổ là thuộc cấp được Đại tướng quân coi trọng nhất. Ngay tại ngày hôm qua Đại tướng quân còn nói với ta rằng, muốn dẫn binh lính ra ngoài luyện tập chút, bằng không lại quên mất vung đao như thế nào. Nói sau, kỵ binh mới thành, biện pháp tốt nhất để kiểm nghiệm là đánh giặc.
Y và Trần Bàn Sơn người hô người ứng, các tướng lĩnh phía dưới lập tức có hứng thú.
- Đại tướng quân, thực sự muốn luyện binh?
Lục Phong Hầu hưng phấn nói:
- Thuộc hạ nguyện ý mang binh đánh trận đầu tiên.
Hạ Hầu Bách Xuyên cười cười nói:
- Dựa vào cái gì ngươi là người đánh đầu tiên? Năm trước luận võ, doanh của ngươi đã thua trong tay ta. Cho nên do ta đánh trước mới đúng.
Trần Định Nam cũng nói:
- Mấy tháng này rảnh rỗi tới gỉ sét rồi, Đại tướng quân, tới lúc dẫn binh lính hoạt động gân cốt chút.
- Các ngươi đều nghĩ như vậy, thì làm thôi.
Phương Giải cười cười, quay đầu nhìn Tôn Khai Đạo:
- Quốc sư cho rằng, hiện tại đối thủ thích hợp nhất là ai?
Tôn Khai Đạo thấy thành công khơi dậy hứng thú của các tướng lĩnh, cười cười nói:
- Ngoại trừ người Bắc Man ra, thuộc hạ thật không nghĩ ra đối tượng luyện binh thích hợp hơn. Các bộ tộc nhỏ xung quanh thì không thể đánh, xa hơn chút thì các kỳ đều có lư lại kỵ binh. Duy nhất chỉ có người Bắc Man là bộ binh, là đối tượng mà về sau chúng ta trở về Trung Nguyên phải đối mặt. Cho nên, người Bắc Man là sự lựa chọn thích hợp nhất. Thám báo dò tra được tin tức, người Bắc Man chỉ còn cách nơi này 1200 dặm, để kiểm trả khả năng tập kích của khinh kỵ binh, thì không gì tốt hơn.
Tôn Khai Đạo liếc nhì mọi người, nói:
- Không bằng chúng ta làm cái ban thưởng, người nào thắng thì được.
- Đại tướng quân nói đi, ban thưởng cái gì?
Mọi người đều hỏi.
Phương Giải mỉm cười đứng lên, nói:
- Lần này chia làm mấy đường, diễn luyện tập kích ngàn dặm. Mấy người các ngươi, mỗi người mang theo một quân, chia ra xuất phát từ các hướng khác nhau. Ta sẽ cho các ngươi tình báo giống nhau, không quan tâm các ngươi đánh một trận như thế nào. Ta chỉ xem kết quả cuối cùng. Ai đánh tốt nhất, thì những người khác phải chia một nửa chiến lợi phẩm cho người đứng đầu. Mọi người thấy thế nào?
- Rất tốt!
Tất cả đứng lên, chắp tay nói:
- Đại tướng quân đợi tin tức tốt của chúng thuộc hạ.
Đầu tháng tư, khí hậu trên thảo nguyên tốt tới mức khiến người ta chỉ muốn hướng bầu trời xanh ngàn dặm hét lên mấy tiếng. Đồng cỏ được phủ kín màu xanh, phóng ngựa trên thảo nguyên, gió thổi vào người giống như tâm linh được tẩy rửa, cực kỳ thoải mái. Đứng ở ngọn đồi phóng mắt nhìn xa xa, mặt cỏ và bầu trời xanh thăm thẳm giống như giao vào nhau, trong lòng khoáng đạt.
Bạch sư Hỗn Độn lười biếng nằm xuống thảm cỏ, hoàn toàn không để ý tới biểu hiện sợ hãi của những chiến mã phía sau. Phương Giải phát hiện con thú cưỡi này không chỉ chạy nhanh hơn chiến mã, bộ lông trên người nó dày mịn, nằm lên rất thoải mái. Cưỡi sư tử tất nhiên không thể gắn yên ngựa vào. Cho dù dã thú kiêu ngạo này đồng ý, thì gắn yên ngựa lên khiến nó nhìn chẳng ra gì.
Sáu đại tướng được Phương Giải nể trọng là Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu, Hạ Hầu Bách Xuyên, Trần Định Nam, Lưu Húc Nhật, Gia Cát Vô Ngân phân biệt mang theo năm nghìn kỵ binh chia làm sáu đường đã xuất phát từ sáng sớm. Phương Giải mang theo một vạn binh mã trùng trùng điệp điệp đi về hướng bắc. Trong đại doanh lưu lại chừng ba vạn người, phần lớn là binh lính mới được chiêu mộ, cần được huấn luyện, do Tôn Khai Đạo và vài vị tướng lĩnh trông coi. Hiện tại binh lực của Hắc Kỳ Quân vào khoảng bảy vạn, nhiều hơn lúc đầu hai vạn.
Gió từ phía trước thổi tới, phe phẩy khuôn mặt thật thoải mái. Đây là thời tiết tốt để xuất binh. Ở trên đại thảo nguyên, cho dù không có chiến sự, thì hàng năm vào tháng tư, tháng năm, Vương đình Mông Nguyên sẽ tổ chức một buổi săn bắn với quy mô lớn. Đại Hãn Mông Nguyên tự mình dẫn đội, mang theo hơn mười vạn lang kỵ chọn một nơi để săn bắn.
Đây là truyền thống của người Mông Nguyên, làm như vậy để cho lang kỵ duy trì chiến lực.
Binh lính Hắc Kỳ Quân của Phương Giải, mất hơn nửa năm từ bộ binh biến thành kỵ binh. Nửa năm qua, binh lính huấn luyện rất là vất vả, tuy không cung mã thành thạo như lang kỵ Mông Nguyên, nhưng ít nhất đã quen ở trên lưng ngựa, cùng với chiến đấu bằng đao và cung. Phương Giải cũng chưa từng cho rằng thời gian nửa năm có thể khiến cho binh lính Hắc Kỳ Quân trở thành khinh kỵ binh tinh nhuệ, đây là yêu cầu xa vời, không hợp với thực tế.
Đội ngũ đi lên hướng bắc, cách mục tiêu gần nhất 1200 dặm.
Người Bắc Man dốc toàn bộ lực lượng, từ phía bắc núi Lang Nhũ xa xôi tiến vào thảo nguyên, đánh vào Sắc Lặc Kỳ của Mông Nguyên.
Quy mô của Sắc Lặc Kỳ lớn hơn Mãn Đô Kỳ rất nhiều. Vương đình bắt đầu chiến tranh với Đại Tuyết Sơn không bao lâu, kỳ chủ Sắc Lặc Kỳ, Sắc Lặc Thiết Độ dẫn theo 8 vạn kỵ binh tới Đại Tuyết Sơn. Kỵ binh để lại Sắc Lặc Kỳ không dưới ba vạn. Cho nên lúc đầu người Bắc Man xâm nhập, người của Sắc Lặc Kỳ cũng không quá sợ hãi.
Ba vạn lang kỵ, còn là trên thảo nguyên, cho dù đối mặt với mười vạn người Bắc Man thì cũng không lo bị đánh bại. Lúc đầu chiến đấu, là người Mông Nguyên chiếm ưu thế, lang kỵ binh của Sắc Lặc Kỳ thậm chí coi người Bắc Man như là thú săn. Đám người cầm chùy gỗ, mặc áo da thú này, trong mắt lang kỵ binh chẳng khác thú săn là bao nhiêu.
Hơn mười vạn người Bắc Man chiến đấu với kỵ binh Sắc Lặc Kỳ, trận chiến đầu tiên bị lang kỵ binh giết thây ngang khắp đồng. Mà người Bắc Man này cũng không quen với chiến đấu quy mô lớn, giữa các bộ tộc cũng không có sự ăn ý gì đáng nói. Cho nên lúc trước mới bị biên quân Đại Tùy tiêu diệt từng bộ phận.
Người Bắc Man cũng không hiểu nhiều lắm về người Mông Nguyên. Theo bọn họ, biên quân tinh nhuệ của Đại Tùy mới là sát tinh. Tục ngữ nói, không biết thì không sợ, những người này đúng là ỷ vào sự không biết của mình mới ngang nhiên xông vào đại thảo nguyên. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ thuận buồm xuôi gió, kết quả là trận chiến đầu tiên đã tổn thất hơn ba vạn người. Hậu đội còn chưa ra tay, thì bại binh đã chạy loạn rồi.