Ngô Nhất Đạo ngồi xuống bên cạnh Phương Giải, nhìn cảnh sắc phía đối diện.
Đây là một con sông nhỏ cách trấn Nghĩa Hợp không xa, cảnh sắc không tính là đẹp. Nước sông tuy đầy nhưng không sạch sẽ cho lắm. Cỏ ở bờ sông giống như hận không thể leo lên bờ. Thỉnh thoảng có hai ba con cá chép nhảy lên mặt nước, có vẻ thích ý. Dân chúng của trấn Nghĩa Hợp đã chết hết, cá trong sông nhỏ này mất đi thiên địch, liền sống thoải mái hơn.
Dường như, con người là thiên địch của rất nhiều động vật.
- Câu chứ?
Phương Giải đưa cho Ngô Nhất Đạo một cần câu, sau đó giống như ảo thuật lấy ra một hộp đồ ăn từ phía sau. Hắn mở hộp đồ ăn ra, lấy một đĩa thịt lừa ngon mắt, một đĩa lạc, một bầu rượu lâu năm.
- Ha hả.
Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười, bỏ mồi câu vào móc, sau đó ném cần câu xuống sông.
- Tuy ta không hiểu chuyện quân vụ, nhưng đại quân xuất phát có rất nhiều chuyện vặn vãnh, không thể yên ổn được một ngày. Cả ngày tới chỗ này lại tới chỗ kia kiểm tra, nhoáng cái đã hết một ngày. Thật khó tìm được một nơi để câu cá, nghĩ lại mà thoải mái.
Ngô Nhất Đạo vươn tay định lấy lạc ăn, nhưng tay mới nhấc thì cần câu khẽ động. Ông ta mỉm cười nhấc cần câu lên, một con cá chép nặng chừng ba cân được câu lên. Sông này vốn không ai đánh cá, cá trong sông tự nhiên rất nhiều. Người câu cá đều biết rằng, để kéo một con cá nặng ba cân vất vả tới cỡ nào. Nhưng đối với một người như Ngô Nhất Đạo mà nói thật đơn giản. Ông ta chỉ lo cây trúc không chịu được gánh nặng.
- Không tồi không tồi.
Ngô Nhất Đạo nhấc cá chép lên, vừa định bỏ vào giỏ cá thì Phương Giải ngăn lại:
- Ăn đi.
Phương Giải nhận lấy cá chép, tự mình động thủ. Ngô Nhất Đạo cắm cần câu ở một bên, uống một ngụm rượu ăn một củ lạc, lại bỏ một miếng thịt lừa vào miệng, có vẻ thích ý.
- Sao không câu nữa?
Phương Giải hỏi.
- Đủ rồi.
Ngô Nhất Đạo dựa vào cây liễu đằng sau:
- Đã đủ ăn, không cần câu thêm.
Phương Giải nao nao, sau đó cười nói:
- Phần lớn mọi người không biết đủ. Người câu cá luôn tham lam, câu lần đầu lòng vui vẻ, lại muốn câu thêm một con. Rất nhiều người nói câu cá là giết thời gian tốt nhất. Nhưng kỳ thực nghĩ lại, đâu phải câu cá hao phí thời gian, mà là long tham khiến hao phí thời gian.
- Ta cũng tham.
Ngô Nhất Đạo dường như rất hưởng thụ, không biết hưởng thụ phong cảnh hay là rượu ngon.
- Nhưng tham có độ. Tham không độ là không được.
Phương Giải thu thập chỗ cá, tìm cành cây xiên cá rồi nướng. Hắn rửa tay vào bình nước mang theo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ngô Nhất Đạo:
- Rượu này thế nào?
- Ủ ít nhất bốn, năm năm rồi.
Ngô Nhất Đạo thưởng thức một ngụm rồi nói.
- Ừ, chắc là vậy…ta cũng không biết rõ lắm, bởi vì ta trộm nó.
Phương Giải cười híp mắt:
- Cách trấn Nghĩa Hợp này chừng 45 dặm có một bảo trại, do một phú hộ tự xây, chưa tìm hiểu được bối cảnh phía sau, dù gặp nạn chiến tranh nhưng không bị hủy. Hầu gia hẹn ta câu cá tất nhiên không thể thiếu rượu ngon. Nhưng rượu trong quân phần lớn là mới ủ, hương vị hơi kém. Ta liền tới bảo trại kia trộm một bầu rượu.
- Ngươi sắp phong Vương rồi…
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, không biết nên nói gì:
- Rõ ràng còn đi trộm rượu…Thú vị sao? Nếu là thú vị, lần sau đi gọi thêm ta.
- Thú vị!
Phương Giải gật đầu:
- Từ khi lãnh binh, đã quên phải chơi bời như thế nào rồi.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Ta cũng không nhớ lần cuối cùng ta trộm đồ người khác là khi nào. Hình như là lúc còn trẻ, sau khi lấy vợ sinh còn liền không làm nữa. Tuy nhiên, bây giờ đi trộm không thú vị bằng ngày trước. Bởi vì bây giờ ngươi đi trộm, người khác khẳng định không phát hiện ra, cho nên thiếu đi kích thích…
Phương Giải suýt nữa phun rượu ra ngoài, lắc đầu nói:
- Lời này của Hầu gia thật khó phản bác.
Ngô Nhất Đạo cười cười, nhìn Phương Giải nói:
- Hẹn ngươi đi ra ngoài, thực ra là có chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy không thể nói. Sau buổi nói chuyện hôm qua với Tửu Sắc Tài, ta bỗng nhiên hiểu, nếu đã lựa chọn, thì có gì không thể nói ra được? Một mực phân vân, còn không bằng thẳng thắn.
Vẻ mặt của Phương Giải trở nên nghiêm túc, cũng ngồi thẳng người lên.
- Hầu gia nói đi.
…
…
Phương Giải lẳng lặng nghe, nghe Ngô Nhất Đạo kể một chuyện xưa. Tuy chuyện xưa này được kể với giọng bình thản, nhưng trong đó lại có một sự mạnh mẽ bao la. Ngô Nhất Đạo kể không tính là tỉ mỉ. Nhân sinh mấy chục năm nếu kể tỉ mỉ, có lẽ kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Ông ta chỉ kể mấy chuyện quan trọng, những sự kiện quan trọng nhất.
Chẳng hạn như chuẩn bị xây dựng Hàng Thông Thiên Hạ, chẳng hạn như…nam tử áo trắng kia.
Chuyện xưa kể xong, bầu rượu mới uống hết một nửa. Hương vị của chuyện xưa này còn nồng hậu hơn rượu lâu năm, nghe chuyện xưa mà quên cả uống rượu.
- Hiện tại có phải ngươi hiểu ra rất nhiều chuyện không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Phương Giải gật đầu.
- Kỳ thực ta đã muốn đề cập với ngươi chuyện này từ lâu, nhưng cuối cùng ta vẫn lo lắng một điều rằng. Một khi nói ra, khoảng cách giữa ta và ngươi sẽ kéo dài, muốn nối lại liền khó khăn. Ngày hôm qua nói chuyện với Tửu Sắc Tài, ta khuyên y nên nhìn rõ ràng chút, lại chợt phát hiện người nhìn không rõ ràng lại là mình. Nếu ta không nói ra việc này, thì mới đúng là cách ngươi càng ngày càng xa.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta từng hoài nghi Hầu gia, nhưng tự ta lại hủy bỏ.
- Cho nên ngươi mới có thể thành tựu nghiệp lớn.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Trên thế giới này không có mấy người nổi lên lòng hoài nghi rồi bắt mình ngưng hoài nghi được. Bất kể là nam hay nữ, một khi bắt đầu hoài nghi liền không dừng được. Hoặc là biết chân tướng, hoặc là buồn bực tới khi chết. Một khi giữa hai người xuất hiện hoài nghi, vậy thì khoảng cách sẽ xa dần.
- Chẳng qua là ta cảm thấy, không nên hoài nghi Hầu gia.
Phương Giải trả lời.
- Hay cho một câu không nên hoài nghi liền không hoài nghi.
Ngô Nhất Đạo không nhịn được khen:
- Ta tự hỏi mình, ta không làm được điểm này.
- Lúc trước ta không biết là ai hút tu vị của La Diệu, về sau dần dần hoài nghi tới Hầu gia. Sau đó ta tự nói với mình rằng, hoài nghi Hầu gia chỉ là một ảo giác mà thôi.
Phương Giải uống một ngụm rượu rồi nằm xuống bãi cỏ:
- Sau đó, ta vẫn luôn coi đó là một hồi ảo giác.
- Tang Loạn truyền cho ta Thôn Thiên Công, công pháp này rất giống với chiêu thức của Phật tông. Tu vị của Đại Luân Minh Vương là do Tang Loạn truyền thụ lại, cho nên có thể nói công pháp mà Phật tông đang tu hành về căn bản chính là truyền thừa của Tang Loạn. Tuy nhiên chỉ có điều Đại Luân Minh Vương là thiên tài bất thế, không ngừng thay đổi mà thôi. Tang Loạn bảo ta âm thầm bảo vệ ngươi, ta lại không thể bại lộ, cho nên hôm đó đột nhiên xông tới, dùng Thôn Thiên Công hút tu vị của La Diệu.
- Bổ dưỡng không?
Phương Giải đột nhiên hỏi.