Sau khi xác định được suy đoán của mình, La Diệu lại trở nên bình tĩnh. Y nhìn tiểu kết giới của Phương Giải, nói:
- Tuy ngươi có thể tự tạo ra nội kình, nhưng thân thể của ngươi còn chưa hoàn thiện, nội kình tạo ra cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được tiểu kết giới này mà thôi. Ta vẫn có cơ hội hơn ngươi.
Nói xong câu đó, La Diệu bước về phía trước, đặt tay lên tiểu kết giới của Phương Giải:
- Thất bại lớn nhất của ngươi là, ngươi biết quá ít về ta. Ngươi có biết Đại Luân Minh Vương khống chế Đại Tự Tại như thế nào hay không? Thiên phú của Đại Tự Tại đủ để ngạo mạn thiên hạ, y vốn là một trong những thế thân mà Đại Luân Minh Vương chọn lựa, nhưng vì thân thể của y có tật cho nên Đại Luân Minh Vương mới từ bỏ. Dù vậy Đại Luân Minh Vương không nỡ giết y, mà là nuôi dưỡng y…
- Bởi vì Đại Luân Minh Vương biết rằng, để cho một người như Đại Tự Tại còn sống, thì sẽ trở thành một thanh đao sắc bén nhất trong tay y. Cho nên y dạy cho Đại Tự Tại cách hấp thu sơn khí của Đại Tuyết Sơn, cứ như vậy, chỉ cần Đại Tự Tại không rời khỏi Đại Tuyết Sơn, thì liền có tu vị cao tuyệt.
- Không phải y vẫn bại trong tay của Dương Kỳ đó sao?
Phương Giải hừ một tiếng, nói.
- Không…y bại trong tay Đại Luân Minh Vương.
La Diệu nói:
- Lúc Đại Luân Minh Vương chiến đấu với Dương Kỳ, thực ra y đã tới tình trạng dầu hết đèn tắt rồi. Cho nên lúc quyết chiến với Dương Kỳ, đầu tiên y phái người ngăn cản Dương Kỳ ở bên ngoài điện Minh Vương một lát, sau đó y ăn thịt Đại Tự Tại…
- À?
Phương Giải sững sờ, lúc này mới nhớ tới Hạng Thanh Ngưu từng kể, lúc y và Đại Tự Tại giao đấu, có người mang Đại Tự Tại đi. Hóa ra là Đại Luân Minh Vương. Dù tu vị của Đại Tự Tại rất mạnh, nhưng y vẫn nằm trong sự khống chế của Đại Luân Minh Vương. Đại Luân Minh Vương nhất định có bí pháp gì đó, dù tu vị giảm mạnh nhưng vẫn có thể khống chế được Đại Tự Tại.
Y ăn thịt Đại Tự Tại, tiếp nhận tu vị của Đại Tự Tại, nhưng do bị thương nặng, cuối cùng vẫn không đánh lại được Dương Kỳ, cuối cùng không thoát khỏi luân hồi, cho dù y đã tránh né ngàn năm.
- Cho nên
La Diệu cười u ám:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể chống cự được ta? Kỳ thực ngươi sai rồi, lúc đầu nếu ta đã dám thả ngươi đi, há không liêu trước sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi lớn lên rồi phản kháng ta? Chẳng qua biện pháp này có chút hung hiểm mà thôi. Không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không sử dụng tới.
Phương Giải biến sắc, tâm tình chịu ảnh hưởng khiến kết giới cũng dao động theo.
La Diệu đặt tay lên kết giới của Phương Giải, nguyên khí lóe lên trên bàn tay. Hai ba phút sau, bàn tay kia có màu sắc giống với kết giới của Phương Giải, sau đó dần dần dung nhập vào trong.
- Luân Hồi có ba loại.
Hiển nhiên muốn tiến vào kết giới của Phương Giải không phải là điều dễ dàng, cho nên tốc độ tiến vào của La Diệu rất chậm:
- Loại thứ nhất là biện pháp mà Đại Luân Minh Vương nghĩ ra đầu tiên, có chút buồn nôn, hiệu quả cũng không được tốt lắm. Chính là ăn thịt người có tu vị cao. Làm vậy có thể kéo dài tuổi thọ cũng như chiếm lấy một phần nội kình của người bị ăn thịt, nhưng lấy không được nhiều, tuổi thọ cũng chỉ kéo dài thêm hai, ba mươi năm. Đại Luân Minh Vương tự nhiên không thỏa mãn với điều đó.
Nghe thấy câu này, Phương Giải nghĩ tới Phương Hận Thủy.
Cái người trẻ tuổi đã ăn thịt Thiên Tôn Trí Tuệ.
- Loại thứ ba, chính là dùng tinh thần lực cướp lấy thân thể. Đây là phương pháp xử lý hoàn mỹ nhất mà Đại Luân Minh Vương nghĩ ra được. Mấy trăm năm sau y vẫn dùng phương pháp này để luân hồi. Những Phật tử đó, chính là thế thân mà y chuẩn bị. Biện pháp này ổn thỏa, chỉ cần một nơi yên tĩnh là tốt rồi. Sau khi cướp được thân thể phải tĩnh tu ba tới năm ngày, đợi tinh thần và thân thể dung hợp lại liền khôi phục bình thường. Phương pháp này có thể xóa linh hồn của thế thân, sau đó dời linh hồn của mình sang.
- Ta vốn định sử dụng phương pháp này với ngươi, nhưng hiện tại xem ra có chút khó khăn.
La Diệu nói:
- Loại thứ hai, là Đại Luân Minh Vương nghĩ ra lúc y ba trăm tuổi. So với loại thứ nhất là ăn thịt người thì tốt hơn nhiều, nhưng không so được với loại thứ ba…đó là trao đổi linh hồn của ta và ngươi, đổi thân thể. Phương pháp này gần giống với loại thứ ba, nhưng có khả năng xảy ra ngoài ý muốn, cho nên Đại Luân Minh Vương mới phải cải tiến.
- Không ngờ chính là, hồn phách bị đoạt cũng có thể dung hợp hoàn mỹ với thân thể già nua của Đại Luân Minh Vương. Hai người chỉ thay đổi thể xác mà thôi. Một khi người bị đoạt phách tỉnh lại trước, thì có thể giết chết Đại Luân Minh Vương còn đang mê man. Cho nên ta đã chuẩn bị từ trước. Ta vốn định để A Mạc Tát ở bên cạnh ta trông coi, chính là đề phòng chẳng may không thể dùng loại thứ ba để đoạt phách, vậy thì chỉ có thể dùng loại thứ hai là đoạt hồn. Một khi dùng loại thứ hai mà ngươi tỉnh dậy trước ta, vậy thì A Mạc Tát sẽ giết ngươi.
- Nhưng hiện tại không có ai hộ pháp cho ngươi!
Phương Giải nói.
- Đúng vậy.
La Diệu gật đầu:
- Nhưng hiện tại ta có thân thể đâu?
Phương Giải chấn động, tim đập thình thịch.
- Thân thể của ngươi là của ta, cuối cùng vẫn là của ta.
La Diệu không nhịn được bật cười, khuôn mặt không được đầy đủ cực kỳ dữ tợn:
- Ta sử dụng toàn bộ tu vị để duy trì Kim Cương Giới. Lúc đó thân hình bằng nguyên khí này cũng sẽ biến mất, nhưng Kim Cương Giới có thể duy trì được ba ngày mà không lo bị công phá. Thời gian ba ngày đủ cho ta dung hợp thân thể của ngươi. Mà linh hồn của ngươi bị ta thay ra, không có thân thể sẽ rất nhanh tan thành mây khói.
- Lúc trước ta không muốn dùng biện pháp này, bởi vì không ai hộ pháp cho ta, rất không an toàn, nhưng hiện tại, đây là lựa chọn duy nhất.
Lúc nói chuyện, bàn tay của y đã hoàn toàn dung hợp vào kết giới của Phương Giải, sau đó tay của y dần biến thành màu đen.
Đen một cách chói mắt, giống như mặt trời màu đen vậy.
Trước kia chiến đấu La Diệu từng dùng một chiêu như vậy, hóa ra mặt trời màu đen hút hết thế công của đối phuong. Mà lúc này, y hóa tay mình thành mặt trời đen.
- Đi ra!
La Diệu hét lớn một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị.
Trong nháy mắt, Phương Giải cảm thấy đầu mình như bị một cái búa đập vào, trong nháy mắt tinh thần trở nên hoảng hốt. Trong đầu hắn như có một bàn tay luồn vào, muốn tóm linh hồn của hắn đi ra.
- A!
Phương Giải chỉ có thể hô to một tiếng để ổn định tâm thần. Nhưng tiếng hô vừa dứt, cảm giác bị tóm lại ùa tới. Hắn cảm giác như mình đang bay lên, cảnh vật phía trước rung động kịch liệt. Thậm chí hắn cảm thấy ý thức của mình như muốn chui ra khỏi hốc mắt.
La Diệu thay đổi phương pháp, muốn lôi linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể!
…
…
- Ta sẽ không cho ngươi!
Phương Giải quát lên một tiếng, sau đó đập mạnh một quyền vào ngực. Cảm giác đau đớn khiến thần trí của hắn khôi phục vài phần. Hắn cắn môi, nhưng sự đau đớn đó không thể khiến hắn duy trì tỉnh táo. Hắn cần sự đau đớn lớn hơn nữa để chống cự lực kéo kia.
- Cam chịu số phận đi.
Lực hút màu đen trong tay La Diệu không ngừng lớn lên, mà khuôn mặt của y cũng càng thêm dữ tợn khủng bố:
- Cho ta, nhanh lên cho ta…ta cam đoan quá trình này không hề đau đớn. Chỉ cần ngươi buông tha chống cự, quá trình này sẽ rất nhanh, thậm chí ngươi sẽ cảm thấy thoải mái. Đừng kháng cự, kháng cự sẽ rất đau đớn.
- Đến đây đi, cho ta! Mau! Cho ta!
La Diệu không ngừng thúc giục, bởi vì kích động mà phần thịt còn sót lại trên khuôn mặt không nhịn được run rẩy.
- Mau cho ta!
- Không.
Phương Giải lại đập một quyền vào ngực, phun ra một ngụm máu lớn. Lúc này tầm mắt của Phương Giải đã vô cùng mơ hồ, thậm chí hắn đã không nhìn thấy La Diệu đang gần trong gang tấc. Hắn cảm thấy mình sắp rời khỏi thân thể, nhưng dựa vào ý chí kiến định mà kéo mình về.
Kéo co
Có lẽ dùng từ này không thích hợp cho lắm, nhưng tình cảnh bây giờ đúng là như vậy.
La Diệu đang kéo co với Phương Giải, dốc hết toàn lực.
- Cần gì phải ngoan cố như vậy?
Con ngươi của La Diệu biến thành màu đỏ tham lam:
- Mau cho ta! Tuy rằng linh hồn của ngươi rất mạnh mẽ, nhưng có tác dụng gì đâu, sớm muộn gì thì kết quả vẫn vậy, ngươi vẫn phải chết, cho nên chống cự còn không bằng thuận theo. Làm thế ngươi sẽ không có cảm giác đau đớn.
La Diệu cũng không ngờ rằng sự chống cự của Phương Giải lại mạnh mẽ như vậy. Dựa theo trí nhớ của Đại Luân Minh Vương, những lần đoạt phách trước không hề có khó khăn gì. Cho dù là người có tâm trí kiên định nhất, cũng chỉ duy trì được ba phút. Nhưng hiện tại Phương Giải đã cứng rắn kéo linh hồn của hắn trở về mấy chục lần rồi, đã chịu đựng được hơn mười phút!
- Mau cho ta!
Thanh âm của La Diệu trở nên khàn khàn, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Kích động, khẩn trương, cảm giác này khiến cho La Diệu cực kỳ hưng phấn.
- Không!
Phương Giải rống lên, nhưng hắn phát hiện lúc mình cúi đầu nhìn xuống lại nhìn thấy đỉnh đầu!
Đi ra!
Cuối cùng hắn vẫn bị La Diệu kéo ra ngoài!
…
…
Đây là một cảm giác rất khó hình dung, nhưng sợ hãi chiếm phần lớn.
Phương Giải thấy được đỉnh đầu của hắn, cho nên hắn biết mình đã bị La Diệu kéo ra ngoài. Sau đó hắn nhìn thấy mình có màu lam nhạt, rất mơ hồ. Thân hình màu lam nhạt này đã xuất hiện một nửa, một nửa còn lại vẫn còn ở trong cơ thể. Phương Giải gầm lên giận dữ, vô thức cúi người bảo vệ đầu, bảo vệ đầu của thân thể.
- Đi ra! Đi ra! Ha ha!
La Diệu cười điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo.
- Lại tới!
Y tăng lực hút lên, Phương Giải chấn động. Lốc xoáy màu đen trong tay của La Diệu kia giống như không thể chống cự, cuồng bạo muốn hút đi cả linh hồn của hắn.
- Tốt thôi!
Phương Giải bỗng nhiên hô lớn:
- Ngươi muốn ta liền cho ngươi!
Hắn buông tay ra, đồng thời gỡ bỏ kết giới. Linh hồn màu lam nhạt nhanh chóng rời khỏi thân thể, sau đó nhào vào thân thể bằng nguyên khí của La Diệu. Phương Giải há miệng, cắn vào cổ La Diệu.
La Diệu không có thân thể, cho nên cú cắn của Phương Giải sẽ không khiến y chảy máu. Nhưng lúc này Phương Giải cũng không có thân thể, cho nên một cắn này khiến La Diệu bị đau. Bởi vì Phương Giải vừa cắn rớt một miếng nguyên khí! Linh hồn của Phương Giải tự lao ra rồi ôm lấy thân thể bằng nguyên khí của La Diệu, cắn từng miếng từng miếng một.
- A!
La Diệu kêu lên đau đớn, vô thức giơ tay đẩy Phương Giải ra!
Y lùi lại mấy bước, cúi đầu nhìn thân thể của mình, sau đó cười dữ tợn:
- Hiện tại ta liền tản đi thân thể bằng nguyên khí này, xem ngươi có cắn được nữa không!
Hai tay y chấn động, thân hình bằng nguyên khí lập tức tiêu tan.
Sau đó linh hồn của La Diệu thoát ra khỏi sọ não, trôi nổi không trung, cũng có màu lam nhạt.
Linh hồn của Phương Giải nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào La Diệu, cùng đợi thời khắc cuối cùng tới.
Nhưng vào lúc này, hai người bọn họ chợt nghe thấy một tràng cười đắc ý!
- Chờ đến! Rốt cuộc ta đã chờ đến rồi!
Sau đó một bóng đen từ bên ngoài chui vào Kim Cương Giới, nhanh chóng hút nguyên khí mà La Diệu vừa tán đi.
Sau khi y hút hết nguyên khí của La Diệu, thoáng dừng một lát sau đó bổ nhào tới ôm lấy linh hồn của La Diệu, không ngừng cắn! Y cắn vào cổ của linh hồn La Diệu, sau đó quay đầu nhìn Phương Giải. Ánh mắt đó, Phương Giải không thể quên.
Điều duy nhất mà Phương Giải nghĩ tới, chính là nhanh chóng trở lại thân thể của mình, sau đó hắn mất đi thần trí.
Lúc hắn nhắm mắt lại, dường như Kim Cương Giới tản ra, bầu trời sáng sủa.
Có một bóng đen ôm một tia sáng màu xanh lam rời đi, giống như chim ưng vồ mồi. Sau đó Phương Giải nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, vội vàng, hình như của Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, Hạng Thanh Ngưu.
[/CHARGE]