Đại doanh của Hắc Kỳ Quân đóng ở phía bắc của thành.
Tôn Khai Đạo vội vã tiến vào lều lớn, vẻ mặt đầy ý cười. Phương Giải ngồi ở soái vị đọc sách, cười hỏi:
- Sao rồi, chắc hôm nay đàm phán không tệ lắm phải không? Tiếng bước chân của ngươi cũng mang theo sự vui mừng, chẳng lẽ Chung Tân đã nhân nhượng?
- Vẫn chưa, tuy nhiên hôm nay thuộc hạ nhìn sắc mặt của y, tám chín phần là y sẽ đáp ứng.
Phương Giải đặt cuốn sách sang một bên, chỉ ấm trà trên bàn:
- Nghe ngươi nói khàn khàn, chắc đàm phán khá gian nan. Tự rót nước uống đi rồi nói sau.
Tôn Khai Đạo rót một chén nước uống, lau khóe miệng nói:
- Từ đầu tới cuối Chung Tân đều hoài nghi, rốt cuộc chúng ta chỉ cần lương thảo hay là muốn đánh Bắc Huy Đạo. Cho nên y một mực thử, lúc đầu là cò kè mặc cả. Thuộc hạ nhìn ra được, y dùng cái này để phỏng đoán mục đích của chúng ta. Nếu thuộc hạ đáp ứng giảm bớt lương thảo vật tư, chỉ sợ y sẽ nghĩ rằng chúng ta mượn cơ hội kéo dài là có mục đích khác. Cho nên thuộc hạ một bước không nhường, nói ra số lượng bao nhiêu thì là bấy nhiêu, một đồng tiền một hột gạo cũng không thể thiếu.
- Làm không tồi.
Tôn Khai Đạo vội vàng nói:
- Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, tất nhiên không thể buông lỏng. Chung Tân là một lão hồ ly, phỏng chừng hiện tại đang nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên ngày mai thuộc hạ lại đi đàm phán lần nữa, chắc y sẽ đáp ứng thôi.
- Không cần.
Phương Giải khoát tay:
- Ta đã phái Trần Định Nam và Lục Phong Hầu dẫn năm vạn bộ binh tới Huệ An rồi. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sáng mai liền tới nơi. Chỉ cần đàm phán với Chung Tân, y sẽ tiếp tục cù nhây, sẽ không dễ dàng đáp ứng đâu. Từ mai bắt đầu, ngươi chờ ở trong đại doanh, chờ bọn họ tới đàm phán. Nếu bọn họ không phái người tới, ta liền đánh Huệ An. Còn nếu bọn họ tới, thì ta liền rút quân về. Tuy nhiên…đại quân vừa động sẽ tiêu hao lương thảo, số lượng mà ta nói lúc trước không được, phải thêm nữa.
Tôn Khai Đạo hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của Phương Giải.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Y gật đầu:
- Chúng ta không thể quá chủ động.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đi nghỉ ngơi đi. Từ ngày mai ngươi chỉ việc đợi Chung Tân phái người tới đàm phán. Nếu tới chỉ là một hạng nhãi nhép thì không gặp. Mặt khác, chớ để lộ tin ta đang ở trong đại doanh. Chỉ nói là Trần Định Nam mang quân tới. Người của thành Huệ An nhất định báo tin cầu viện Chung Tân.
- Hư hư thật thật trong binh pháp.
Tôn Khai Đạo chắp tay nói:
- Đại tướng quân đã ra tay, Chung Tân làm sao có thể mò ra được hư thật?
Phương Giải cười cười, khoát tay bảo y trở về nghỉ ngơi.
Đánh Bắc Huy Đạo là thế phải làm. Tuy nhiên hiện tại xem ra không cần quá vội vàng. Dù sao Hoàng Dương Đạo còn chưa được củng cố. Tuy nhiên đây đúng là một thời cơ tốt. Hai thế lực lớn nhất của Giang Nam là La Diệu và Bàng Bá đều đang tiến binh về Giang Bắc, không rảnh bận tâm Tây Nam. Bốn đạo Tây Nam hư không, La Diệu nóng vội tấn công thành Trường An, gần như là mang hết binh lực đi. Mà mấy vị Tổng Đốc đại nhân kia chưa hẳn là trung thành với La Diệu. Nhưng bọn họ vẫn còn binh lính trong tay, cần thời gian để phát triển lớn mạnh.
Phương Giải sẽ không để cho bọn họ có thời gian.
Có thể trở thành Tổng Đốc một đạo, tất nhiên phía sau phải có bối cảnh. Bởi vì những năm qua La Diệu mạnh mẽ cứng rắn ở Tây Nam, bọn họ bị o bế không thể thi triển được. Mà sau khi La Diệu mang binh đi, còn mang theo rất nhiều lương thực vật tư. La Diệu vừa đi, áp lực trên người bọn họ liền nhẹ, nhưng áp lực nhẹ không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm.
Những năm qua La Diệu khai thác nguồn mộ lính quá ác liệt ở bốn đạo Tây Nam, dưới sự áp chế của La Diệu, mấy vị Tổng Đốc đại nhân đừng hòng có được quân đội thuộc về bọn họ. Hiện tại La Diệu rời khỏi, tuy bọn họ không còn áp lực, nhưng tương đương với việc bắt đầu từ đầu.
Nếu Phương Giải không đánh các đạo Tây Nam, một năm, nhiều nhất là hai năm, có gia tộc hùng mạnh ở phía sau làm hậu thuẫn, mấy vị Tổng Đốc đại nhân kia có đủ thực lực để ngăn chặn Phương Giải. Tới lúc đó tiến binh sẽ gặp phải lực cản cực lớn. Đội ngũ sẽ tổn thất mấy lần hiện tại.
Tuy vậy, hiện tại Phương Giải cũng không dễ gì động binh với Bắc Huy Đạo. Phần lớn binh lính dưới trướng hắn là kỵ binh Hắc Kỳ Quân, luận về dã chiến, là số một ở Tây Nam. Nhưng luận về công thành đoạt đất, không có bộ binh, không có khí giới công thành, chính là khuyết điểm.
Tuy đã chiêu mộ không ít người vào bộ binh, nhưng sức chiến đấu khá thấp.
Cho nên Phương Giải không dám tùy tiện làm việc.
Muốn đánh Bắc Huy Đạo, nhất định phải dùng mưu và dũng.
Hiện tại điều hắn cần làm là dùng mọi khả năng ma túy Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân và những hào môn địa phương kia. Làm cho bọn họ tưởng rằng mình chỉ tham tiền nên lừa bịp tống tiền, sau đó tìm thời điểm thích hợp nhất để đi vào. Phương Giải cảm thấy có chút may mắn, chính là lúc nghị sự, Độc Cô Văn Tú đã trực tiếp hủy bỏ ý tưởng kia của mình. Nếu thi hành phân điền nhập hộ ở Hoàng Dương Đạo, thì muốn đánh Bắc Huy Đạo càng thêm khó.
Bắc Huy Đạo, thậm chỉ là toàn bộ đại hộ Tây Nam sẽ lập tức đứng dậy chống cự. Tới lúc đó những người này tập hợp lại, lực lượng sẽ lớn tới nhường nào?
Cho nên Phương Giải hiểu, muốn dân chúng được lợi ích, thì không thể giải quyết một cách mù quáng. Vị trí hiện tại của hắn, một bước đi nhầm, thì ngã sẽ rất đau. Trước kia lúc hắn chỉ là một thám báo biên quân của thành Phan Cố, hắn sẽ không dư hơi nghĩ tới mấy chuyện này. Nếu làm sai cái gì, thì tiếp tục chạy trốn là được. Về sau tiến vào thành Trường An, vị trí đứng của hắn không quá cao, dù té ngã cũng có thể đứng dậy tiếp tục sống.
Nhưng hiện tại, hắn đã tới độ cao mà không cho phép ngã xuống rồi. Bởi vì đã rất cao, nên nếu ngã sẽ vô cùng đau.
Một người nắm giữ càng nhiều, e dè cũng càng nhiều.
- Đại tướng quân.
Đang lúc Phương Giải thất thần, bên ngoài có người nhẹ giọng gọi hắn:
- Đại tướng quân, Tán Kim Hầu đang đợi ngài, nói là muốn mời ngài uống rượu.
Phương Giải sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là mấy ngày qua tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc không ít lần chạy tới chỗ mình. Nhưng vì bận rộn chuyện công vụ nên không có nhiều thời gian để ý tới. Ngô Nhất Đạo phái người tới mời, hơn nửa là do vị đại tiểu thư kia lại giận dỗi. Nghĩ đến chuyện hiện tại từ trên xuống dưới của Hàng Thông Thiên Hạ đều coi mình là cô gia, Phương Giải liền cảm thấy có chút xấu hổ.
…
…
Chỗ ở của Ngô Nhất Đạo nằm ở chỗ sau cùng của đại doanh. Ở trong cùng sơn trại có một tòa nhà rất lớn, tòa nhà này vốn xây cho Phương Giải. Nhưng sau khi Phương Giải tới, một mực ở trong đại doanh. Với lại vì Ngô Nhất Đạo không đồng ý ngồi ngang hàng với hắn, cho nên hắn cảm thấy có chút áy náy, liền mời Ngô Nhất Đạo tới nơi này ở.
Phương Giải nhờ người chuẩn bị một ít đồ ăn chín, rồi tự mình mang tới tòa nhà kia.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm. Phương Giải nhìn vào trong viện liền phát hiện khói bốc lên từ phòng bếp. Hắn nhìn nhìn vào trong bếp, liền nhìn thấy tiểu nha đầu dáng người thướt tha kia đang bận rộn chỉ bảo mấy hạ nhân ở phía sau.
Ngô Ẩn Ngọc lúc này đâu giống như Ngô Ẩn Ngọc mà Phương Giải từng biết. Lúc ở thành Trường An, nàng sẽ không bao giờ đi vào phòng bếp, nếu đồ ăn không vừa mắt nàng sẽ không bao giờ ăn một miếng. Nhưng lúc này, tiểu nha đầu càng lớn càng xinh đẹp, tóc dài dùng khăn lụa buộc gọn lại, thời tiết đã lạnh, nhưng nàng chỉ mặc một bộ áo mỏng, cánh tay áo kéo lên, lộ ra làn da trắng như tuyết, đang khom người thổi lửa.
Có tôi tớ nhìn thấy Phương Giải tới, vừa định thi lễ, Phương Giải khoát tay, đưa hộp đồ ăn mang theo cho một hạ nhân, sau đó nhẹ nhàng đi vào trong phòng bếp.
Hắn khoát tay, mấy tôi tớ lập tức mỉm cười lui ra ngoài.
Ngô Ẩn Ngọc đang bận việc hoàn toàn không phát hiện những hạ nhân kia đã lui ra ngoài. Lúc này lực chú ý của nàng đặt toàn bộ lên nồi canh gà hầm cách thủy đã đun từ sáng. Khuôn mặt trang nghiêm, như lâm đại địch.
Bởi vì nấu ăn, cho nên nàng không mặc bộ váy rườm rà, chỉ mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, phần eo đã buộc lại. Nhưng so với bờ eo thon nhỏ của nàng, bộ quần áo này vẫn hơi rộng.
Bộ quần áo này khiến nàng nhìn càng thêm thục nữ, không còn sự điêu ngoa như lúc trước.
Nàng khom người nhìn chằm chằm vào nồi canh gà, giống như đang bảo vệ một kho báu.
Bởi vì cái mông vênh lển, nên vòng eo mảnh khảnh càng thêm rõ ràng. Đường cong hoàn mỹ như vậy, từ phần hông thu nhỏ dần dần nở ra, tới cái mông thì hai đường cong hợp thành một vòng tròn vểnh. Có đôi khi cái đẹp chính là như vậy, khiến cho người ta liên tưởng miên man.
Ngô Ẩn Ngọc nghe thấy tiếng bước chân phía sau, lại không biết là Phương Giải tới.
Nàng dùng thìa múc một ít canh gà nếm nếm, sau đó khẽ nhíu mày, trên cái mũi tinh xảo có nếp uốn, thoạt nhìn khá đáng yêu.
- Hơn nhạt chút…không biết khẩu vị của hắn như thế nào. Thôi, nếu hắn không thích ăn mặn mà bỏ thêm muối vào chẳng phải hỏng nồi canh sao…Lung Nhi, ta quên thả táo đỏ vào rồi, mau mang tới cho ta.
Nàng không quay đầu lại, phân phó.
Lung Nhi đã sớm trốn ở ngoài cửa, mím môi cười, thè lưỡi hướng Phương Giải chỉ vào một chỗ ở phòng bếp. Phương Giải lập tức gật đầu, đi tới cầm táo đỏ đưa cho Ngô Ẩn Ngọc.
Ngô Ẩn Ngọc giơ tay nhận lấy, chần chừ một lúc rồi nói:
- Không rửa tay à, cũng không biết rửa táo đi à?
Nàng đứng thẳng dậy, quay đầu lại, mà Phương Giải thì đang giơ đầu về phía trước nhìn canh gà, kết quả là hai người đụng nhau. Ngô Ẩn Ngọc lập tức tiến vào ngực Phương Giải, mặt đụng mặt.
- A.
Ngô Ẩn Ngọc kinh hô một tiếng, vội vàng lui về đằng sau, nhưng không cẩn thận chạm vào nồi canh. Phương Giải vươn tay ôm éo kéo nàng về đằng trước, tay kia thì đỡ lấy nồi canh cho không đổ. Nhưng bảo vệ được nồi canh thì bếp lò lại đổ, lửa than vãi đầy mặt đất.
- Bỏng!
Ngô Ẩn Ngọc hoảng sợ, vội vàng hô một tiếng.
- Không sao.
Phương Giải nhìn thấy nàng biến sắc, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Canh gà của muội…
Ngô Ẩn Ngọc thì thào một câu, có lẽ là muốn che dấu sự xấu hổ của mình.
- Trách ta.
Phương Giải cười cười:
- Là ta dọa nàng, bằng không đã không làm đổ bếp lò. Nàng không sao chứ?
Ngô Ẩn Ngọc giãy khỏi cánh tay của Phương Giải, cúi thấp đầu, bối rối nói:
- Không ao…đun cả buổi sáng rồi, hiện tại lại mở bếp lò mới, muội sợ canh không còn ngon…
- Không cần nhóm lửa nữa.
Phương Giải cười cười, kéo tay Ngô Ẩn Ngọc ra khỏi phòng bếp, đặt nàng ngồi xuống ghế đá trong sân.
- Nàng có biết mấy ngày ta tu hành tiến bộ lớn nhất là gì không?
Phương Giải cười hỏi.
Ngô Ẩn Ngọc lắc đầu:
- Cả ngày không thấy huynh, muội làm sao biết mỗi ngày huynh làm gì. Phụ thân gọi huynh tới uống rượu huynh liền tới, muội bảo Lung Nhi mời huynh tới ăn cơm huynh liền từ chối…
Phương Giải cười xấu hổ, sau đó đặt nồi đất trên lòng bàn tay. Có một ngọn lửa phun ra từ lòng bàn tay.
- Ta giúp nàng hầm canh gà. Gần đây khó khăn lắm mới khống chế được ngọn lửa. Trước kia lửa vừa đốt liền thiêu hủy mọi thứ, hiện tại ít nhất có thể khống chế tự do hơn.
- Cái này có ích lợi gì?
Ngô Ẩn Ngọc khó hiểu hỏi.
- Có lợi mà, về sau có thể giúp nàng nấu đồ ăn.
Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt, lẩm bẩm nói:
- Ai nấu đồ ăn cho huynh! Muội nấu cho cha ăn mà!
- Ài!
Ngô Nhất Đạo đi ra từ trong phòng, cười cười:
- Đúng vậy, đúng vậy, con nấu đồ ăn đều cho ta ăn. Mỗi khi học làm đồ ăn gì, chay khét hay bị hỏng đều cho ta ăn. Học xong mới mời hắn tới nếm thử. Mỗi một miếng mà hắn ăn, ta phải ăn vài ngày toàn món cháy khét hoặc là quá chua quá mặn. Ta chẳng khác nào vật thí nghiệm…
- Cha!
Ngô Ẩn Ngọc kêu một tiếng, hai tay cầm góc áo, không biết nói gì.