- Ta không hỏi các ngươi đi về phía đông làm cái gì, đương nhiên cũng không trì hoãn các ngươi quá lâu. Hôm nay cập bờ, coi như giúp ta giải buồn…Thực ra ta không còn bạn bè gì để nói chuyện lâu như hôm nay rồi…các ngươi cứ coi như là xui xẻo đi. Ai biết lúc các ngươi trở lại ta đang ở đâu? Ai biết lần sau gặp mặt có phải kẻ thù hay không?
Nói xong lời này, chính y cũng phải phì cười:
- Thật không biết nói chuyện, tự phạt ba chén.
Y cười nói, nhưng Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu lại không cười.
- Coi như ta không nói gì.
Phác Hổ cười đắng chát vài tiếng, sau đó uống ba chén rượu:
- Ta đã tự phạt ba chén rồi, các ngươi còn muốn thế nào? Ta đã bảo coi như chưa nói gì rồi, các ngươi đừng dùng vẻ mặt đó nhìn ta được không?
- Đã bao lâu rồi không câu cá?
Phương Giải đột nhiên hỏi.
Phác Hổ nao nao:
- Hình như đã rất lâu rồi.
- Thi đấu đi!
Phương Giải vẫy tay nói:
- Lấy ba cần câu lại đây, cộng thêm mồi câu.
Kiêu Kỵ Giáo dưới trướng lập tức hiểu ý của hắn, lệnh cho thủy thủ tìm nơi thích hợp dừng thuyền. Hai thuyền lớn di chuyển tới bờ sông, nhưng không đậu quá gần. Không bao lâu, Kiêu Kỵ Giáo cầm ba cái cần câu tới, cộng thêm mồi câu đã chuẩn bị từ trước.
- Cảm ơn!
Phác Hổ nói, Phương Giải lắc đầu:
- Cảm ơn cái rắm, người nào thua phải cởi quần áo.
Phác Hổ cười cười, trong mắt hơi ẩm ướt:
- Ta sợ ngươi sao? Bộ áo giáp trên người ta đủ để cởi một lúc.
Y nói về sau gặp lại không biết là địch hay là bạn, bảo Phương Giải dừng thuyền lại một ngày, Phương Giải gần như không do dự ra lệnh dừng thuyền. Nơi này không phải là khu vực do Hắc Kỳ Quân khống chế. Nếu có người biết Phương Giải ở chỗ này, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu người muốn giết hắn. Nhưng Phương Giải vẫn lựa chọn dừng lại, cho nên Phác Hổ mới nói lời cảm ơn.
- Cá cước chút nhỉ, nếu chỉ câu thôi thì không thú vị. Nếu ai thua phải cởi quần áo, thì xem chừng chẳng ai có hứng thú nhìn nam nhân cởi truồng. Chỗ kia thì đứa con trai nào mà chẳng có. Chắc chỉ sướng mắt của cô nàng trên thuyền đánh cá kia thôi.
Hạng Thanh Ngưu vừa bỏ mồi cầu vào dây câu, vừa nói:
- Đặt cược cái nào lớn hơn chút đi.
Phương Giải trầm mặc một lúc, cúi đầu chỉnh lại cần câu:
- Nếu ta thua, lần sau gặp nhau trên chiến trường, ta không thể giết ngươi.
Phác Hổ gật đầu:
- Ta cũng vậy.
Hạng Thanh Ngưu thấy mũi cay cay, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Y bĩu môi nói:
- Mẹ nó chứ, nghe hai người các ngươi nói có vẻ như không cho ta chơi cùng.
- Ngươi thắng, ta tham dự lễ cưới của ngươi.
Phác Hổ nói.
Hạng Thanh Ngưu gắt một cái:
- Tự vạch áo cho người xem lưng.
Phương Giải cười to, quăng cần câu xuống sông.
Phác Hổ là người thứ hai. Y nhìn lưỡi câu chìm xuống nước, nhẹ nhàng nói:
- Ta không hỏi ngươi đi làm cái gì, là vì giữa ta và ngươi đã định trước sẽ gặp mặt trên chiến trường. Nếu huynh ấy biết ngươi đi về phía đông rồi hỏi ta, ta sẽ không nói dối. Cho nên, không biết vẫn tốt hơn. Ta cũng biết chắc chắn ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi ta…nhưng ta cũng không thể nói.
Mặc dù Phác Hổ không nói ra cái tên, nhưng Phương Giải biết là ai.
- Ta hiểu!
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi có thể coi ta là bạn bè. Hôm nay ngươi từ bờ biển chạy tới đây, ta rất cao hứng. Ngươi nói ngươi không có nhiều bạn cho lắm, nhưng có thể coi ta là một trong số đó, ta còn cao hứng hơn ngươi. Cho nên, về sau dù gặp lại trên chiến trường, thì cũng là chuyện về sau.
- Hôm nay nói chuyện hôm nay.
Hạng Thanh Ngưu cười cười, dường như không muốn không khí trầm trọng này tiếp tục lan tràn:
- Tí nữa mặc kệ ai thắng ai thua, đều cho các ngươi nếm thử tay nghề nướng cá của Đạo gia ta. Có chuyện chắc các ngươi không biết…lúc trước sở dĩ sư tôn thu ta làm đệ tử, là vì ta nấu ăn rất ngon.
Y nhìn dây câu, cười nói:
- Ta là cô nhi. Năm ta sáu tuổi, cụ thể thời gian thì ta đã quên. Ta đang đi trên đường cái Trường An, bởi vì quá đói, cho nên trộm một con cá từ cửa hàng, cũng không dám tới chỗ có người nướng ăn, cho nên chạy tới ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện…
- Khi đó không khí trong thành Trường An còn nghiêm chỉnh, nếu có người nhìn thấy ta nướng cá ở đường nhất định sẽ biết con cá này là ta ăn trộm. Các ngươi không biết đâu, phủ Trường An vì không muốn thấy ăn mày trên đường lớn mà đã tốn rất nhiều khí lực. Nếu như bị bắt, ta sẽ không có ngày lành gì. Toàn bộ ăn mày của Kinh Kỳ Đạo, đều bị đưa tới biên cương làm quân nô rồi.
Hạng Thanh Ngưu cười nói nhớ tới lúc đó:
- Chạy rất lâu, cuối cùng tìm thấy chỗ thích hợp ở trong núi. Mổ bụng cạo vảy cá, xong xuôi đâu đó bắt đầu nướng. Không bao lâu sư phụ ngửi thấy mùi thơm liền tiến vào, phía sau là ba vị sư huynh. Thấy có nhiều người xuất hiện, ta liền hoảng sợ.
Hạng Thanh Ngưu cười ngốc nghếch nói:
- Lúc ấy ta nghĩ, con mẹ nó chứ, từ đâu xuất hiện bốn kẻ không có nhân phẩm vậy, ngay cả cá của ăn mày cũng muốn đoạt…ai biết sư phụ không lên tiếng, chỉ ngồi một bên xem ta nướng cá. Ta cũng không biết ông ấy muốn gì, cho nên tiếp tục nướng mặc kệ ông ấy. Ta vẩy gia vị lên như mọi lần, coi như ông ấy không tồn tại. Ông ấy đợi cho ta nướng xong vẫn không nói gì, nhìn ta ăn như sói nhai hổ nuốt.
- Sau đó thì sao?
Phác Hổ hỏi.
- Sau đó sư phụ nói, về sau con hãy theo ta, ta dạy con bản lĩnh.
- Chỉ vì…nhìn trúng tay nghề nướng cá của ngươi?
- Đâu phải…
Phương Giải thở dài nói:
- Một ăn mày nhỏ tuổi không có nhà để về, vì không muốn bị phủ Trường An trông thấy mà trốn đông trốn tây, bữa đói bữa no, bữa no phải trộm đồ từ người khác…Dù vậy mà vẫn mang theo gia vị nướng cá, không vội ăn, đợi cho nướng chín, gia vị nêm đủ, hương vị đủ rồi mới ăn…chỉ sợ đây mới là nguyên nhân mà Vạn lão gia tử mới thu y làm đồ đệ.
Hạng Thanh Ngưu sửng sốt:
- Lúc ấy ngươi cũng ở đó?
Sau đó y lắc đầu:
- Ngươi không thẻ giả ngu một chút sao?
Phác Hổ cười chất phát nói:
- Ta ngu, nên hai ta không để ý tới hắn.
Hạng Thanh Ngưu nhích lại gần Phác Hổ:
- Ừ, hai ta không để ý tới hắn…nhưng sao ta cảm thấy lời này không thoải mái cho lắm…
…
…
Việc câu cá này, kỳ thực ai thắng ai thua không quan trọng, quan trọng là, cả ba đều thoải mái và vui vẻ. Không ai quan tâm về sau sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thực sự gặp nhau trên chiến trường, liệu lời hứa hẹn kia có thực hiện được không? Nhất là Phác Hổ, một khi Dương Kiên ra lệnh, thì bản thân y cũng không từ chối được.
Nhưng Phương Giải hiển nhiên không để ý tới mấy cái đó. Một người đã định trước là kẻ địch lại trở thành bằng hữu, cho dù chỉ là một ngày, thì cũng nên quý trọng.
- Thật đúng là con mẹ nó ăn ngon.
Phác Hổ lau mỡ ở khóe miệng, nhìn mặt trời đã lặn ở phía tây, thoải mái ợ một tiếng:
- Nếu có một ngày ngươi không làm Đạo tôn nữa, tìm một nơi phồn hoa mở quán rượu nhỏ. Chỉ bằng tay nghề nướng cá này của ngươi cũng sẽ có rất nhiều khách hàng. Tới lúc đó cho dù không phải tiền vào như nước, thì ít nhất cả đời cũng không cần lo lắng.
- Thật không có tiền đồ!
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Nếu có một ngày ta muốn thoát khỏi giang hồ, ta liền mang theo một đám nữ hiệp ngưỡng mộ ta tìm nơi sơn thanh thủy tú ẩn cư. Mỗi ngày không có việc gì thì vui đùa sinh bé con, trồng ruộng trồng rau. Đợi ta già rồi, nhà hàng xóm vì một chút việc vặt mà khi dễ ta, ta liền vung tay lên chỉ huy mấy đứa nhóc đánh người đó! Một đám nhóc con xông lên tay đấm chân đá, nghĩ lại mà thấy thích!
Phác Hổ bật cười:
- Chí khí của ngươi ghê tớm thật.
- Thiếu cái gì thì mới muốn cái đó.
Phương Giải nghiêm túc xen vào một câu.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, sau đó bản thân cũng cười:
- Kỳ thực trong lòng ai mà chả có một giấc mộng bình yên. Giấc mộng này tồn tại với giấc mộng giàu có thăng quan phát tài. Chỉ sợ phần lớn mọi người đều nghĩ thăng quan thật nhanh, cũng từng nghĩ qua những ngày tháng không màng danh lợi…Cho nên a, con người sống thật mệt mỏi, chỉ sợ phần lớn mọi người không xác định được rốt cuộc mình muốn gì. Nếu bảo ngươi lựa chọn quyền thế địa vì và nghỉ ngơi yên tĩnh, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đau đầu.
- Ngươi mà cũng có tư tưởng sâu sắc như vậy?
Phương Giải giả vờ ngạc nhiên:
- Về sau nếu ngươi nghĩ như vậy nhiều hơn, thì sẽ giảm cân đấy…
- Lăn!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Chỉ là đột nhiên phát hiện, người ngược đãi mình nhất, lại là chính mình.
Những lời này khiến Phương Giải và Phác Hổ đều hơi sửng sốt, sau đó không nói cười nữa. Có bao nhiêu người bị chính bản thân hành hạ tới chết? Đề tài tới chỗ này dần trầm trọng.
- Ta…
Phác Hổ liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu, tuy biết Hạng Thanh Ngưu không nói tới mình, nhưng lời này quả thực nói đúng vào lòng y. Phác Hổ đau khổ vì luốn bắt buộc bản thân. Có nhiều chuyện trong lòng y không muốn làm, nhưng không thể không đi làm. Y luôn tự nói với bản thân mình, đại ca yêu cầu, mình nhất định phải làm.
- Thôi!
Phác Hổ không nói hết, cười khổ nói:
- Trời tối rồi, ta phải trở về đại doanh. Mấy ngày này Kim Thế Hùng tấn công rất quyết liệt. Tam đệ Kim Thế Đạc của y đã lui binh về Liễu Châu, thư viện Thông Cổ thì bị diệt. Nếu Kim Thế Hùng không công phá được, thì Kim gia của y liền biến mất. Có thể uống rượu nói chuyện phiếm với các ngươi một buổi là mãn nguyện rồi.
Phương Giải đứng lên, nhìn ánh sao dần sáng trên bầu trời:
- Tu vị của Kim Thế Hùng rất cao?
- Không tính là cao.
Phác Hổ nói:
- Ta không dễ gì giết được y, y cũng không thắng được ta.
- Ngươi này có lòng nghi ngờ quá nặng, cho nên mới không đánh thắng.
Phương Giải nhớ lúc ở Tây Bắc, giữa mình và Kim Thế Hùng có khúc mắc. Nếu tu vị của Kim Thế Hùng mạnh như vậy, y lại không giết mình lúc đó, hiển hiên là sợ phía sau mình có người ủng hộ, y không dám tùy tiện ra tay. Cho nên tính đa nghi của người này đã lộ rõ. Người như vậy, luôn kém thành công một bước.
- Nếu…
Phương Giải chậm rãi nói:
- Nếu ta và ngươi chỉ là bằng hữu đơn thuần, tối nay, ta, Thanh Ngưu và ngươi, ba người trực tiếp giết tới đại doanh Kim Thế Hùng, lấy đầu y không phải là việc khó.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Nhưng ngươi sẽ không làm như vậy.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Nếu Kim Thế Hùng chết, sẽ không có ai kiềm chế ngươi. Không ai kiềm chế ngươi, người kia liền không lo lắng đường lui. Đánh xong La Đồ sẽ là Hắc Kỳ Quân của ta. Cho nên ta sẽ không làm như vậy.
- Ta biết!
Phác Hổ phủi bụi trên người, giãn người hít một hơi thật sâu:
- Nói không chừng có một ngày ta cảm thấy mệt mỏi rồi đào ngũ. Việc chém giết trên chiến trường, cả đời là đủ rồi, lại trải qua lần nữa…Thật là mệt mỏi.
Y vỗ vai Hạng Thanh Ngưu, nói:
- Nếu thực sư có một ngày như vậy, ngươi nói cho ta biết chỗ mà ngươi mang theo các nữ hiệp kia ẩn cư, ta sẽ xây một căn nhà gỗ ở bên cạnh, sau đó trồng cây trồng hoa, không có việc gì liền tới rút mạ nhà ngươi. Nếu như ngươi bị ức hiếp quá nhiều, liền gọi con của ngươi đánh ta! Một đám con của ngươi chen chúc xông tới, quyền đấm cước đá…ngươi cười tới ngực rung rung…
Y cười:
- Còn ta, ta sẽ không trả đòn.
Hạng Thanh Ngưu day day mũi:
- Tốt, sau đó ta mời ngươi uống rượu.