- Hầu gia, vừa rồi ở sau bếp thuộc hạ đã phái người đuổi theo đưa tin cho Quốc công gia.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, dùng ánh mắt khen ngợi nhìn tiểu nhị:
- Làm rất tốt, sau khi xong chuyện này ngươi tới đại doanh núi Chu Tước làm việc bên cạnh ta.
Tiểu nhị kìm nén sự vui sướng, làm bộ như không có gì tiễn Ngô Nhất Đạo ra ngoài.
Ngô Nhất Đạo biết vừa nãy tiểu nhị cố ý lộ ra hành tung của Phương Giải, sau đó phái người đi trước bẩm báo cho Phương Giải. Làm vậy, liền khiến địch nhân từ trong bóng tối đi ra ngoài sáng, mà Phương Giải có thể chuẩn bị trước để chờ hai người kia đuổi tới.
Ngô Nhất Đạo không lo lắng hai người kia cho lắm. Cho dù tu vị của bọn họ có mạnh hơn, cũng không hơn được đội hình bên kia của Phương Giải. Không nói tới ba nữ tử là Trầm Khuynh Phiến, Mạt Ngưng Chi và Mộc Tiểu Yêu, chỉ riêng Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, là đủ để đi khắp giang hồ Đại Tùy rồi. Trừ khi gặp phải người đại tu hành tuyệt đỉnh như Trương Dịch Dương, mà người như Trương Dịch Dương, toàn bộ thiên hạ có mấy người?
Cho nên Ngô Nhất Đạo cũng không nóng nảy. Sau khi rời khỏi tiểu điếm, ông ta còn có tâm tư tới chợ mua một con lừa cưỡi thay cho đi bộ. Ông ta nhìn sắc trời, sau đó vỗ mông lừa theo quan đạo đi về phía bắc.
Một đoàn hơn mười cỗ xe ngựa nhìn có chút chói mắt, nhưng sau khi tới nơi này, có vẻ như Phương Giải không có ý định che lấp làm gì nữa, cứ trùng trùng điệp điệp đi về hướng bắc. Những xe ngựa này đều là xe của Hàng Thông Thiên Hạ chuẩn bị từ trước. Do không mua được chiến mã, nên phải dùng con la để thay thế. Tuy nhiên đội hình như vậy cũng đủ khiến cho người ta chú ý rồi.
Phương Giải ngồi trong xe ngựa, mà Trần Hiếu Nho thì mặc áo gấm cưỡi một con la cao lớn, dẫn theo hộ vệ đi tuốt đằng trước. Nhìn qua thì tưởng đây là một thế gia nhà giàu nào đó đi du lịch.
- Chúng ta cứ ngang nhiên đi trên quan đạo như vậy, liệu có khiến cho người địa phương chú ý không?
Mộc Tiểu Yêu có chút bận tâm hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Cho dù muốn che dấu cũng không được. Với lực khống chế của Mộc phủ ở Đông Cương, cho dù chúng ta chia ra để đi cũng không được. Vậy thì cứ thế mà đi, cho dù có người đuổi kịp chúng ta, cũng không xác định được ta ở trong đội ngũ. Cho dù xác định được, thì cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Nơi này cách Tây Nam quá xa, so với Giang Nam còn an toàn hơn. Ở Giang Nam, còn có áo giáp quân của Dương Kiên, bởi vì quá gần với Hắc Kỳ Quân, cho nên sớm muộn gì cũng phải khai chiến. Bọn họ không sợ vạch mặt, cho nên nếu biết ta đi qua Trường Giang, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết ta. Mà nơi này thì khác…
Hắn cười nói:
- Nếu người của Mộc phủ không có tâm tư tranh giành thiên hạ, vậy thì cho dù Mộc Quảng Lăng biết ta ở trong đội ngũ cũng sẽ không phái người tới. Nếu hắn có tâm tư kia, vậy thì cũng sẽ không trực tiếp ra tay. Bởi vì địa bàn của Hắc Kỳ Quân cách địa bàn của y quá xa, y không cần phải đắc tội với Hắc Kỳ Quân sớm như vậy. Ai cũng hiểu một điều rằng, xa thân gần đánh. Tuy ta và thư viện Thông Cổ ở Giang Nam chưa từng giao phong, cũng chưa từng giao phong với Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ, nhưng đôi bên đã sớm rơi vào cục diện người sống ta chết.
- Mộc phủ thì không giống. Nếu người của Mộc phủ muốn tiến binh vào Trung Nguyên, đầu tiên phải đối mặt với các thế lực Trung Nguyên, mà Hắc Kỳ Quân của ta ở đằng sau các thế lực đó. Y sẽ phải đối mặt với đám người Kim Thế Đạc, Kim Thế Hùng, Dương Kiên. Nếu hiện giờ y muốn giết ta, vậy thì lúc y tiến binh, kẻ thù sẽ chỉ tăng lên chứ không giảm đi. Với thực lực hiện tại của Hắc Kỳ Quân, không ai dám coi thường.
- Muội hiểu rồi!
Mộc Tiểu Yêu gật đầu:
- Xa thân gần đánh…Nếu y động thủ, tương đương với việc dồn tất cả thế lực ở Trung Nguyên về phía đối diện với y. Nếu huynh gặp chuyện không may, Hắc Kỳ Quân tất nhiên sẽ không chết không ngừng với Mộc phủ. Còn nếu y không động vào huynh, lúc y tiến binh, Hắc Kỳ Quân không giúp y, nhưng đứng quan sát cũng là một cách giúp y.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên đã tới nơi này rồi, ngược lại không cần phải che đậy.
Đang nói chuyện, phía sau đội ngũ truyền tới tiếng gọi. Phương Giải nghiêng tai nghe ngóng, hình như phía sau có người đuổi theo thông báo chuyện quan trọng. Không bao lâu, Kiêu Kỵ Giáo lập tức tới, hạ giọng bẩm báo với Phương Giải. Phương Giải nghe xong, không nhịn được cười:
- Nhanh như vậy đã tới rồi, xem ra thế lực của Mộc phủ quả nhiên không thể khinh thường.
…
…
Lần đầu tiên gặp Phương Giải, Mộc Nhàn Quân liền xác định người này chính là Phương Giải.
Tuy y chưa từng gặp Phương Giải, thậm chí cũng chưa từng thấy bức tranh của Phương Giải, nhưng vừa nhìn thấy Phương Giải, y liền khẳng định chính là hắn. Nếu như lúc ở quán rượu nghe tiểu nhị nhắc tới hắn, trong lòng y chỉ là phẫn nộ và khinh miệt. Thì lúc nhìn thấy Phương Giải, y liền xác định tiểu nhị không nói dối.
Từ nhỏ tới lớn y được nghe rất nhiều lời khen ngợi về mình. Lúc nhỏ y được mọi người khen tuấn mỹ đáng yêu, về sau lớn lên được mọi người khen phóng khoáng tự nhiên. Từ đầu tới cuối y vẫn được xưng là nam tử trẻ tuổi cực kỳ có phong độ ở Đông Cương Đại Tùy. Mặc dù là thiếu nữ chưa từng gặp y, cũng sẽ ảo tưởng diện mạo của y rồi âm thầm ngưỡng mộ.
Nhưng hiện tại, không ngờ y lại có chút…tự ti.
Đúng vậy, y rất phong độ.
Đúng vậy, y tuấn mỹ tự nhiên phóng khoáng.
Đúng vậy, y xuất thân cao quý.
Nhưng lúc y nhìn thấy Phương Giải, y liền nhận ra mình kém hắn ở chỗ nào. Tiểu nhị kia nói Phương Giải đẹp trai phong độ hơn y, cũng không phải là nói tới diện mạo xinh đẹp. Y cũng đủ xinh đẹp, đẹp tới ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy không bằng… Phương Giải đẹp một cách cường tráng, mỗi người đẹp theo nét riêng, cho nên không thể nói ai đẹp hơn.
Khiến Mộc Nhàn Quân căm tức chính là, phong thái trong đôi mắt của Phương Giải, còn có khí chất tuyệt đối trên người hắn. Không dễ để miêu tả, nhưng Mộc Nhàn Quân rõ ràng đó là khí chất gì. Tuy y xuất thân từ danh môn, Mộc phủ có địa vị số một ở Đông Cương, y là con trai trưởng của Mộc Quảng Lăng, thân phận của y là điều không thể nghi ngờ. Nhưng cái cao đó so với cái cao của Phương Giải, lại rơi xuống cái thấp.
Y cao, là vì xuất thân cao.
Phương Giải cao, là khí thế bề trên được tôi luyện. Nếu muốn dùng hai từ để phân chia, vậy thì quý khí và khí phách miễn cưỡng có thể giải thích. Trên người Mộc Nhàn Quân chính là quý khí, mà trên người Phương Giải, là một loại khí phách khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Phương Giải ngồi ở ven đường uống trà, giống như đang đợi bạn cũ. Mộc Nhàn Quân biết, Phương Giải nhất định là đang đợi mình. Cho nên y càng thêm ảo não và phẫn nộ. Tuy y không biểu hiện ra ngoài, nhưng lửa giận đó đang thiêu đốt trong lòng. Nơi này là Đông Cương, nếu không phải sư phụ y Tô Dương tình cờ gặp mặt Phương Giải, vậy thì người của Mộc phủ căn bản không biết được hành tung của Phương Giải. Mà lúc này Phương Giải ngồi ở ven đường uống trà, chứng tỏ Phương Giải nắm rõ hành tung của y như trong lòng bàn tay.
Ở địa bàn của mình, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
Thật khiến cho lòng người không thoải mái.
Phương Giải vốn tính toán để cho Trần Hiếu Nho lộ ngoài sáng, còn hắn âm thầm ở đằng sau quan sát. Nhưng người của Hàng Thông Thiên Hạ gửi tin tới nói rằng có người đuổi theo đằng sau, Phương Giải liền đoán được mình đã bại lộ hành tung. Một khi đã như vậy, che dấu cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn lệnh cho Trần Hiếu Nho mang theo đội ngũ hộ tống Hoàn Nhan Vân Thù tới Bắc Liêu trước, còn hắn ở lại chờ người này.
Tiểu nhị của Hàng Thông Thiên Hạ là người thông minh, mà Mộc Nhàn Quân do thiếu kinh nghiệm giang hồ cho nên quá sơ suất. Lúc nói chuyện với sư thúc ở tiểu điếm, kỳ thực y đã bại lộ thân phận của mình. CHỉ cần thoáng phân tích một chút, có thể đoán ra được thân phận của y.
Tuấn mỹ phong độ như vậy, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới vị tiểu công gia có tiếng tăm lớn ở Đông Cương.
Đây cũng là lý do mà Phương Giải xác định mình đã bị lộ thân phận. Nếu ngay cả tiểu công gia của Mộc phủ cũng đến, đủ để chứng tỏ Mộc phủ coi trọng chuyện này.
Mộc Nhàn Quân dừng lại, đầu tiên nhìn thoáng qua sư thúc đứng bên cạnh, sau đó vô thức nhìn nữ tử pha trà ở bên cạnh Phương Giải. Một nữ tử thoát tục, mang theo khí chất lạnh lùng cách người ngàn dặm như tiên nữ, thật giống như người của thế tục căn bản không xứng để nàng liếc mắt một cái. Mà không hề nghi ngờ rằng, Mộc Nhàn Quân cũng là người thế tục kia. Bởi vì nữ tử đó, từ đầu tới cuối không liếc mắt nhìn y, trong mắt của nàng chỉ có nam tử trẻ tuổi mặc áo đen.
Mộc Nhàn Quân đã thấy qua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, đủ loại, với thân phận của y, chỉ cần lên tiếng là có được rất nhiều nữ nhân. Nhưng khi y nhìn thấy nữ tử bên cạnh Phương Giải kia, y liền biết, mình vĩnh viễn cũng không thể thân cận được với nàng.
Còn chưa giao thủ, nhưng cảm giác bị thất bại đã khiến trong lòng Mộc Nhàn Quân khó mà bình tĩnh được.
Lão già được y gọi là Chu sư thúc liếc nhìn y một cái, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới khiến Mộc Nhàn Quân tỉnh lại, sau đó Mộc Nhàn Quân hơi đỏ mặt. Từ lúc chào đời tới nay, y rất ít khi đỏ mặt, hơn nữa đỏ mặt này không liên quan gì tới việc đắc ý.
…
…
- Xin hỏi!
Chu Trường Mi mỉm cười tiến lên, chắp tay nói:
- Xin hỏi vị công tử này có phải từ Tây Nam tới?
Phương Giải gật đầu, chỉ ghế đá đối diện:
- Hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt, vừa lúc đi đường mệt mỏi cho nên ngồi nghỉ một chút. Nếu đã gặp nhau, không bằng ngồi xuống uống chung chén trà.
Đình hóng mát này dù có chút cũ nát, nhưng bàn ghế đá trong đình được lau khá sạch sẽ. Lúc Mộc Nhàn Quân đi vào trong đình không nhịn được liếc nhìn nàng kia, sau đó một sự phẫn nộ khó hiểu càng thêm nồng nặc! Ngay cả bản thân y cũng không hiểu vì sao hôm nay mình lại khó kiềm chế được cảm xúc như vậy. Đây là lần đầu tiên y như vậy trong suốt hai mươi năm qua. Thẳng tới khi ngồi xuống, y mới tỉnh ngộ vì sao mình lại tức giận như thế.
Nữ tử ngồi bên cạnh Phương Giải kia, kéo ống tay áo lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm. Nữ tử có khí chất lãnh ngạo như vậy, bất kể ở chỗ nào đều được người ta ái mộ sùng bái. Nàng cao cao tại thương, đang ở phàm trần nhưng không nhuốm phàm trần.
Nữ tử như vậy, lại lau ghế đá cho Phương Giải, làm một chuyện bình thường mà nữ nhân bình thường hay làm, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện ngồi phía sau pha trà cho hắn!
Nguồn cơn tức giận này, chính là tiên tử trong mắt y…lại thuộc về một nam nhân khác.
Sao nàng có thể làm một việc thô bỉ như lau cái bàn được?
Sao có thể?
- Trà xong rồi.
Vừa lúc đó, nàng kia mỉm cười nói một câu với Phương Giải. Nụ cười này, nghiêng nước nghiêng thành. Nàng đưa trà cho Phương Giải, không quan tâm tới Mộc Nhàn Quân và Chu Trường Mi, bởi vì ở trong mắt nàng, căn bản không có nam nhân khác. Hương trà thấm vào ruột gan, mà nàng…thì quốc sắc thiên hương.