Hy vọng…
Trong lòng Phương Giải thở dài, mong rằng dã tâm của dân tộc này không phát triển nhanh như vậy. Hiện tại Đại Tùy đang loạn, nếu trong vòng vài năm không thể giải quyết được loạn thế, mà Đông Cương bởi vì có người nước ngoài xâm chiếm mà thực lực của Mộc phủ giảm đi nhiều. Như vậy người Bắc Liêu có thừa cơ nổi dậy không?
Phương Giải nhớ tới ánh mắt của Hoàn Nhan Trọng Đức, cũng nhớ tới ánh mắt của Hoàn Nhan Dũng.
Hắn cảm thấy hơi lạnh sau lưng.
- Con người nghĩ quá nhiều sẽ mệt mỏi. Ta nhớ sư phụ từng nói, có người có thể nhìn xa hơn những người khác, nhưng nếu chỉ lo nhìn xa, vậy thì sẽ mất đi niềm vui. Bởi vì nhìn xa có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng cũng vì nhìn xa mà sẽ mất đi rất nhiều thứ. Chẳng hạn như…sự yên bình lúc này.
Hạng Thanh Ngưu nhún vai:
- Đây là Vạn lão gia tử nói, ta chưa từng nghĩ lời này còn có ý nghĩa sâu xa gì hơn không. Bởi vì ta vốn không quen nghĩ nhiều. Đời này ta thấy quyết định lớn nhất của mình chính là giao Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc cho Trác tiên sinh, sau đó đi theo ngươi làm việc giống như tiểu đệ hắc bang.
- Ngươi nói xem…liệu có nên phát lương không?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải cười cười:
- Lúc về ta sẽ tìm một người vợ xinh đẹp, châu viên ngọc nhuận xứng với ngươi. Tương lai nếu sinh một đứa trẻ mập mạp, ta liền làm cha nuôi của nó.
- Ha hả!
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Châu viên ngọc nhuận…bốn từ này thật hay. Vừa nghe liền nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cùng với ngực lớn, mông vểnh.
- Biến sang một bên mà mơ xuân đi!
Phương Giải lườm y một cái:
- Đồ nam nhân lẳng lơ!
Hạng Thanh Ngưu lau nước miếng chảy xuống khóe miệng:
- Phương Giải, thiên hạ loạn thế còn bao lâu nữa mới chấm dứt? Nếu người nước ngoài thực sự đánh tới, liệu sẽ khiến loạn thế chấm dứt nhanh hơn không? Ta đột nhiên nghĩ, giờ này không có ai ở Trung Nguyên hoặc là sự kiện gì thúc đẩy người Hán đoàn kết lại với nhau. Có lẽ kẻ thù bên ngoài xâm lấn chính là cơ hội.
- Hy vọng là vậy!
Phương Giải nhớ tới ảo giác mà mình nhìn thấy, ảo giác đó thật rung động lòng người.
- Sau khi trở về làm gì?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Sau khi trở về?
Phương Giải nghĩ tới tình cảnh của Hắc Kỳ Quân, dường như không cần phải vội vã ra ngoài. Nhưng nếu quả thực không vội, hắn sợ chuyện ở Đông Cương sẽ vượt quá tưởng tượng. Dựa theo góc độ phát triển mà nói, hiện tại Hắc Kỳ Quân cần một khoảng thời gian để tích lũy. Hắn thâu tóm Tây Nam quá nhanh, bao gồm cả Nam Yến rộng lớn, hắn còn chưa tiêu hóa hết. Nếu muốn phát triển, có đôi khi không cần phải khuếch trương ra ngoài, mà nên củng cố bên trong.
Thành Đại Lý bên kia còn rất nhiều chuyện mới chỉ bắt đầu, cần thời gian ngắn để chỉnh lý. Chẳng hạn như quặng sắt cần có người giám thị khai quật, xưởng hỏa khí cũng cần xây dựng thêm. Mà xưởng đóng tàu ở Nam Yến mới chỉ chiêu mộ thợ thủ công, muốn bắt đầu tạo thuyền không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Không nói tới Đại Lý bên kia, chỉ nói tới ba đạo giang sơn mà hắn đang thống trị. Độc Cô Văn Tú mới phân phối quan viên và võ tướng tới các địa phương quản lý, phải mất một thời gian mới dẹp yên được. Mặc dù tới lúc này ít ai phản kháng, nhưng không giết một số người thì khó mà trấn phục được.
Cho dù là đại doanh núi Chu Tước bên kia, không phải tất cả mọi chuyện đều như ý. Vừa mới có được thủy sư của La Đồ, việc cải tạo chiến thuyền cũng cần thời gian. Xưởng hỏa khí bên kia lần nữa tạo khuôn đúc mới, kiểu pháo mới cũng cần thời gian để suy nghĩ.
Thời gian
Phương Giải cần chính là thời gian.
Trong khoảng thời gian này, tốt nhất là không làm gì cả.
Phương Giải thở dài một tiếng:
- Sau khi trở về không làm gì cả, đợi có người tới đánh. Nếu không ai tới đánh, ta liền cho binh lính một năm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Nếu như không có một năm, thì ít nhất cũng phải tranh thủ nửa năm. Tốt nhất là không ai tới đánh ta, có người tới đánh ta, thì đỡ buồn rầu.
…
…
Lần này thuyền lớn đi ngược dòng, cho nên tốc độ hiển nhiên là chậm hơn. Lúc mới tới, trong lòng mọi người đều lo lắng, nhưng lúc trở về, tâm tình thoải mái hơn. Các nữ nhân đã quen tụ lại một chỗ, dựa vào lan can ngắm nhìn phong cảnh ở ven biển.
Mà đám người Phương Giải thì luôn khoanh chân ngồi ở mũi thuyền, cũng không biết nghị luận cái gì.
Một tháng nay đều như vậy, không xảy ra chuyện gì khiến mọi người nhớ kỹ.
Tới tháng thứ hai, thuyền lớn sắp vượt qua khu vực Giang Nam. Đi vài ngày là có thể nhìn thấy khu vưc giao nhau của ba con sông lớn. Sau đó xuôi dòng về phía nam chính là thành Tín Dương. Theo thành Tín Dương đi lên bờ tới đại doanh núi Chu Tước, nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi ngày.
Sau khi tới đoạn sông này, mỗi ngày thuyền lớn của Phương Giải thu được nhiều tin tức hơn.
- Phác Hổ trôi qua không được tốt lắm.
Phương Giải đốt mật thư, nhìn về phía Giang Bắc:
- Mấy tháng này binh mã của Kim Thế Hùng không hề dừng lại. Nhất là nửa tháng gần đây, dường như phát điên, không quan tâm tới binh mã thương vong, một mực giết tới bờ sông. Ta xem chừng Kim Thế Đạc bên kia đã xảy ra chuyện, cho nên Kim Thế Hùng mới nóng nảy.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Dương Kiên sau khi diệt thư viện Thông Cổ, đã một tháng rồi ông ta không tiếp tục tấn công. Một tháng này vừa đủ cho La Đồ và Kim Thế Đạc thở một hơi. Dương Kiên lần nữa tấn công, La Đồ và Kim Thế Đạc nhất định ăn không tiêu. Hiện tại nếu muốn ngăn cản được Dương Kiên, La Đồ chỉ có thể liên kết với anh em nhà họ Kim.
- Chắc là vậy!
- Thật muốn giúp tiểu tử cưỡi bò kia một tay!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu thở dài:
- Tiểu tử kia tuy nhìn xấu xí, nhưng sự thiện lương vẫn chưa mất, có thể làm bạn được. Nếu ở góc độ bạn bè, hiện tại ta muốn liên thủ với y đánh Kim Thế Hùng một trận. Nhưng ở góc độ kẻ địch, y và Kim Thế Hùng chém giết càng thảm thiết, càng có lợi cho chúng ta.
- Ta cảm thấy tiểu tử cưỡi bò kia sẽ có lựa chọn khác.
Hạng Thanh Ngưu nhìn về phía Giang Bắc:
- Dường như tâm tư của y đã không còn đặt ở chiến trường.
Ngô Nhất Đạo nghĩ một lát rồi nói:
- Lời của Đạo tôn đã nói rõ vấn đề. Hiện tại Chủ Công không nên tham dự vào trong đó. Mặc kệ Dương Kiên và đám người La Đồ chém giết nhau, mặc kệ Cao Khai Thái, Vương Nhất Cừ tấn công Trường An, hiện tại khắp nơi của Tây Nam đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Đội ngũ cần chỉnh biên lần nữa, chiến thuyền cần cải tạo, xưởng cần chuẩn bị xây dựng, những chuyện đó đều không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành.
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết…
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Giang Bắc, nói:
- Mập mạp, lần trước tiểu tử cưỡi bò kia tới chỗ của chúng ta ăn chùa một bữa, lần này chúng ta tới đại doanh của y đòi rượu chứ?
- Tốt!
Hạng Thanh Ngưu lập tức đứng dậy phụ họa:
- Y phải bao chúng ta ăn uống!
Ngô Nhất Đạo há miệng định nói, thì bị Phương Giải ngăn cản:
- Hầu gia, một khi trở lại Tây Nam chỉ sợ bận rộn không thể đi đâu được. Vậy thì nhân cơ hội này mặc ta tùy hứng một lần. Ta chỉ đi gặp bằng hữu cũ, cảm thấy trước khi trở thành kẻ thù của nhau, nên uống với y một bữa rượu.
Nói xong, hắn nhún chân một cái, rời khỏi thuyền lớn bay ra ngoài.
Hạng Thanh Ngưu cũng vung ống tay áo lên đi theo sau hắn.
Ngô Nhất Đạo nhìn bóng lưng của hai người, không nhịn được thở dài, lẩm bẩm nói:
- Thấy thế nào cũng không giống như một kiêu hùng…Tuy nhiên, tính cách này thật khiến cho người ta thích thú.
…
…
Núi Võ Đang
Tam Thanh Quan
Trương Dịch Dương nhìn thoáng qua nam tử áo trắng ngồi trước mặt, không nhịn được lắc đầu, buồn bực nói:
- Đi rồi thì cứ đi, sao lại trở về vội vã như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, mỗi lần ngươi xuất hiện ở trước mặt ta, ta lại không thoải mái không?
Nam tử áo trắng cười nói:
- Ta thoải mái là tốt rồi, quan tâm ngươi làm gì?
Trương Dịch Dương im lặng, bỗng nhiên giật mình nhìn xuống chân núi:
- Ngươi dẫn theo cả Tiêu Nhất Cửu tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nam tử áo trắng mỉm cười nói:
- Thế gian này đã không còn nhiều người có thể ngồi tâm sự với ta. Trời giáng đại loạn, thừa dịp đại loạn chưa tới, tìm hai ngươi tới nói chuyện phiếm.
- Nói chuyện phiếm?
Trương Dịch Dương thở dài:
- Ngươi tưởng ta tin sao?
Nam tử áo trắng nhìn về phía đông, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Gần đây ta có tới Đông Cương một chuyến, thấy được một việc, bỗng nhiên cảm thấy lần trước nói với ngươi về tận thế của người tu hành, có lẽ phải nhắc lại. Ta vốn tưởng rằng một số việc phát triển sẽ đẩy người tu hành vào góc chết. Nhưng hiện tại xem ra, vẫn là vì chiến tranh.
- Việc gì?
Trương Dịch Dương biến sắc.
- Một việc khó giải thích.
Nam tử áo trắng có chút thất thần:
- Người từ bên kia biển rộng tới, mang theo hỏa khí, hơn nữa còn sử dụng một thứ gì đó có thể đánh chết người tu hành. Không thể không nói, khoa học kỹ thuật phát triển trong miệng người tóc vàng mắt xanh kia, đã thực sự uy hiếp được người tu hành.
- Rốt cuộc là cái gì?
Trương Dịch Dương vội vàng hỏi:
- Ta đã thấy uy lực của hỏa khí, uy lực của súng chưa đủ để uy hiếp người tu hành Bát Phẩm trở lên. Còn pháo, chỉ cần không đánh trúng, thì người tu hành Cửu Phẩm trở lên cũng không cần quá lo lắng. Về phần người tu hành Thông Minh Cảnh trở lên, hỏa khí căn bản không uy hiếp được.
- Bọn họ rất thông minh.
Nam tử áo trắng chậm rãi lắc đầu:
- Thông minh vượt quá tưởng tượng.