Hơn nữa ông ta còn đưa ra nghiêm lệnh cho tất cả quan viên Bình Thương Đạo, bất kể là quan văn hay là võ tướng, đều phải nghe theo Phương Giải vô điều kiện. Nếu có người bỏ rơi nhiệm vụ hoặc là cố ý buông thả đùn đẩy trách nhiệm, không cần Phương Giải tới trừng phạt, ông ta là người đầu tiên không đáp ứng.
Điều này làm cho tất cả quan viên Bình Thương Đạo đều kinh ngạc. Bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Thu biểu hiện nhiệt tình với Phương Giải chỉ là bề ngoài. Phương Giải bất quá chỉ là cây cỏ cứu mạng tạm thời cho Ung Châu, đợi khi lũ lụt qua rồi, ai còn để ý tới cây cỏ đó nữa? Nhưng giờ nhìn lại, Lạc Thu căn bản không coi Phương Giải là cây cỏ, mà là thần linh để cung phụng.
Biểu hiện kế tiếp của Phương Giải cũng khiến cho tướng lĩnh Ung Châu càng thêm không phục.
Ngày hôm sau sau khi đánh cho tướng lĩnh Ung Châu một trận, Phương Giải liền lấy cớ mang kỵ binh quen thuộc địa hình Ung Châu rồi ra khỏi thành. Không phải là đi ra từ thành nam nơi có kẻ địch bao vây, mà là thành bắc. Đi chừng một ngày mới mang binh trở về, cho dù không bắn một mũi tên nào, nhưng đám kỵ binh vẫn ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Ngày thứ ba tướng lĩnh Ung Châu nhịn đau tới đại doanh điểm mão, thì được biết Đại tướng quân mang theo kỵ binh lại ra khỏi thành làm quen địa hình rồi, vẫn là thành bắc. Buổi chiều cùng ngày có tin tức truyền ra, nói rằng Phương Giải căn bản không phải làm quen địa hình gì đó. Sau khi hắn mang theo kỵ binh ra khỏi thành liền để cho kỵ binh nghỉ ngơi, bản thân chạy tới bờ sông câu cá, ngồi xuống cái là ngồi cả ngày.
Ngày thứ tư, vẫn như vậy.
Tới ngày thứ năm, ngay cả Lạc Thu cũng ngồi không yên. Mấy ngày hôm trước phái người ra khỏi thành gặp Đồ Hồn Đa Biệt, đã quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt. Dựa theo thời gian, Phương Giải nói là mười ngày sau. Mà địa điểm, không có bất ngờ gì xảy ra, Đồ Hồn Đa Biệt đúng là lựa chọn ở bên trong đại doanh tộc Hột.
Thời gian đã xác định, địa điểm có chút không ổn, nhưng Lạc Thu lại không tìm thấy Phương Giải để mà thảo luận. Phương Giải thật giống như cố ý tránh mặt mọi người, mỗi ngày chạy ra ngoài thành thả câu. Mặc dù Lạc Thu tin tưởng rằng Phương Giải không phải là thực sự du ngoạn, nhưng ông ta cũng không thể nhìn thấu tính toán của Phương Giải.
Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải tìm Phương Giải vào buổi tối.
Tới ngoài cửa, Kiêu Kỵ Giáo canh cửa bên ngoài rất khách khí mời ông ta vào. Nhưng tiếp đãi ông ta không phải là Phương Giải, mà là quan văn dưới trướng của Phương Giải, Trương Tẩy. Người này từng là Huyện lệnh dưới chân núi Chu Tước, do danh tiếng rất tốt, cho nên được Phương Giải thu nhận dưới trướng. Người này đã năm mươi mấy tuổi, nếu như Đại Tùy còn yên ổn thái bình, thì có lẽ ông ta vẫn làm Huyện lệnh tới già, không tiến thêm một bước, cũng không lùi lại một bước.
Người này có tính cách ngay thẳng, không biết nịnh nọt. May mà làm ở Hoàng Dương Đạo, nếu là ở Kinh Kỳ Đạo, nói không chừng đã bị người ta chơi chết rồi.
- Đại tướng quân đâu?
Lạc Thu đợi một lát rồi không nhịn được hỏi.
- Đại tướng quân nói…
Trương Tẩy có vẻ không tiện mở miệng, thấy Lạc Thu nhìn chằm chằm vào mình, ông ta liền bối rối, trầm ngâm một lúc liền thở dài, trả lời dứt khoát:
- Đại tướng quân không ở trong phủ.
- À?
Lạc Thu sửng sốt:
- Vậy hắn đang ở nơi nào? Ta muốn tìm hắn.
- Tìm không thấy đâu…
Trương tẩy nói:
- Đại tướng quân căn bản không ở trong thành Ung Châu!
- Sao có thể được!
Lạc Thu nói:
- Ngươi không cần lừa ta. Mấy ngày qua không ít người nhìn thấy Đại tướng quân mỗi ngày mang binh ra ngoài, còn có người thấy hắn thả câu ở bờ sông phía bắc thành. Ngươi lại nói hắn không ở Ung Châu…chẳng lẽ có thuộc hạ nào của ta khiến Đại tướng quân không thoải mái? Dù vậy hắn cũng không cần trốn tránh ta chứ! Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được.
- Không phải!
Trương Tẩy vội vàng xua tay nói:
- Đại nhân đã hiểu lầm, Đại tướng quân quả thực không ở trong thành…Kỳ thực ba ngày trước, Đại tướng quân đã rời khỏi Ung Châu rồi. Còn mỗi ngày mang binh ra ngoài thành là tướng quân Hạ Hầu Bách Xuyên, mặc quần áo của Đại tướng quân, mang theo hộ vệ thân binh của Đại tướng quân, cho nên mọi người cứ tưởng rằng mỗi ngày Đại tướng quân đều ra ngoài thành…
- Ngày đầu tiên, Đại tướng quân mang theo hai vạn kỵ binh rời khỏi thành, lúc trở lại kỳ thực chỉ có một vạn bảy nghìn binh mã. Ngày thứ hai lại có hai vạn kỵ binh ra khỏi thành, lúc trở lại vẫn là một vạn bảy nghìn binh mã. Tới ngày thứ ba là Hạ Hầu tướng quân giả trang Đại tướng quân mang binh ra khỏi thành, mang theo hai vạn, lúc về vẫn là một vạn bảy nghìn. Ngày thứ tư mang theo một vạn bảy nghìn binh mã ra ngoài, lúc về là một vạn bảy nghìn. Ngày thứ năm vẫn như vậy…
- Nói cách khác, vào ngày thứ ba, Đại tướng quân đã mang theo chín nghìn khinh kỵ binh rời khỏi Ung Châu rồi.
Lạc Thu biến sắc:
- Hắn đi đâu vậy?
- Tỵ chức không biết.
Trương Tẩy sợ Lạc Thu không tin, liền nói tiếp:
- Tỵ chức thực sự không biết. Đừng nói là tỵ chức không biết, cho dù là các tướng lĩnh trong quân cũng không ai biết. Đại tướng quân an bài như vậy, chính là để giấu diếm mọi người, không để mọi người nhìn thấy Đại tướng quân mang binh rời đi. Tốn công tốn sức như vậy, Đại tướng quân sao có thể nói ra cho người phía dưới được?
Lạc Thu ngẫm nghĩ một lát, biết Trương Tẩy nói không sai. Chiêu này của Phương Giải thật là đẹp, hai vạn kỵ binh đi ra ngoài trở về chỉ có một vạn bảy. Nếu đội ngũ kéo dài căn bản là nhìn không ra. Liên tục vài ngày, liền âm thầm mang đi gần vạn kỵ binh. Để cam đoan không ai biết Phương Giải đã rời đi, còn sai người giả dạng, mỗi ngày mang binh ra ngoài đi dạo.
- Phu nhân của Đại tướng quân đâu?
Lạc Thu bỗng nhiên nghĩ tới mấy nữ tử bên cạnh Phương Giải, chắc mấy nàng ấy biết chuyện.
- Đại nhân muốn hỏi vị nào?
Trương Tẩy vô thức hỏi, sau đó lắc đầu:
- Vài phu nhân cũng vậy, đều đã đi theo Đại tướng quân rời khỏi thành rồi…trước khi đi Đại tướng quân nói với tỵ chức rằng, tới buổi tối ngày thứ năm đại nhân sẽ tới phủ, bảo tỵ chức chờ. Mặc kệ đại nhân hỏi gì đều thành thật trả lời. Tỵ chức dựa theo lời chỉ bảo của Đại tướng quân, từ buổi chiều tối không rời khỏi cửa. Quả nhiên đại nhân thực sự tới.
Lạc Thu chấn động, chấn động vì ngay cả ngày mình tới Phương Giải cũng tính toán kỹ càng.
- Hắn còn chỉ bảo gì không?
Lạc Thu hỏi.
- Đại tướng quân nhờ tỵ chức nói lại với đại nhân rằng, yên tâm chờ ngài ấy về. Đại tướng quân sẽ trở về trước ngày hẹn gặp mặt với Man Vương. Hơn nữa sẽ mang tới một niềm vui bất ngờ cho thành Ung Châu. Đại tướng quân nói, hiện giờ sĩ khí của binh lính trong thành đang đê mê, không thể tiếp tục như vậy, cần làm mấy thứ để phấn chấn sĩ khí.
Lạc Thu thở dài, đứng dậy khoát tay nói:
- Thôi…Nếu hắn không muốn người khác biết, thì ta cũng không cần hỏi lại.
…
…
Phương Giải đi chỗ nào