Mảnh đất hoang sơ này đều bị máu ngấm trọn, đến nỗi các binh lính giống như dẫm lên bùn lầy trên mặt đường sau cơn mưa, giày giẫm xuống phát ra tiếng bẹp bẹp, nội tạng và bùn đất trộn lẫn lại với nhau phát ra mùi hôi thối nồng nặc.
Khi gần đến thời điểm quyết chiến, Lý Viễn Sơn xách trường sóc, đích thân ra trận, toàn thân mặc giáp dẫn Trọng kỵ binh của mình hung hăng xông về phía đội ngũ quan quân, với chiến lực không gì so sánh nổi của Trọng kỵ binh không ngờ đàn áp quan quân bắt đầu lùi bước.
Kim Thế Hùng nhìn Trọng kỵ binh giống như một cây búa tạ hung hăng đập vào tiền quân của mình, khóe miệng ông ta nhếch lên cười khẩy. Thoạt nhìn ông ta giống như không lo lắng gì về Trọng kỵ binh rất có khả năng ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc.
Ông ta vung lệnh kỳ lên, tiếng kèn hiệu vang theo, đội ngũ quan quân bắt đầu tỏa ra hai phía, chủ động vì Trọng kỵ binh mà tránh ra thành một lối đi. Binh lính phản quân theo sau quan quân cho rằng nhìn thấy tia hi vọng chiến thắng rồi, reo hò đuổi theo sau Trọng kỵ binh chạy vào lối đi đó.
Ngay sau khi Trọng kỵ binh đi vào hàng ngũ quan quân, Kim Thế Hùng quay đầu lại liếc nhìn đội ngũ còn chưa dùng đến sau lưng mình, y chỉ tay về phía Trọng kỵ binh hét lớn:
- Đây là bản lĩnh cuối cùng của Lý nghịch, hôm nay có thể quét sạch nghịch tặc hay không thì phải xem các ngươi rồi! Bệ hạ tin các ngươi, sủng các ngươi, các ngươi muốn báo đáp cho quốc ân thì phải xem trận chiến này rồi!
Phía sau lưng y ước chừng có khoảng hơn nghìn dũng sĩ bắt đầu hò hét, quơ quơ binh khí đặc biệt trong tay mình.
Hơn nghìn bĩnh sĩ này là Hoàng đế đặc biệt cho người lựa chọn ra, có thể nói bọn họ là nhân vật nổi tiếng trong quân ngũ, nhưng bọn họ không phải là quân nhân điển hình. Những người này đều có xuất thân Lục Lâm, mỗi một người đều có võ nghệ không tầm thường, nhưng bọn họ cũng là một đội khó dẫn dắt nhất, vì bọn họ căn bản không hiểu cũng như lười tìm cách phối hợp. Những khách giang hồ này tính tình tục tằn đậm dã tính, bảo bọn họ làm việc hoàn toàn dựa theo quy luật quân Tùy khó khăn chẳng khác nào bảo họ đi chết.
Hoàng đế trước giờ cũng không yêu cầu họ nhất định phải tuân theo quân lệnh, họ là đội ngũ duy nhất trong đội dân dũng được phép uống rượu trước khi chiến đấu. Hoàng đế cho phép họ đặc quyền, họ thậm chí có thể không cùng những binh sĩ khác tham gia tập luyện. Mà mục đích tồn tại của họ chính là đối phó với Trọng kỵ binh của Lý Viễn Sơn ngày hôm nay.
Trong tay Lý Viễn Sơn có một đội kỵ binh hùng mạnh như vậy cũng không phải là bí mật gì, mặc dù số người không nhiều, chưa dến hai nghìn người nhưng trên chiến trường giống như mãnh thú thép, có thể dễ dàng nghiền ép bất cứ chướng ngại nào. Trọng giáp trên người họ không sợ một mũi tên nào, cho dù là thanh đao sắc bén cũng không phá nổi áo giáp dày dặn này. Còn trọng sóc trong tay họ thì lại quá bá đạo, bộ binh căn bản không thể nào chống đỡ nổi.
Cùng với mệnh lệnh của Kim Thế Hùng, hơn nghìn khách giang hồ kia đi lên nghênh đón Trọng kỵ binh xông tới. Khi cách Trọng kỵ binh khoảng mấy chục bước, bọn họ liền ném binh khí đặc biệt trong tay mình ra ngoài.
Có lẽ đây không nên tính là binh khí, chỉ có thể nói là một loại công cụ.
Khi người Man của Tắc Bắc Nam Cương săn bắt dã thú, thường xuyên dùng công cụ giống thế này, một sợi dây thừng, hai đầu cột hai hòn đá, khi gặp được con mồi liền ném thứ này ra, nếu như ném chuẩn xác, sợi dây thừng liền quấn vào đùi con mồi, ngay lập tức có thể đến bắt con mồi.
Sợi dây thừng hai đầu cột hai hòn đá xoay tròn bay ra ngoài, hơn nghìn người mặc dù không có phối hợp nhưng phản ứng của họ mạnh hơn binh lính bình thường, sau khi bọn họ ném sợi dây thừng ra cũng không dừng bước chân, vẫn tiếp tục tiến lên nghênh đón Trọng kỵ binh. Cũng không phải sợi dây thừng nào cũng có thể trói được đùi ngựa, nhưng chỉ cần có một trăm người thành công là cũng đủ rồi.
Hàng Trọng kỵ binh đầu tiên dường như không ai may mắn thoát khỏi dây thừng mở màn này, đó là vì những khách giang hồ này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay. Họ có thể không thao luyện giống với những binh sĩ bình thường kia, nhưng họ cần luyện tập sử dụng thuần thục công cụ bắt thú đơn giản này.
Mấy chục chiến mã phía trước bị trói chặt vó ngựa, chiến mã hí vang hung hăng bổ nhào về phía trước. Vì người và ngựa đều mặc trọng giáp, một khi ngã thì đứng dậy không phải chuyện dễ dàng gì. Mà Trọng kỵ binh tăng tốc muốn chiến mã lập tức dừng lại cũng khó như lên trời, cho nên Trọng kỵ binh phía sau không thể ngăn cản được liền đụng phải quân mình.
Uy lực cực mạnh của Trọng kỵ binh không chỉ bắt nguồn từ áo giáp kiên cố và tố chất thân thể kỵ binh, mà còn cần trận hình dày đặc để duy trì lực nghiền ép đầy đủ.
Có lẽ chính vì đội hình dày đặc, một khi kỵ binh phía trước ngã quỵ mới quy mô lớn thì người phía sau cũng chỉ có thể gặp họa theo.
Ít nhất có bảy tám mươi chiến mã của Trọng kỵ binh bị dây thừng quấn chân mà ngã, lại khiến cho ít nhất hơn hai trăm Trọng kỵ binh phía sau đụng phải ngã quỵ. Lúc này, những khách giang hồ cuồng ngạo không thể kiềm chế nổi liền có cơ hội thi thố tài năng. Họ nhẹ nhàng phóng tới, không cho những Trọng kỵ binh ngã quỵ kia có cơ hội đứng dậy, dùng dùi cui thép ròng trong tay mình lấy mạng những Trọng kỵ binh này.
Áo giáp của Trọng kỵ binh chỉ có thể ngăn được binh khí sắc bén, nhưng không ngăn nổi đòn côn sắt này.
Một khách giang hồ cười ha hả xông lên, một cước đả lật người Trọng kỵ binh vừa mới đứng dậy, rồi sấn lại gần, giơ gậy sắt nặng chục cân lên hung hăng đập lên cổ của kỵ binh đó. Nơi yếu điểm nhất của Trọng kỵ binh chính là phần cổ, vì đảm bảo tính linh hoạt của vùng cổ nên vùng này phần giáp sắt cũng không dày. Cho dù nó có dày, cây gậy sắt nặng thế kia hung hăng đập lên thì hậu quả có thể tưởng tượng được.
Trong cổ của Trọng kỵ binh phát ra tiếng ken két, sau đó mặt sau áp giáp liền có máu không ngừng chảy ra, máu từ trong miệng phun đầy lên áo giáp, rất nhanh liền tắt thở.
Những khách giang hồ này nhẹ nhàng len vào những kẽ hở của những Trọng kỵ binh này, sau khi tránh né tấn công của trọng sóc liền tìm cơ hội ra tay. Gậy sắt trong tay họ nện lên đùi ngựa, ngay lập tức phế bỏ chiến mã, còn những Trọng kỵ binh ngã xuống chỉ có thể ngơ ngác, làm gì còn sức cường hãn nào đáng nói.
Hoàng đế ngồi trên cao nhìn những khách giang hồ đó đánh cho Trọng kỵ binh của Lý Viễn Sơn rối tinh rối mù, vẻ mặt không có gì vui sướng, để đối phó với Trọng kỵ binh, y cố ý huấn luyện ra đội ngũ này, sau đó những người này dùng hành động chứng minh họ cũng có thể trở thành diễn viên chính trên chiến trường.
- Thật đáng tiếc.
Hoàng đế lẩm bẩm nói ba chữ.
Cũng không biết là đáng tiếc cho những khách giang hồ bị Trọng kỵ binh nghiền chết, hay là tiếc là những kỵ binh tinh nhuệ kia.
...
...
- Bệ ha, không xong rồi!
Một lính liên lạc cưỡi ngựa phi như bay về, đuổi theo chiến mã của Lý Viễn Sơn hô lớn:
- Bộ binh trọng giáp của Đại tướng quân Chu Định Quốc bị quan quân trọng giáp chặn lại, số người của chúng ta không chiếm được ưu thế đã bị trấn áp quay về rồi. Quân địch giống như biết trước bộ binh trọng giáp của chúng ta đều ở bên Chu tướng quân vậy, sớm đã có chuẩn bị sẵn! Không chỉ thế, nhân mã cánh phải cũng bị bao vây. Lúc đầu binh mã của Dật Thân Vương thắng thế, nên xông vào trận hình của kẻ địch quá sâu, giờ này đang bị quân địch bao vây!
Nghe được câu này, Lý Viễn Sơn cảm thấy ngực như đanh lại!
Gã nhẫn nhịn nuốt cục tức nghẹn từ dưới bụng trào ngược lên xuống, ánh mắt trong nháy mắt liền đỏ ngầu.
Bộ binh trọng giáp đều ở bên Chu Định Quốc, quân Tùy sao biết được?
Đệ đệ của y, Lý Viễn Quát, mới được phong làm Dật Thân Vương có tính cách dễ kích động, quân Tùy chắc chắn cũng đã sắp xếp chiến thuật trước, trước tiên giả bộ không địch lại sau đó rút lui, dẫn dụ Lý Viễn Quát truy kích, sau đó vây kín nhân mã của Lý Viễn Quát, cắt thành vài đoạn chia nhau đánh. Chiến thuật mà quân Tùy sắp xếp, đều có mục đích cả.
- Là ai đã tiết lộ chiến thuật của chúng ta cho địch!
Lý Viễn Sơn rống giận, cuối cùng vẫn là giận phun máu ra ngoài.
- Bệ hạ, tạm thời thu binh đi!
Có thân tín cầu khẩn nói:
- Đã mất đi tiên cơ khắp nơi bị quản chế, nếu như tiếp tục đánh thì càng bất lợi, xin bệ hạ sớm ra quyết định, bây giờ quay về thành Tây Bình tử thủ, vẫn còn kịp chấn chỉnh sĩ khí!
- Không!
Lý Viễn Sơn gào thét như điên:
- Không thể lui! Thái tử vẫn chưa đi xa!
Nghe tiếng gào thét này, tất cả mọi người trong lòng đều chấn động.
Mục đích quyết chiến lần này của Lý Viễn Sơn, chỉ là vì yểm hộ cho con trai Lý Hiếu Triệt của gã chạy trốn sao? Với bản thân gã, cộng thêm mấy chục vạn nhân mã làm cái giá để đổi lấy con đường sống của Lý Hiếu Triệt thôi sao? Mọi người trong lòng lập tức tràn đầy bi ai, hóa ra hoàng đế Đại Chu cũng không có lòng tin chiến thắng.
- Tiếp tục xông lên!
Lý Viễn Sơn rống giận, cũng không thèm để ý trên khóe miệng còn lưu lại chút máu:
- Trước khi trời tối nếu có người lùi bước, chém không tha! Người đâu! Đi báo cho Đốc chiến đội, ai lùi bước liền giết cho ta!
Gã gầm thét như dã thú, bộ mặt dữ tợn.
- Báo!
Một gã lính liên lạc phóng ngựa đến, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ:
- Bệ hạ, gay go to rồi! Toàn quân trọng giáp của Chu tướng quân bị diệt rồi!
- Hả!
Lý Viễn Sơn hô vang một tiếng rồi cầm lấy cây sóc đâm chết tên lính liên lạc kia:
- Ai còn dám nói gay go to rồi trước mặt trẫm như này, khiến nhiễu loạn quân tâm, lập tức chém không tha!
- Bệ hạ!
Vừa lúc đó, Tống Khiêm Hội phụ trách đóng giữ Tây Bình thành quần áo xộc xệch cưỡi ngựa như bay phi đến, gã là văn nhân, vốn dĩ kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường, vì gấp gáp đến, ngay cả mũ quan cũng không biết bay đi đâu mất rồi.
- Bệ hạ, xin mau chóng cho rút binh về!
Tống Khiêm Hội thở hổn hển nói:
- Thần trên thành quan sát phát hiện hai cánh quân bại hoàn toàn, trận chiến này đã không còn nắm chắc phần thắng nữa rồi, kính xin bệ hạ lập tức ra lệnh rút quân, buông tha Tây Bình, trực tiếp lui về Tấn Dương! Thần biết bệ hạ không cam lòng, nhưng thắng bại là chuyện thường của binh gia, hà tất phải để ý được mất nhất thời, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!
Lý Viễn Sơn giận dữ, cầm sóc định giết chết Tống Khiêm Hội, liền bị tướng lĩnh thân tín ngắn lại:
- Bệ hạ xin suy nghĩ cho kỹ, Thừa tướng cũng là suy nghĩ cho bệ hạ mà thôi!
Sau khi bị ngăn lại, Lý Viễn Sơn tức giận gào thét như điên, mắng mỏ mọi người, đám người cười khổ, qua một hồi lâu gã mới bình tĩnh lại. Ánh mắt đỏ ngầu liếc nhìn thủ hạ, cơ mặt không tự chủ nổi co quắp lại. Cũng không biết qua bao lâu, gã thở dài thật dài nói:
- Thôi được rồi, gõ kẻng lui binh.
Gã giống như trong nháy mắt bị rút sạch khí lực, không nắm vững trọng sóc trong tay liền rơi xuống đất.
- Không thể gõ kẻng!
Tống Khiêm Hội vội ngăn lại:
- Thần đã thông báo các tướng lĩnh của bộ binh phía sau dừng lại, không xông lên nữa, Trọng kỵ binh và bộ binh đã xông về phía trước không kịp gọi trở về, một khi gõ kẻng, hai cánh vốn đã tan tác lập tức sẽ bị sụp đổ hoàn toàn, binh lính trung quân lùi về sau, quân địch đuổi giết phía sau, cho dù Thần tiên cũng không phá nổi thế bại này. Bệ hạ, lúc này chỉ có thể bỏ cho đội quân phía trước, xin bệ hạ dẫn theo nhân mã rút lui.
Sắc mặt của Lý Viễn Sơn biến đổi, sau đó chậm rãi gật đầu:
- Vậy thì cứ theo ý của ngươi mà xử lý đi.
- Nhanh đi truyền lệnh, bộ binh phía sau lập tức rút quân. Không cần kèn lệnh, bảo vệ bệ hạ làm trọng!
Tống Khiêm Hội lớn tiếng nói:
- Yêu cầu người thổi tù và tiếp tục tấn công!
Quyết định này quá tàn khốc. Phía trước có hơn mười vạn người đang lăn lộn cùng quân Tùy, Tống Khiêm Hội bảo người tiếp tục thổi tù và tấn công, nhưng lại ra lệnh cho đội quân phía sau rút lui, binh lính phản quân phía trước hoàn toàn biến thành vật hi sinh.
- Bệ hạ đi nhanh, không đi thì không kịp nữa đâu!
Tống Khiêm Hội giơ tay nắm lấy dây cương chiến mã của Lý Viễn Sơn, lôi chiến mã của Lý Viễn Sơn quay đầu lại.
- Là ai... Rốt cục là ai bán đứng trẫm! Là ai tiết lộ chiến thuật của chúng ta ra ngoài vậy!
Lý Viễn Sơn vẫn không thể bình tĩnh trở lại, tiếng nghiến răng ken két vang lên.
- Còn có thể là ai?
Tống Khiêm Hội thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ ta sớm đã khuyên ngươi đừng tin vào tên đó, ngươi lại cứ không nghe, bại trận ngày hôm nay thực ra đã sớm biết rồi, là ngươi bây giờ đã bị che mắt, không nhìn thấu nữa rồi. Lúc trước khi tên đó đến ta đã từng nói, người này tuyệt đối không thể buông lỏng đề phòng, có thể sử dụng nhưng không thể tin, bây giờ xem ra, quả nhiên bị mình đoán trúng rồi.
Chỉ có điều lời này y không dám nói ra.
Y không nói nhưng Lý Viễn Sơn vẫn phản ứng lại:
- Hầu Văn Cực! Trẫm phải giết ngươi!