Là một chuyện rất đáng để cao hứng với những người đưa ra quyết định
Chỉ khi thấy rõ ràng mới phạm ít sai lầm hơn. Tới địa vị như Phương Giải, càng không thể chấp nhận sai lầm. Lúc hắn mới chập chững bước đi, nếu sai lầm thì cùng lắm chỉ là bắt đầu từ đầu. Còn bây giờ, nếu sai lầm của hắn quá lớn, thì số người chết theo hắn có thể tạo thành một con đường rất dài.
Cho nên, Phương Giải phải phân biệt được nặng nhẹ.
Một khi chiến sự Mông Nguyên chấm dứt, vậy thì kế tiếp không phải đi lên Đại Luân Tự tìm kiếm vị thần kia. Bởi vì vị thần kia tạm thời không liên quan gì tới hắn. Cho dù vị thần kia đã bắt đầu bố trí diệt trừ hắn.
Đây không phải là lấy ơn báo oán. Đối với con người thì có thể, nhưng đối với một thứ lạnh băng băng thì Phương Giải không có nhân từ đó. Sở dĩ tạm thời không đi Đại Luân Tự, là vì việc khẩn cấp nhất bây giờ là chiến sự Đông Cương. Từ tình báo gần đây do Đông Cương gửi tới, Mộc Quảng Lăng đã càng ngày càng hoa mắt ù tai rồi.
Mà lý do hoa mắt ù tai, có liên quan rất lớn tới việc con trai duy nhất của y chết trận. Có thể nói, trận chiến trên đảo Bồng Lai ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình của y. Con trai duy nhất chết, khiến tinh thần của y hơi hoảng hốt. Nếu một người không còn nhìn thấy rõ phía trước, vậy thì cách diệt vong đã không còn xa.
Nhưng dù sao Mộc phủ vẫn là lực lượng mạnh nhất ở Đông Cương bây giờ. Nếu Mộc phủ sụp đổ, thì chiến cuộc với người nước ngoài càng thêm bị động. Chỉ trông cây vào mười vạn Hắc Kỳ Quân của Nạp Lan Định Đông và thế lực tán loạn tụ tập bên cạnh y, thật khó mà đánh đuổi được người nước ngoài.
Phương Giải sợ không phải là Mộc phủ sụp đổ, sợ chính là trước khi Mộc phủ sụp đổ mình mình chưa tới kịp Đông Cương.
Việc này rất khó khống chế được, mà người có khả năng khống chế là Nạp Lan Định Đông. Y một mặt phân hóa Mộc phủ, một mặt đoàn kết các thế lực chống cự người nước ngoài, đây là một cân bằng. Một khi cân bằng này bị phá vỡ, vậy thì Nạp Lan Định Đông cũng sẽ bị cuốn vào cơn gió lốc.
Cho nên
Chiến sự Mông Nguyên không thể kéo dài được nữa.
Bởi vì có hiệp nghị với Mông Ca, nên Phương Giải không cần đợi đại quân từ thành Trường An tới mới xuất phát. Mông Ca đang ở trong đại doanh của hắn, lấy việc giết Cái Xá để đổi lấy 20 vạn lang kỵ, tuyệt đối là một chuyến buôn bán có lời. Phải biết rằng 20 vạn lang kỵ này nếu tới Đông Cương sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cục diện chiến đấu. Người nước ngoài nhất định sẽ e ngại đám kỵ binh qua lại như gió kia.
Hỏa khí của thời đại này còn lâu mới đạt tới trình độ áp đảo kỵ binh. Hỏa khí của người nước ngoài nếu đồng loạt bắn ra có thể gây lực sát thương lớn cho bộ binh, nhưng sẽ giảm bớt đi rất nhiều với khinh kỵ binh. Chỉ cần sử dụng một chiến thuật hợp lý, lấy khinh kỵ binh phá hỏa lực của người nước ngoài không phải là không thể thành công.
Phương Giải đang viết thư.
Một bức thư gửi cho Cái Xá.
Gió êm sóng lặng.
Thời tiết rất đẹp, mặt sông Nghi Thủy bình tĩnh giống như một cái gương. Đường sông rộng như vậy vốn rất nhiều sóng, nhưng hôm nay có vẻ như nước sông dự cảm được đại sự gì đó sẽ xảy ra, cho nên yên lặng làm một quần chúng.
Bờ tây Nghi Thủy.
Bắt đầu từ đêm qua, lang kỵ Mông Nguyên bỗng nhiên hành động. Hai mươi vạn lang kỵ dưới sự dẫn dắt của tướng quân Vương Đình đột nhiên rời khỏi đại doanh, bày trận ở bờ sông Nghi Thủy. Hành động này khiến Cái Xá khẩn trương. Tuy Hắc Sơn Quân chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng lang kỵ bày ra vẻ tử chiến tới cùng khiến cho lòng người khó tránh khỏi nôn nóng bất an.
Y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng y biết Đại Tự Tại nhất định xảy ra chuyện. Tăng nhân Phật tông kia vẫn luôn giám thị Mông Ca, nhưng đêm qua Đại Tự Tại không tới tìm y. Lúc Cái Xá biết được lang kỵ đột nhiên rời khỏi đại doanh liền phái người tìm Đại Tự Tại, nhưng tìm không thấy.
Điều này càng thêm vô lý.
Đại Tự Tại đi đâu rồi?
Đang lúc y phân công tướng lĩnh, thì một bức thư gửi tới chỗ y.
Thư do Phương Giải viết.
Mở bức thư ra, bên trên chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
“Hiện tại tướng quân đang rơi vào tình thế khó, chỉ có thể dốc sức chiến một trận hoặc là lập tức lui về, nhưng tướng quân lại do dự. Lòng ta chỉ lo lắng tới chiến sự Đông Cương, không dám kéo dài lâu, cho nên tính toán đánh nhanh với tướng quân một trận. Trước buổi trưa hôm nay, nếu tướng quân không mang binh lui về thảo nguyên, ta sẽ quyết chiến với tướng quân ở bờ sông Nghi Thủy. Ta rất muốn biết, tướng quân còn có thể chém ra một đao như vậy không?”
Nhìn bức thư này, lông mày của Cái Xá nhíu chặt.
- Không đúng.
Cái Xá nghĩ tới 20 vạn lang kỵ bỗng nhiên tới bờ sông Nghi Thủy, lại đọc bức thư hẹn chiến với y một trận ở bờ sông của Phương Giải, Cái Xá có cảm giác mình đang rơi vào bẫy. Đại Tự Tại mất tích có lẽ liên quan với Phương Giải. Với tu vị của Đại Tự Tại, sao có thể mất tích một cách yên lặng như vậy?
Lang kỵ Mông Nguyên bày ra tư thế, hiển nhiên là chuẩn bị chém giết với Hắc Sơn Quân. Nếu người Mông Nguyên liên thủ với người Hán, cho dù chiến lực của Hắc Sơn Quân rất hùng mạnh thì cũng chưa chắc thắng. Huống chi, trong tay người Hán có hỏa khí đáng sợ.
- Liệu có thể là…
Bắc Hoài Lễ, người được công nhận là người đứng thứ hai trong Hắc Sơn Quân, đồng thời là quân sư của Cái Xá. Người này có lại lịch rất thần bí. Nghe nói bảy tám phần quyết sách của Hắc Sơn Quân đều tới từ người này chứ không phải Cái Xá. Cái Xá cực kỳ tin tưởng người này, nghe đồn binh phù của Hắc Sơn Quân thậm chí giao cho người này cầm.
- Mông Ca và Phương Giải đã đạt thành hiệp nghị gì đó?
Bắc Hoài Lễ có thói quen che mặt, từ đôi mắt khó mà biết được tuổi của y. Nhưng có thể khẳng định rằng hai mắt của y rất sáng, không có một tia đục ngầu nào, cho nên chắc tuổi của y không quá lớn. Nghe nói Bắc Hoài Lễ vốn không phải là người của tộc Hắc Sơn. Từ màu mắt có thể đoán y là một người Hán. Bởi vì mắt y có màu đen, mà tộc của Cái Xá lại có mắt màu xanh lam.
- Còn có.
Bắc Hoài Lễ trầm tư một lát rồi nói:
- Phương Giải đột nhiên thay đổi thái độ, cố nhiên là hắn lo lắng chiến sự Đông Cương, nhưng ta hoài nghi, viện binh của hắn đã tới. Thám báo của chúng ta không qua được sông, cho nên không biết được chuyện ở bên kia sông. Nếu viện binh của Phương Giải thực sự đã tới, với lại đã có hiệp nghị với Mông Ca, vậy thì chúng ta sẽ phải đối mặt với hai kẻ địch hùng mạnh.
- Ý của ngươi là lui binh?
Cái Xá hỏi.
Bắc Hoài Lễ gật đầu:
- Chúng ta không rõ tình huống, nhưng hiển nhiên là bất lợi với chúng ta. Lúc trước ta vốn không đồng ý đông chinh, tướng quân muốn đi, ta cũng không ngăn được. Nếu lúc trước tướng quân nghe lời ta, ở trận chiến cuối cùng của Vương Đình và Phật tông tập kích Vương Đình, vậy thì hiện giờ tướng quân đã ngồi ở Vương Đình ra lệnh cho tứ phương rồi. Thời cơ tốt nhất đã bị bỏ qua, hiện tại tuy hung hiểm nhưng chưa chắc không phải là một thời cơ tốt khác. Lúc này tướng quân rút binh vẫn chưa muộn. Chỉ cần trở lại thảo nguyên, Vương Đình hư không, Mông Nguyên dựa vào cái gì ngăn cản được mấy chục vạn hùng binh của tướng quân?
- Lui binh?
Cái Xá thì thào lặp lại, sau đó lắc đầu:
- Ta chưa từng lui binh.
Hai mắt Bắc Hoài Lễ lộ vẻ lo lắng:
- Tướng quân đâu cần cố chấp vì một trận thắng bại như vậy? Chỉ khi ngồi lên Vương Đình thống trị thảo nguyên thì mới là thành công thực sự. Phương Giải là người giảo hoạt, bức thư này của hắn có khả năng là làm nhiễu loạn tâm tình của tướng quân. Lúc trước tướng quân không nghe ta, nhưng lần này dù thế nào tướng quân cũng phải nghe ta.
- Một nửa việc trong quân ta đều giao cho ngươi quyết định.
Cái Xá chậm rãi nói:
- Lúc trước không nghe lời ngươi, là vì ta biết mấy chục vạn lang kỵ Vương Đình bên cạnh Mông Ca có chiến lực không hề yếu hơn Hắc Sơn Quân. Cho dù tập kích, nhưng liệu có chiến thắng dễ dàng rồi ngồi vững ở Vương Đình không? Quý tộc Mông Nguyên còn chưa diệt, thì cuối cùng vẫn có lực cản. Đám người Mông Nguyên đó sẽ không phục tùng ta. Sở dĩ ta lựa chọn đi theo Mông Ca đông chinh, thực ra là muốn mượn chiến tranh của người Hán, khiến gia tộc Hoàng Kim tổn thất. Những tướng quân Vương Đình kia chết càng nhiều, thì càng bớt đi lực cản khi ta trở về thảo nguyên.
- Ta biết.
Bắc Hoài Lễ nói:
- Cho nên lúc đầu ta không kiên trì ngăn cản tướng quân, nhưng chuyện xảy ra về sau hoàn toàn vượt ngoài dự tính của ta. Mông Ca đột nhiên chia binh, cũng không liều chết chiến đáu với người Hán. Điều mà chúng ta chờ mong nhìn thấy nhất lại không xảy ra. Mà Đại Tự Tại càng không đáng tin cậy, lúc này đã biến mất, cho nên lui binh chính là lựa chọn tốt nhất.
Y đứng dậy, thi lễ thật sâu:
- Mong tướng quân nghe ta, trở về thảo nguyên.
Cái Xá trầm mặc thật lâu, rốt cuộc gật đầu:
- Ừ. Tuy ngươi không phải là tộc nhân của ta, nhưng ngươi vẫn luôn toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho ta. Sau khi trở về, ta sẽ nghe ngươi đề nghị nhiều hơn.
Trong mắt Bắc Hoài Lễ lộ ra vài phần vui mừng:
- Nếu tướng quân lui binh, thì lúc này phái người mau chóng trở về Hắc Sơn, hạ lệnh cho bộ tộc dốc toàn lực đánh vào Vương Đình.
- Tốt!
Giống như đã quyết định, Cái Xá liền không do dự nữa:
- Việc này giao cho ngươi an bài.
ÁNh mắt của y có vẻ lơ đãng nhìn thoáng qua thư của Phương Giải, hàm súc trong mắt đầy phức tạp. Những thứ khác trong thư y không để ý tới, duy nhất chỉ có câu cuối giống như ma lực hấp dẫn y.
“Ta rất muốn biết, tướng quân còn có thể chém ra một đao như vậy không?”
Bắc Hoài Lễ phát hiện ra chi tiết này, cho nên lo lắng nói:
- Tướng quân không thể!
Y xé bức thư ra thành nhiều mảnh nhỏ:
- Phương Giải chính là cố ý để cho tướng quân mắc mưu. Tướng quân nên coi đại cục làm trọng.
Cái Xá hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Ta biết rồi.