- Cái phủ này thật kỳ quái. Từ lâu ta đã được nghe nói qua, Ung Châu là vùng có khí hậu tốt nhất, bốn mùa cây không rụng lá, hoa không héo rũ. Trước khi tới ta đang nghĩ, trong phủ La Diệu hẳn là cây cối mọc um tùm, khắp nơi hoa nở, nhưng vừa vào cửa liền phát hiện sự khác biệt. Cây rụng hết lá, hoa cũng héo rũ, ngay cả cá trong hồ cũng không thấy một con.
- Muốn nói gì thì cứ nói thẳng.
Phương Giải lườm y một cái.
- Nơi này có mùa đông ấm áp, nhưng cây trong phủ vẫn rụng lá, hoa vẫn héo, chứng tỏ là có nhiều thứ không thể tránh khỏi.
Phương Giải cười cười:
- Ta lý giải điều này hơn ngươi một chút.
- Vì sao?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Bởi vì ta là người từng trải.
Phương Giải thản nhiên nói một câu, không hề cố kỵ. Bởi vì hắn biết, bất kể như thế nào Hạng Thanh Ngưu cũng không có khả năng lý giải ý nghĩa đích thực của câu ‘ta là người từng trải’ này. Chỉ có bản thân hắn hiểu trong đó có mấy phần chua xót, mấy phần may mắn, mấy phần tiếc nuối.
- Kỳ thực, ý của ta là, cây có lúc rụng lá, hoa có lúc héo tàn, người tất nhiên cũng có lúc phải chết, đúng không?
- Vô nghĩa
- Ngươi mới chưa tới hai mươi phải không?
- Vô nghĩa
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái, cười ngượng ngùng nói:
- Ý của ta là, ngươi mới chưa tới hai mươi tuổi, còn phải trải qua rất nhiều xuân hạ thu đông, mà lão già La Diệu kia đã rất già rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra y khẳng định sống không lâu hơn ngươi. Ý của ta đương nhiên không phải là không giết y, nhưng có rất nhiều cách để giết y, chẳng hạn như…khiến y chết già?
- Lăn
- Rồi rồi.
Hạng Thanh Ngưu đứng dậy, đi một bước lại ngồi trở về:
- Thôi, ta muốn hỏi kế hoạch của ngươi là gì?
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu, rất nghiêm túc, hỏi:
- Ngươi thực sự muốn nghe?
- Thực sự!
Phương Giải lại gần, nói:
- Tốt lắm, kế hoạch này rất chặt chẽ. Tuy tu vị của La Diệu nghịch thiên, sau khi Vạn lão gia tử chết cơ hồ không có đối thủ. Nhưng chỉ cần thực hiện kế hoạch này, chúng ta phối hợp ăn, bước từng bước một, ít nhất chúng ta có hai ba thành chiến thắng La Diệu.
- Hai ba thành? Quá ít…thôi, còn hơn là không có. Nói nhanh, nói nhanh, giết y như thế nào?
- Kế hoạch của ta là…dùng số đông đè chết y. Sau khi La Diệu trở về, ngươi xông lên trước, sau khi ngươi chết, lại tới lượt ta. Đánh tới khi y kiệt sức mới thôi, vậy thì người cuối cùng liền có cơ hội giết y. Ngươi cảm thấy thế nào?
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, chăm chú hỏi:
- Ngươi xác định không phải đang nói đùa?
- Ngươi thấy ta giống nói đùa sao?
- Dựa vào cái gì ta phải lên trước?
- Bởi vì nếu ngươi lên sau, ngươi khẳng định bỏ chạy.
- Ngươi đúng là hiểu ta…
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả:
- Nhưng đây chẳng phải nói đùa sao. Lão tử vượt ngàn dặm xa xôi tới đây chết cùng ngươi, mà ngươi ngay cả kế hoạch cũng không nói, có phải hơi có lỗi với sự quan tâm hết lòng này của ta không? Dù gì ta cũng là một người có thân phận, muốn hợp tác với ta phải đưa ra chút thành ý.
Phương Giải nhìn cái hồ tiêu điều, bẩn thỉu, nói:
- Nói thật, những năm gần đây ta một mực chờ đợi ngày này, thậm chí đang tìm ngày này. Hai mươi năm qua, thoạt nhìn ta luôn trốn tránh, nhưng thực ra ta luôn theo đuổi cái ngày này. Mà lúc ta quay đầu nhìn lại, phát hiện những điều mà mình chuẩn bị cho ngày này đều có chút dư thừa…
- Có ý gì?
Hạng Thanh Ngưu khẽ nhíu mày hỏi.
- Ta vẫn không để ý tới một việc.
Phương Giải gỡ túi rượu xuống uống một ngụm, buồn bã nói:
- Từ lúc bắt đầu đã chờ tới ngày hôm nay, từ lúc mê man ban đầu tới lúc rõ ràng bây giờ, suy nghĩ vô số lần làm sao giải quyết chuyện này, truy cứu căn bản vẫn là sợ mất đi cái gì đó. Lúc đầu là mạng sống, về sau có rất nhiều thứ còn giá trị hơn mạng sống.
- Không hiểu.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, cảm thấy quái dị. Phương Giải hiện tại thoạt nhìn có chút thương cảm, có chút không phải là Phương Giải. Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải, hắn sẽ bi quan mất mát, nhưng rất ít khi thương cảm. Cho nên trong lòng y có một điềm xấu, cảm thấy rằng sắp có một chuyện mà Phương Giải không hy vọng xảy ra sẽ xảy ra.
- Ngươi…rốt cuộc muốn nói cái gì?
Y hỏi.
Phương Giải lau rượu ở khóe miệng, cười nói:
- Lúc mới đầu kỳ thực ta không sợ như vậy, bởi vì nhận thức của ta về tử vong không giống với phần lớn mọi người. Nhưng về sau khi càng ngày càng có nhiều thứ trong tay, sự nhận thức của ta về tử vong lại giống như phần lớn mọi người. Luôn luôn phản kháng để không muốn mất đi, hiện tại đã không chỉ là mạng sống. Con người rất tham lam, có được mọi thứ vẫn tham lam, không có gì cũng tham lam.
- Con mẹ ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?
Hạng Thanh Ngưu có chút nóng nảy.
- Ta biết ngươi nhất định sẽ tới tìm ta, cho nên ta rất yên tâm.
Phương Giải đưa túi rượu cho Hạng Thanh Ngưu:
- Lúc đầu ta tính toán, khiến cho mình mau chóng trở nên hùng mạnh, có càng nhiều ta càng hùng mạnh, để khi tranh đâú có nhiều cơ hội thắng lợi. Nhưng càng về sau ta mới phát hiện, hóa ra mình đúng là một tên ngu ngốc…Không phải càng có nhiều càng không sợ, mà là không có gì mới không sợ. Nhưng hiện tại ta có, cho nên không thể buông tha.
Hắn khoát tay:
- Đừng ngắt lời ta, để ta nói hết.
Hắn ngăn lại Hạng Thanh Ngưu, sau đó tiếp tục nói:
- Thứ như tiền bạc, kỳ thực là thứ không có giá trị nhất. Nếu lúc bình thường nói ra lời này, chính ta cũng khinh bỉ mình dối trá, nhưng hôm nay ta nói những lời này không phải là giả dối. Ta có bạn bè, có người yêu, nếu chuyện giữa ta và La Diệu nhất định phải giải quyết, ta sẽ không trốn tránh, cho nên sẽ có rất nhiều người bị ta liên lụy vào.
- Ngươi không cần nói nữa.
Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu trở nên khó coi, y muốn ngăn cản Phương Giải, lại bị Phương Giải giữ chặt lấy tay:
- Ta mời ngươi tới, là muốn ngươi giúp ta một chuyện.
- Không giúp!
Hạng Thanh Ngưu hất tay hắn ra.
- Hạng Thanh Ngưu
Phương Giải cười với y:
- Nhất định phải giúp.
- Ta không lo lắng cho những người khác, những thuộc hạ của ta, ta có thể điều bọn họ rời đi, nhưng mấy nữ nhân bên cạnh ta thì khó giải quyết hơn…Hoàn Nhan Vân Thù đỡ chút, nàng tâm địa đơn thuần, không hiểu việc tu luyện, dễ bị gạt. Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến căn bản không lừa được, nếu ta quyết chiến với La Diệu, cho dù phải chết hai nàng ấy cũng tiến lên. Cho nên ta muốn nhờ ngươi, khống chế hai nàng đó lại, rồi mang đi.
- Về phần Tang Táp Táp, giữa ta và nàng ấy không có tình cảm quá sâu sắc, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, nàng ấy sẽ không trơ mắt nhìn ta chết. Tu vị của nàng ấy không thấp hơn ngươi, rất khó đối phó, hơn nữa rất thông minh, không dễ bị lừa. Nếu muốn để cho nàng ấy rời đi, chỉ có một biện pháp. Biện pháp này hơi đặc biệt, không cần phí công phí sức, hơn nữa việc này ngươi cũng không làm được.
Phương Giải cười cười, cườ có chút tiêu sai:
- Nhờ ngươi tới chính là làm giúp mấy việc này.
…
…
Yên tĩnh
Cực kỳ yên tĩnh
Hạng Thanh Ngưu giống như hòn đá, ngồi ở đấy nhìn Phương Giải. Y cứ nhìn như vậy, bởi vì y không biết nên nói gì. Phương Giải vẫn đang uống từng ngụm rượu một.
- Kỳ thực ngẫm lại.
Phương Giải cười với Hạng Thanh Ngưu:
- Giữa ta và ngươi cũng chưa nói tới giao tình sâu sắc, số lần ở chung với nhau cũng không nhiều. Nếu ngươi coi ta là bạn bẽ, ta rất cao hứng, bởi vì ta cũng coi ngươi như vậy. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có thể xin nhờ ngươi. Ngàn vạn lần đừng nghĩ đồng sinh cộng tử với ta, chưa tới bước đó. Lúc ở trên thảo nguyên trở về, ta và ngươi nói chuyện hợp tác, như vậy quan hệ giữa chúng ta sẽ thuần túy hơn chút.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nổi giận:
- Vậy hiện tại ngươi cho ta lợi ích gì!
- Không có.
Phương Giải lắc đầu:
- Lần này là mua bán lỗ vốn.
- Lão tử không nhận!
Hạng Thanh Ngưu rít gào.
- Ngươi đã tới đây rồi
Phương Giải nhìn y, rất nghiêm túc, nói:
- Sao ngươi có thể không nhận? Ngươi không bảo ta giải thích thêm cái gì, chứng tỏ ngươi biết ta làm như vậy mới là sự lựa chọn chính xác nhất. Lúc ở núi Chu Tước, ta thấy Nhị sư huynh của ngươi Hạng Thanh Tranh đuổi theo Đại Luân Minh Vương, lúc đó ta liền kiên định niềm tin của mình. Chết cùng ngươi mình yêu mến là một chuyện khiến người ta rất thỏa mãn, nhưng bất kể như thế nào đều có chút ích kỷ.
- Ngươi từng suy nghĩ cho các nàng đó chưa?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Đã từng.
Phương Giải nói:
- Sao có thể chưa từng? Nhưng nghĩ là một chuyện, quyết định lại là một chuyện khác.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn mấy nữ tử Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu, sự bi thương trong mắt càng ngày càng đậm.
- Vừa rồi lão tử đã khóc rồi, khóc cho Nhị sư huynh của ta.
Y cắn răng nói.
- Lưu lại một ít.
Phương Giải uống cạn giọt rượu cuối cùng:
- Nếu chẳng may ta chết đi, ngươi còn có thể khóc coi như có lệ. Ngươi là Đạo Tôn mà, là người có thân phận lớn, chảy vài giọt nước mắt vì ta, ta đã rất có mặt mũi rồi. Ngươi là Đạo Tôn trẻ tuổi nhất của Đạo Tông từ trước tới nay, tuy rằng Đạo Tôn mới chỉ truyền có hai đời…ha ha…nhưng bất kể thế nào, đây cũng là một chuyện rất ngưu bức.
- Biến con mẹ ngươi đi…
Hạng Thanh Ngưu mắng một câu, cái mũi cay cay.
- Nếu con mẹ ngươi coi ta là bạn bè, thì hôm nay không thể nói như vậy.
- Phải nói thế nào?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào mũi Phương Giải, nói:
- Con mẹ ngươi nên hỏi ta, Hạng Thanh Ngưu, ngươi sợ chết không? Lão tử khẳng định nói sợ chết, nói không sợ chết thì tuyệt đối không phải là Hạng Thanh Ngưu. Nhưng ngươi phải nói với lão tử rằng, Hạng Thanh Ngưu, dù ngươi sợ chết cũng phải giúp ta một chuyện, cùng ta giết lão yêu quái. Nếu ta nói không chịu, thì ta tuyệt đối cũng không phải là Hạng Thanh Ngưu.
- Ta biết.
Phương Giải vỗ vai y:
- Nếu không phải chính vì biết điểm này, ta đã không cách ngàn dặm xa xôi gọi ngươi tới. Kỳ thực ngẫm lại, chuyện may mắn nhất của đời người chính là lúc mấu chốt có thể có một người bạn để giao phó. Ta là người may mắn, vì ta quen ngươi. Ngươi đen đủi, vì quen ta…
Phương Giải cười cười:
- Cứ như vậy đi, ta giao mấy nàng cho ngươi. Ngươi là Đạo Tôn, đừng nói là ngươi đánh không lại mấy nàng đó, rất mất mặt!
- Phương Giải!
Hạng Thanh Ngưu gọi Phương Giải lại, chăm chú hỏi:
- Ngươi có mấy phần nắm chắc?
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu, cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận trả lời:
- Nếu các ngươi đều ở bên cạnh, ta sẽ không có phần thắng nào, bởi vì nếu La Diệu làm tổn thương bất kỳ ai trong các ngươi, ta đều sẽ không bình tĩnh. Nếu các ngươi không ở bên cạnh, dù ta vẫn không thể nắm chắc, nhưng ít nhất ta giữ được sự tỉnh táo.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc, không phản bác được.
Phương Giải hít sâu vào một hơi, sau đó xoay người đi tới hướng tiểu viện bên kia:
- Hy vọng Mạt Ngưng Chi có thể giúp ta hỏi ra một ít gì đó. Bản lãnh của nàng ta chính là khiến cho người khác mất đi lý trí. Mà một người mất đi lý trí, sẽ tiết lộ rất nhiều điều. Nếu A Mạc Tát có thể khai ra, có lẽ ta sẽ có vài phần thắng.
- Phương Giải!
Hạng Thanh Ngưu lại gọi lại Phương Giải:
- Ngươi thực sự muốn đối mặt một mình?
Phương Giải quay đầu lại, cười cười với y, thanh âm ôn hòa nhưng kiên định:
- Đây vốn là chuyện riêng của ta…từ đầu tới cuối đều như vậy.
- Mập mạp.
Phương Giải nắm tay Hạng Thanh Ngưu, nói với y:
- Giúp ta lần này, ngày kia ngươi giúp ta mang các nàng đi. Cho dù ta chết cũng sẽ không quấy rầy ngươi trong giấc mơ. Nếu ngươi không làm được, về sau lão tử sẽ quấy cho ngươi không thể ngủ! Nếu không dọa được ngươi tè dầm mỗi đêm, ta liền không phải là Phương Giác Hiểu.