Chính là một chiêu này, dù là La Diệu cũng không ngăn được.
Đại Tự Tại chưa từng thấy bộ dáng chật vật lúc cuối của La Diệu, nhưng y biết mình không ngăn được một giáo này. Vũ khí chi đạo của Dương Kiên đơn giản trực tiếp như vậy, không hề phức tạp, chỉ là một cú đâm thẳng bình thường, nhưng lại phát huy oai lực của vũ khí tới cực hạn.
Bất kể là thứ gì, một khi phát ra uy lực cực hạn thì đều đáng sợ.
Nếu như là Đại Tự Tại còn toàn thịnh như lúc ở Đại Luân Tự, có lẽ còn miễn cưỡng tiếp được một giáo này. Nhưng Đại Tự Tại bây giờ, cho dù mỗi lần chiến đấu đều tiến hóa, nhưng vẫn không bằng được lúc còn ở Đại Luân Tự. Có địa mạch của Đại Tuyết Sơn ủng hộ, Đại Tự Tại mới là Đại Tự Tại đáng sợ.
Ngay lúc Dương Kiên cho rằng mình sẽ thắng, thì Đại Tự Tại hô một chữ.
Chắn!
Vì thế, một người đột ngột xuất hiện ở trước người Đại Tự Tại. Nhìn khắp thiên hạ, không có mấy người có tu vị cao cường bằng Dương Kiên. Ông ta luôn luôn đề phòng Đại Tự Tại có viện thủ, nhưng thủy chung ông ta không phát hiện. Hai mươi tám tăng nhân mặc áo bào đỏ kia không xuất hiện, xuất hiện là một người mà ông ta quen, nhưng chắc chắn không ngờ tới.
Đúng vậy
Đây là một người không thể xuất hiện
Bởi vì y đã chết.
Mà ông ta của hiện tại, cũng không phải là người sống.
Từ lâu trước Dương Kiên đã tiếp xúc với cổ thuật của người Hột. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người kia, ông ta lập tức nghĩ tới bí thuật của người Hột. Nhưng rất nhanh ông ta loại trừ. Phương thức xuất hiện của người này thật quỷ dị, dù là cổ thuật cũng không làm được. Người này không phải là cương thi tạo ra từ cổ thuật, mà là một thứ gì đó khó lý giải, cũng đáng sợ hơn.
Chắn ở trước người Đại Tự Tại.
Là Kim Thế Hùng.
Trọng giáo của Dương Kiên dừng ở giữa không trung, một kích mạnh nhất này của ông ta không giết được Đại Tự Tại. Tuy Kim Thế Hùng ngăn cản phía trước bị thương nặng, nhưng Đại Tự Tại bình yên vô sự tránh đi. Một chiêu này đã dùng toàn lực, Dương Kiên lại muốn đánh ra một kích hoàn mỹ vô khuyết như vậy thì thật quá khó khăn. Giống như quân đội nghe thấy tiếng trống tấn công, một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái, nhưng lần thứ hai sẽ suy, lần thứ ba sẽ kiệt…Một kích này tuyệt đối là một kích khó giải, Đại Tự Tại không có biện pháp.
Tránh thoát được một kích này, Đại Tự Tại nở nụ cười, nụ cười đầy dữ tợn và kích động.
- Ha ha!
Đại Tự Tại nhìn Kim Thế Hùng rơi ở dưới chân mình, bộ dạng khủng bố.
- Ngươi dùng một kích này đánh bại được La Diệu? Nếu ta đã đoán được ngươi sẽ làm vậy thì sao có thể không phòng bị được? Thế nào, bệ hạ, ngài có rung động vì sự sáng tạo vĩ đại của ta không? Đây chính là thứ mà chuẩn bị đối phó ngươi…thật là hoàn mỹ.
Y xoay người cầm Kim Thế Hùng lên, giống như cầm một cuốn giấy da.
Đúng vậy.
Hiện tại Kim Thế Hùng giống như một quả khí cầu đã xì hơi.
Lúc y mới xuất hiện là một thứ gì đó giống tờ giấy, Dương Kiên không hề nhìn lầm. Đây là…Kim Thế Hùng chỉ còn lại một lớp da, rồi bị Đại Tự Tại mang theo người! Chính là thứ này ngăn cản một kích toàn lực của Dương Kiên. Mà sau khi tung ra một kích này, khí thế của Dương Kiên dần yếu bớt.
- Sao?
Đại Tự Tại nhe răng cười độc ác, tùy tiện vứt Kim Thế Hùng sang một bên:
- Ngươi không ngờ phải không? Ngươi cảm thấy rất rung động phải không? Ha ha…Dương Kiên! Ta là Đại Tự Tại, Đại Tự Tại là ai? Đại Tự Tại là người khó có thể lý giải được. Ngươi vĩnh viễn không bao giờ đoán được ta sẽ dùng phương thức gì chiến thắng ngươi.
Sắc mặt của Dương Kiên khá khoi coi, ánh mắt của ông ta lướt qua bộ da của Kim Thế Hùng bị thủng một lỗ trên người, lập tức cảm thấy có chút ghê tởm, thiếu chút nữa thì nôn ra.
- Ghê tởm.
Ông ta nói.
- Vừa rồi ngươi nói…
Đại Tự Tại cười đắc ý:
- Bất kể là đồ vật của ai, ngươi lấy được thì thuộc về ngươi. Chẳng hạn như tu vị của Vạn Tinh Thần, ngươi lấy được liền là của ngươi…cho nên ta làm vậy có gì mà ghê tởm? So với ngươi, chẳng lẽ không giống nhau sao? Ta cũng lấy đồ vật của người khác, cho nên thứ này là của ta. Bất luận đồ vật này còn là con người hay không, chỉ cần ta có bản lĩnh đi lấy là đủ rồi.
- Dương Kiên…ngươi còn có thể đâm ra một giáo như vừa nãy không?
Đại Tự Tại hỏi:
- Nếu có thể, coi như ta nhận mệnh. Đáng tiếc…trong khoảng thời gian ngắn, ngươi khó mà đâm tiếp một giáo như vậy.
- Tuy có hơi đáng tiếc vì Kim Thế Hùng này đã bị hỏng, nhưng ta đã dùng nó ở thời điểm thích hợp nhất, cho nên sự chuẩn bị của ta không có uổng phí.
Vào thời khắc này, Dương Kiên đã hiểu ra thủ đoạn mà Đại Tự Tại dùng. Nhưng chính vì hiểu ra, cho nên sự kinh ngạc và ghê tởm trong lòng ông ta càng ngày càng mãnh liệt. Ông ta nhìn Kim Thế Hùng, đột nhiên cảm thấy Đại Tự Tại thực sự đáng chết. Không liên quan gì tới lợi ích, mà chỉ là cảm thấy Đại Tự Tại nên chết.
…
…
Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Kiên đã đoán được Đại Tự Tại đã làm gì với Dương Kiên. Chính vì hiểu ra, cho nên Dương Kiên cảm thấy khó chịu như cổ họng bị một cái lông gà mắc vào. Ông ta không nhịn được muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Kim Thế Hùng trên mặt đất, là da của Kim Thế Hùng.
Đại Tự Tại không biết dùng thủ đoạn gì lột da của Kim Thế Hùng xuống, sau đó cũng không biết dùng thủ đoạn gì khâu da người lại, tạo thành các lỗ coi như bổ sung cho ngũ quan. Nếu chỉ là như vậy thì cũng chỉ có thể nói thủ đoạn tàn nhẫn của Đại Tự Tại khiến người ta buồn nôi. Nhưng bộ da người kia lại chặn được một kích toàn lực của Dương Kiên, bởi vậy có thể thấy bộ da người kia không chỉ đơn giản là một bộ da.
Dương Kiên đoán.
Đại Tự Tại dùng một phương thức quỷ dị mà thần kỳ, lột da của Kim Thế Hùng, niêm phòng toàn bộ tu vị của Kim Thế Hùng vào bộ da người này. Giải thích nghe có vẻ đơn giản, bởi vì chỉ có như vậy, Kim Thế Hùng mới có thể thay Đại Tự Tại ngăn được một kích có uy lực cực lớn của Dương Kiên.
Tuy giải thích đơn giản, nhưng phía sau nó phức tạp cỡ nào?
Đầu tiên, muốn lột hoàn chỉnh một bộ da người, cần phải kỹ thuật lộ da tinh xảo. Người đại tu hành lột da không cần dao, điểm này loại bỏ…Kế tiếp chính là niêm phong tu vị của người chét vào trong da người. Nếu muốn làm được điểm này, điều kiện đầu tiên là phải hoàn thành lúc người này còn chưa kịp chết.
Nói cách khác, Đại Tự Tại ít nhất muốn đánh Kim Thế Hùng tới chỉ còn một hơi thở, sau đó nhân cơ hội lột da, rồi niêm phong nội kình của Kim Thế Hùng vào bên trong.
Quá trình này, cực kỳ máu tanh tàn khốc.
Nhưng không hề nghi ngờ rằng, dùng rất tốt.
- Hỏng một cái…
Ngữ khí của Đại Tự Tại có chút đáng tiếc và thất vọng, nhưng khuôn mặt của y lại đầy đắc ý và hưng phấn. Thật giống như một đứa trẻ con lần đầu tiên thành công, vẻ mặt đầy đắc ý và kiêu ngạo. Nhưng, sao có thể dùng một đứa nhỏ thuần khiết để so sánh với Đại Tự Tại được?
Không thể.
Bởi vì thủ đoạn này của Đại Tự Tại, khiến cho người ta cảm thấy y không phải là người.
Sắc mặt của Dương Kiên biến ảo không ngừng. Ông ta nhìn Đại Tự Tại, hít sâu một hơi:
- Tuy ngươi rất ghê tởm, nhưng trẫm không thể không nói thủ đoạn này của ngươi thật nằm ngoài dự liệu của ta. Trẫm không ngờ ngươi lại chuẩn bị thứ đó, càng không ngờ rằng ngươi đã không còn là một con người.
- Còn ngươi thì sao?
Đại Tự Tại châm chọc:
- Một người dựa vào hấp thu một nửa tu vị của người khác sống tạm hai trăm năm, sau đó dựa vào hấp thu máu của hậu thế tiếp tục sống. Người như vậy, có tư cách gì đánh giá người khác là con người hay không? Đầu tiên…ngươi đã không còn là một con người nữa rồi. So sánh với ta, ta còn sạch sẽ hơn ngươi…Bởi vì ta dùng là người chết, mà ngươi thì dùng người sống, còn là con cháu của ngươi.
Lồng ngực của Dương Kiên phập phồng kịch liệt. Có thể nhìn ra được, lời này của Đại Tự Tại quả thực chọc giận ông ta. Kỳ thực không cần người khác nói, việc dựa vào máu của hậu thế để sống sót này, vốn là một con dao trong tim của Dương Kiên. Nếu không như thế, y đâu phải mang thi thể của Vạn Tinh Thần từ tận Trường Giang về rồi quất roi?
Cho dù là kẻ lãnh huyết vô tình, thì vẫn có thể bị xúc động tới tâm tình.
Đó, đều là con cháu của ông ta.
Dương Kiên vô tình với kẻ địch, nhưng không phải là không có tình cảm gì với thân nhân. Mỗi khi nhớ tới, trong lòng ông ta đều đau đớn như dao cắt. Hơn nữa người cầm dao chính là bản thân ông ta.
- Kỳ thực, ta và ngươi giống nhau…
Đại Tự Tại không nhìn vào da của Kim Thế Hùng nữa, mà là nhìn Dương Kiên:
- Ngươi vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trong mắt ta, điều này không xấu. Trái lại, ta cảm thấy những người làm được vô tình vô nghĩa, mới là kiêu hùng chân chính, mà có tư cách trở thành kẻ cầm quyền thế giới này. Bất kể là hai trăm năm trước hay là bây giờ, ngươi đều là kiêu hùng.
- Năm đó lúc ngươi mới thành lập nước Tùy, ngươi lợi dụng sự mâu thuẫn của đám thủ hạ rồi diệt trừ bao nhiêu công thần? Về sau ngươi xé toang mặt, giết công thần mà chẳng cần lý do gì. Về sau ngươi không tiếc hy sinh hậu nhân, nhờ Vạn Tinh Thần giúp ngươi kéo dài tính mạng. Rồi sau đó ngươi tiếp tục sống với vai trò là một cường giả, ngươi bắt đầu dựa vào hút máu của con cháu đẻ sống…Vô tình mới có thể bất bại. Kỳ thực kẻ địch lớn nhất không phải là người khác, mà là thất tình lục dục của bản thân mình. Chỉ khi dứt bỏ tất cả, mới đảm bảo không bao giờ thua.
- Không phải ta và ngươi rất giống nhau sao?
Đại Tự Tại hỏi.
Dương Kiên cắn chặt môi, sau đó gằn giọng nói:
- Ngươi và trẫm…vĩnh viễn không giống nhau. Mặc kệ trẫm làm gì, ít nhất đều là vì muốn giữ gìn cho Dương gia. Mà ngươi, ngươi vì cái gì? Ngươi nói trẫm vô tình vô nghĩa, đó là vì trẫm nghĩ cho tương lai mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, mấy nghìn năm về sau, cho nên không thể không hy sinh một ít. Mà ngươi, những điều ngươi làm vì cái gì?
- Vì bản thân mình.
Đại Tự Tại thản nhiên đáp:
- Vì sao ta phải suy xét cho kẻ khác/
- Thế giới này chỉ có một điều là tuyệt đối chính xác, trừ điều đó ra, mọi thứ đều có thể sai. Duy nhất chỉ có điều này, vĩnh viễn không thể sai! Ngươi làm mọi chuyện vì người nhà của ngươi, khả năng là sai. Ngươi làm mọi chuyện vì bằng hữu của ngươi, khả năng là sai. Cho dù ngươi làm mọi chuyện vì thiên hạ, thì cũng có thể là sai. Trên đời này, duy nhất chỉ có một điều vĩnh viễn sẽ không sai, mặc kệ ngươi suy nghĩ thế nào, làm thế nào đều sẽ không sai! Đó chính là…vì bản thân mình!