- Tướng quân nhà ta chính là khâm sai đốc chiến mà bệ hạ phái tới Hoàng Dương Đạo.
Trác Bố Y mỉm cười giới thiệu.
- Khâm…khâm sai?
Cho dù Tôn Khai Đạo đã đoán được đối phương có thân phận không thấp, nhưng thật không ngờ rằng chính là khâm sai đại nhân.
- Ta tên là Phương Giải, vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong Tôn đại nhân bỏ qua cho.
- Diễn Vũ Viện…Phương Giải?
Tôn Khai Đạo vô thức nói.
- Đúng vậy.
…
…
- Việc ở huyện Uyển không cần nhắc lại nữa, lúc trước đã đắc tội rồi.
Phương Giải chắp tay nói với Tôn Khai Đạo:
- Chỉ có điều liên quan tới mạng sống của mấy nghìn người, cho nên không thể không cẩn thận. Ta dẫn binh mã vượt qua núi là dò đường cho đại quân, khó tránh khỏi cẩn thận. Ta muốn biết Sở Quận đã bị phản quân chiếm cứ hay chưa, có cất giấu kho lúa của phản quân hay không, kính xin Tôn đại nhân cho biết.
Tôn Khai Đạo trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu:
- Tướng quân, thứ cho ta nói thẳng, tướng quân muốn ta trả lời, sao tướng quân không thành thật? Tướng quân…tới đây không phải vì dò đường cho đại quân phải không?
Tôn Khai Đạo đã tỉnh táo lại, lui về phía sau hai bước:
- Nếu Tả Tiền Vệ muốn vượt núi, tất nhiên sẽ không đi theo con đường nhỏ. Mấy chục vạn quân, chẳng lẽ lại muốn leo núi? Bởi vì những thứ như ngựa, đồ quân nhu, vũ khí, áo giáp, khí giới công thành làm sao có thể mang theo lên núi được. Không nói tới La Diệu liệu có qua núi hay không, cho dù có, cũng sẽ đi theo quan đạo Túng Hoành bằng phẳng của Lạc Quận, mà không phải là đường núi gập ghềnh của Sở Quận.
Ánh mắt của Phương Giải hơi đổi, trong lòng tự nhủ, vị Tôn Khai Đạo này quả nhiên không tầm thường.
- Mấy thứ đó ngươi không cần để ý tới, nếu không đồng ý trả lời, vậy để ta phái người đi tìm hiểu là được.
Tôn Khai Đạo lắc đầu:
- Quận thủ Sở Quận đã đầu hàng phản quân, trị thành Đại Dương của Sở Quân có phản quân đóng giữ. Tướng quân muốn hỏi gì, hạ quan đều biết. Nhưng hạ quan có một điều kiện, chỉ cần tướng quân đáp ứng, hạ quan nguyện ý tự mình dẫn đường cho tướng quân vượt qua Sở QUận, thuận tiện chiếm luôn quân nhu của phản quân.
- Làm sao ngươi biết ta muốn vượt qua Sở Quận?
Phương Giải hỏi.
- Nếu tướng quân muốn tụ hợp với đại quân triều đình, tất nhiên là tới Trường Giang. Không phải đi dò đường cho Tả Tiền Vệ, thì chỉ có thể là đi tới hậu phương của phản quân. Hạ quan nghe nói Húc Quận Vương Dương Khai có một đội binh mã ở núi Lang Nhũ, cho nên không khó để suy đoán hướng đi của tướng quân.
- Nói điều kiện của ngươi đi.
Phương Giải nói.
- Trên núi Mang Đãng có một đội sơn phỉ, chừng 2 tới 3 nghìn người, làm hại một phương, còn hung tàn hơn cả phản quân. Nếu tướng quân vì huyện Uyển trừ đi khối u này, hạ quan nguyện ý đi theo đại nhân hiệu lực!
- Một công đôi việc?
Phương Giải không nhịn được cười ha hả:
- Ngươi đúng là một người thông minh!
Tôn Khai Đạo đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc.
- Ta thay ngươi diệt trừ đám sơn tặc kia, huyện Uyển tạm thời vô ưu. Phản quân ở phía nam ngọn núi đã tan tác, một khi đại quân triều đình tới, mà ngươi đã từng đầu hàng phản quân, sớm muộn gì ngươi cũng phải chết. Cho nên, bề ngoài là ngươi cầu ta trừ hại cho huyện Uyển, nhưng thực ra là đang suy xét đường lui cho mình phải không?
Phương Giải liếc mắt nhìn Tôn Khai Đạo một cái:
- Đừng làm việc gì cũng tính kế người khác, bởi nếu tính toán sai sẽ mất mạng đấy.
Tôn Khai Đạo không dám trả lời, đây là lần đầu tiên y bị người khác khám phá tâm tư một cách dễ dàng như vậy. Vị tướng quân trẻ tuổi này dường như có một con mắt có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta phải sợ hãi.
- Kẻ đứng đầu đám sơn tặc trên núi Mang Đãng kia tên là Lưu Lại Tử, tự xưng là Lưu Toàn Phong. Dưới trướng có 2 tới 3 nghìn người, cùng mấy chục con ngựa, trong đó phần lớn là dân chạy nạn từ Hoàng Dương Đạo bên kia chạy tới. Bởi vì phản quân Ân Phá Sơn đã phong tỏa đường sông, bọn họ không qua được sông để chạy về hướng nam cho nên mới chạy tới nơi này. Lưu Lại Tử thu phục những thanh niên cường tráng khỏe mạnh, không ngừng làm ác ở huyện Cừ bên kia. Huyện Cừ bên kia vốn đã bị phản quân tàn phá không còn bao nhiêu, cho nên mấy tháng trước đám sơn tặc mới đánh chủ ý tới huyện Uyển.
Tôn Khai Đạo cung kính nói:
- Đám người này còn hung ác hơn cả phản quân. Ân Phá Sơn còn ước thúc binh mã của y một chút, chỉ đoạt lương thực tiền bạc, chứ rất ít khi giết người. Nhưng Lưu Lại Tử lại không chuyện ác gì không làm. Y tự xưng là Chân Mệnh Thiên Tử, dân chúng mà không thuận theo thì sẽ bị y giết chết. Đám sơn tặc đó không ngừng giết người, cưỡng dâm, cướp của, thường giết cả thôn không lưu lại người sống.
- Tướng quân, xin ngài trừ hại vì dân chúng huyện Uyển.
Tôn Khai Đạo thi lễ thật sâu.
Tuy Phương Giải mới tiếp xúc Tôn Khai Đạo, nhưng qua lời nói hắn có thể hiểu chút về người này. Người này cũng coi như là quan tốt, nhưng tâm cơ quá sâu.
- Để đạt được một thứ gì đó thì phải có sự trả giá.
Phương Giải nhìn y, thản nhiên nói:
- Nói thật, Tôn đại nhân à, ngươi cho ta ấn tượng không được tốt lắm.
Tôn Khai Đạo hơi biến sắc, cúi thấp đầu không nói gì. Qua hồi lâu, y mới lấy một thứ từ trong ngực dâng hai tay đưa cho Phương Giải.
- Hạ quan hiểu nên làm thế nào.
- Đây là cái gì?
Phương Giải không giơ tay nhận lấy.
- Đây là sách lược bình tây mà hạ quan mất hai năm để soạn ra, còn có bản đồ phân bố binh lực, nơi tiếp tế lương thảo của phản quân ở Sở Quận và Lạc Quân. Còn có mối quan hệ của những tướng lĩnh và mưu sĩ trọng yếu của phản quân quanh đây. Đây vốn là thứ để hạ quan bảo vệ mạng sống, nếu giờ đã là thời điểm lấy ra, thì hạ quan liền hiến cho tướng quân.
- Ngươi định dâng vật này khi đại quân triều đình tới phải không?
Phương Giải hỏi.
Tôn Khai Đạo vâng một tiếng, trong lòng có chút đau khổ.
- Nói như vậy, chứng tỏ trong tay ngươi không chỉ có thứ này.
Phương Giải vẫn không nhận lấy mấy thứ đó:
- Ngươi hiểu rõ đạo làm quan, Hà Đông Đạo đã bị phản quân chiếm giữ hơn hai năm. Ngươi muốn bảo vệ chức quan của mình thì không thể không phục tùng phản quân. Nhưng ngươi lại sợ một ngày nào đó đại quân của triều đình tới. Một khi điều tra thì ngươi chỉ có một con đường chết. Cho nên ngươi liền chuẩn bị thứ này, định dùng thứ này đổi một con đường sống. Nhưng chính vì ngươi hiểu rõ chuyện trong quan trường triều đình, cho nên ngươi chuẩn bị không chỉ là tập giấy này đúng không?
Phương Giải lạnh lùng nhìn Tôn Khai Đạo:
- Ta nói rồi, ta không thích người khác đùa giỡn tâm cơ với ta. Ta là quân nhân, ta thích người lòng dạ ngay thẳng hơn. Hiện tại ngươi phải hiểu rằng ngươi không còn đường khác để đi. Tập giấy trong tay ngươi không hề có ý nghĩa gì với Tả Tiền Vệ. Mà đại quân của triều đình từ đông sang tây ép thẳng tới chỗ Tương thành của Lý Viễn Sơn, có lẽ căn bản không cần dùng thứ của ngươi.