Còn thành Phong Bình, tòa thành gần như nằm song song với thành Khánh Nguyên, thành chủ Chu Xanh Thiên đã phái gần ba thành binh mã bắc thượng. Đương nhiên, cũng chính vì thế mà thành Phong Bình bị tổn thất ba thành binh lực.
Ở dã chiến, Hắc Kỳ Quân cơ hồ không có đối thủ.
Phương nam khác với phương bắc, lại càng khác với Tây Vực, Đại thảo nguyên, không có quá nhiều nơi cho chiến mã chạy băng băng. Tây Nam thì đỡ chút, Giang Nam thì khắp nơi đều là đường sông, kỵ binh không phát huy ra được năm thành chiến lực. Sở dĩ thảo nguyên là nơi cung cấp gạo chủ yếu cho Đại Tùy, cũng vì nơi này có hoàn cảnh khá tốt.
Khí hậu ấm ướt, bình nguyên rộng lớn phì nhiêu, sông ngòi không quá chằng chịt, cho nên vó ngựa của khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân rất ít bị đường sông ngăn cản. Vì thế mà mấy vạn đại quân Nam Yến và hàng trăm vạn người Hột mới bị vó ngựa gọt rửa một lần.
Sử Đạt Khả biết rất rõ về chiến lực của Hắc Kỳ Quân, cũng biết rất rõ tính cách của Nhị gia, cho nên y mới sốt ruột. Tình hình chiến đấu hiện tại có vẻ quỷ dị, Hắc Kỳ Quân qua sông quá nhanh, quân đội của Nhị gia không thể duy trì được một canh giờ đã bại lui. Mấu chốt là khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân vẫn chưa lộ diện.
Dựa theo đạo lý, người của Hắc Kỳ Quân vượt sông Kim Thủy bằng sức mạnh, mà khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân hoàn toàn có thể vượt hạ du di chuyển lên đây. Nhưng kỵ binh Nam Yến tuần tra ở hạ du vẫn chưa có thông báo gì. Chứng tỏ Hắc Kỳ Quân căn bản không vận dụng tới khinh kỵ binh.
Điều này bất hợp lý!
Mặc dù chưa từng đánh qua trận chiến nào, nhưng Sử Đạt Khả vẫn nhạy bén phát hiện ra điểm quỷ dị này.
Lúc y nhìn thấy cờ lớn của Phó Chính Minh càng ngày càng tới gần, trong lòng không khỏi thở phào. Lần này không cần chém giết, chỉ cần đón được Nhị gia về là tốt rồi.
Sau đó, y nhìn thấy địa hình phía trước.
Hai bên quan đạo là cỏ lau mọc dày đặc. Lúc trước sông Kim Thủy chảy tràn vào ngập mất hơn một nghìn mẫu ruộng ở phí nam, tạo thành vài cái hồ nhỏ. Cũng không biết đám cỏ lau này từ đâu chui ra mà mọc nhanh như vậy. Chỉ một năm đã có quy mô như hiện tại. Tới giờ tuy mấy cái hồ đã cạn khô, nhưng cỏ lau vẫn mọc dày.
Nhìn địa phương đó, Sử Đạt Khả cảm thấy trong lòng có chút hốt hoảng.
- Nhị gia!
Lúc y nhìn thấy rõ mặt Phó Chính Minh, lập tức kêu lên:
- Thành chủ lệnh cho thuộc hạ tiếp ứng ngài trở về!
- Ừ!
Phó Chính Minh quay đầu nhìn:
- Ngươi hạ lệnh bày trận trước, từ từ đợi binh mã phía sau. Nếu bây giờ trở về rồi đóng cửa thành lại, thì tám thành binh lính sẽ không về kịp!
Sử Đạt Khả vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy truy binh của Hắc Kỳ Quân ở bờ sông Kim Thủy bên kia cách còn xe, liền gật đầu, hạ lệnh cho năm nghìn thủ hạ kết thành trận hình hình vuông.
Lục tục có bại binh chạy tới. Lúc đội ngũ miễn cưỡng tụ được ba bốn nghìn người, Sử Đạt Khả bắt đầu khuyên Phó Chính Minh trở về. Nhưng Phó Chính Minh lại bảo kiên trì thêm một lát. Gần nửa canh giờ sau, bại binh vượt qua năm nghìn người, Phó Chính Minh mới hạ lệnh trở về.
Sử Đạt Khả nhẹ nhàng thở ra, sau đó hạ lệnh trở về thành. Vừa lúc đó y đột nhiên cảm thấy trời tối lại, ánh mặt trời không biết bị cái gì che mất. Y vô thức ngẩng đầu lên nhìn, vì thế…trông thấy một trận mưa tên.
Xuất hiện từ đám cỏ lau kia.
Một vòng mưa tên, khiến cho quân đội Nam Yến vốn đang buông lỏng trở nên căng thẳng. Sử Đạt Khả lớn tiếng kêu gọi binh lính chớ bối rối. Đợt mưa tên thứ hai lại tới, phô thiên cái địa. Rất nhanh, trên mặt đất giống như dải một tầng đinh màu trắng, cơ hồ phủ kín tất cả.
Sau hai đợt mưa tên, bỗng nhiên có một thứ gì đó lao ra từ cỏ lau. Một con chiến mã cao lớn mang theo một kỵ sĩ mặc áo giáp màu đen nhảy ra bụi cỏ lau. Theo sát đó, từng bụi cỏ lau tách ra, lần lượt có chiến mã lao tới.
- TInh kỵ của Hắc Kỳ Quân!
Cũng không biết ai hô lên một tiếng như vậy, sự sợ hãi lập tức lan tràn.
Sử Đạt Khả và Phó Chính Minh rốt cuộc biết vì sao lúc trước ngăn cản Hắc Kỳ Quân ở bờ sông mà khinh kỵ binh lại không xuất hiện. Hóa ra…bọn chúng đã sớm ở chỗ này.
Hiện tại, Sử Đạt Khả bỗng hiểu ra một chuyện.
Hóa ra, lúc trước đêm nào kỵ binh Hắc Kỳ Quân cũng tới ngoài thành quấy rầy, căn bản không phải chỉ đơn giản là quấy rầy. Mỗi đêm Phương Giải đều phái một đội khinh kỵ binh tới ngoài thành chửi bậy, khiến quân coi giữ trong thành không thể nghỉ ngơi. Đây mới chỉ là một mục đích của hắn. Mục đích quan trọng nhất, Phương Giải dùng biện pháp như vậy để lần lượt đưa kỵ binh Hắc Kỳ Quân tới bờ nam, sau đó thừa dịp ban đêm nấp trong bụi cỏ lau! Quân coi giữ trong thành đều tưởng rằng đó là Phương Giải phái kỵ binh thay phiên nhau. Kỳ thực chính là cố ý ma túy bọn họ.
Phương Giải đợi chính là ngày hôm nay!
Khinh kỵ binh quơ hoành đao xông lên, giống như giơ những lưỡi hái tử thần.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Sử Đạt Khả xám như tro tàn. Y nhìn thoáng qua Phó Chính Minh, khuôn mặt của Phó Chính Minh cũng vậy.
- Bày trận! Bày trận!
Sử Đạt Khả khàn giọng hét lên, đoạt lấy cờ lớn vung qua vung lại. Cùng lúc đó, Phó Chính Minh cũng không ngừng la hét lệnh cho binh mã tụ tập lại. Ở trên bình nguyên gặp phải khinh kỵ binh, biện pháp đối địch tốt nhất của bộ binh chính là nhanh chóng bày trận phòng ngự, dùng trường thương cứng rắn tạo thành hàng rào đông nghịt như rừng, cam đoan độ dày tuyệt đối. Như vậy khinh kỵ binh sẽ không dám dễ dàng xông vào. Một khi xông vào, khinh kỵ binh sẽ như bị rơi vào vũng bùn.
Khinh kỵ binh vì theo đuổi tốc độ cực hạn, áo giáp bảo vệ đều rất nhẹ, ngay cả mũi tên cũng không phòng được, càng không phòng được trường thương sắc bén. Cho nên một khi xông vào trận hình hình vuông đủ dày của bộ binh, kỵ binh ngồi cao trên lưng ngựa rõ ràng trở thành bia luyện ngắm của bộ binh.
Nhưng dưới tình huống bộ binh không kịp bày trận, khinh kỵ binh giống như làn gió thổi qua, có thể dùng thanh đao sắc bén cắt bộ binh ra thành từng miếng nhỏ một.
Phó Chính Minh và Sử Đạt Khả đều là người lãnh binh nhiều năm, cho dù ít có kinh nghiệm tác chiến nhưng cũng đã đọc không ít binh pháp. Bọn họ biết cái gì là tình huống tốt nhất, cái gì là tình huống xấu nhất. Hiện tại bại binh của Phó Chính Minh mới tụ họp lại, căn bản không phải trận hình, cho nên cố gắng hết sức để không tạo thành tình huống xấu nhất.
- Cung tiễn thủ, bắn tên, mau mau bắn tên!
Phó Chính Minh hô khàn cả họng, thanh âm phát ra như tiếng ống bễ.
Binh lính Nam Yến vừa mới trải qua một hồi bối rối tan tác, nếu muốn tập kết bày trận trong thời gian ngắn quả thực như người si nói mộng. Cung tiễn thủ tán loạn bắt đầu bắn tên ý đồ ngăn cản khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân xông lên. Còn thuộc hạ của Sử Đạt Khả đã bố trí trận hình phòng ngự từ trước nên đỡ hơn chút.
Đội hình hình vuông do năm nghìn người tạo ra đã đủ dày rồi. Ở trước mặt trọng giáp kỵ binh có lẽ không coi vào đâu. Nhưng ở trước mặt khinh kỵ binh, trận hình này giống như một đầm lầy lớn.
Nhưng binh mã của Sử Đạt Khả không có cung tiễn thủ, không thể ngăn cản khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân tới gần.
Tuy nhiên có vẻ như khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân cũng không có ý định xông tới trực tiếp.