Tô Tây Tư quen thuộc với cảm giác kiểu này.
Cho nên hắn mới sợ hãi.
Loại cảm giác này, thật giống như thời điểm mỗi lần đi gặp Lai Mạn Đại Đế. Ánh mắt của Lai Mạn dừng lại trên người của hắn có cảm giác giống hệt. Người kia giống hệt Lai Mạn, cho Tô Tây Tư một loại cảm giác ngẩng nhìn núi cao. Nhưng Tô Tây Tư rất tức giận. Hắn không cho rằng một dân tộc người yếu đuối lại có thể gây ra một loại áp lực này.
Cho nên, hắn muốn đấu tranh.
Thủ hạ của hắn theo bản năng sờ tay vào súng ngắn đeo ở bên hông, tuy nhiên trái lại cuối cùng không dám rút súng ra.
Không phải nói ở cự ly này đạn căn bản không có độ mạnh như vậy, cứ coi như là có, cũng sẽ bị chệch. Súng đạn ở thời đại này cứ coi là rất phát triển, có thể ở trong vòng mấy chục mét có thể giết được kẻ thù là đã tuyệt vời rồi.
Trên mặt sông có một tầng sương mù nhàn nhạt, cho nên con quái thú to tới mức khiến cho con người phải nghẹt thở đối diện kia không phải hoàn toàn rõ ràng, chỉ là mờ mờ ảo ảo, càng ngày khiến cho lòng người càng cảm thấy sợ hãi. Con người kỳ thực là như vậy, đối mặt với một thứ to tới mức nhất định tự nhiên sẽ nảy sinh ra sự sợ hãi.
Thuyền rồng lớn.
So với chiến thuyền mà Tô Tây Tư đang ngồi ít nhất phải dài gấp ba.
Tuy rằng kinh nghiệm đóng hải thuyền của Đế quốc Agoda mạnh hơn rất nhiều so với người nhà Tùy. Nhưng đem gỗ ra để chế tạo nên một chiến thuyền có quy mô lớn nhất mà nói, bọn họ còn xa mới bằng người nhà Tùy. Độ dài của thuyền rồng đã vượt qua mức tưởng tượng lớn nhất của người Đế quốc Agoda. Bọn họ từ xưa tới nay chưa bao giờ nghĩ tới thuyền có thể làm to tới mức như vậy.
Tô Tây Tư tư sợ hãi, cho nên lập tức hạ lệnh tất cả các tay súng nhanh chóng tập hợp lại. Các tay súng này đương nhiên không phải là những binh sĩ bình thường, mà là những tay súng chuyên giết người mà Lai Mạn Đại Đế phái đến cho hắn. Loại súng trang bị cho những tay súng chuyên giết người, đều là cơ mật trong cơ mật của cả Đế quốc Agoda. Cho dù là tướng lĩnh cấp bậc như Tô Tây Tư, cũng không hiểu bọn họ tại sao lại có thể giết chết những người tu hành người Hán vô cùng dũng mãnh kia.
Tô Tây Tư hiểu được vì sao Lai Mạn không công bố bí mật này. Đó là vì Lai Mạn cần phải có đầy đủ thủ đoạn thần bí mà dũng mãnh để duy trì sự uy nghi đế vương của y, là muốn làm cho tất cả mọi người không dám nảy sinh lòng phản kháng đối với y, là muốn làm cho mọi người tin rằng chỉ có hắn mới là người thật sự được thiên thần hộ mạng.
Ở bên cạnh Tô Tây Tư, chí ít có tới tám mươi tay súng chuyên giết người, mà lại từ Reimainn Đại Đế phái tới cho hắn, ít nhất có năm trăm người
Những tay súng này từ cách ăn mặc không có cách nào có thể phân biệt được với binh sĩ bình thường, chỉ có bên hông của bọn họ đeo bao đạn màu vàng mới có thể thể hiện ra thân phận.
Người Hán!
Dưới áp lực không hình không tiếng kiểu này, Tô Tây Tư cuối cùng không kìm nổi đầu tiên nói một câu, hắn lấy hai tay bụm lấy miệng hướng sang phía người ở trên chiếc chiến hạm cực lớn kia hét lên:
- Ngươi có phải là có lời gì muốn nói với ta sao? Ta là quan chỉ huy Tô Tây Tư của hạm đội hải quân này. Nếu như là ngươi đến đầu hàng, ta có thể đại diện cho Hoàng Đế Bệ Hạ của Đế quốc Agoda tiếp nhận.
- Ta đ. con mẹ ngươi.
Hạng Thanh Ngưu đứng ở phía sau Phương Giải bị câu nói bằng tiếng Hán lủng củng nhưng lão nghe hiểu được này chọc giận. Lão mạnh mẽ từ phía sau Phương Giải lướt ra, ống tay áo rộng thùng thình mở ra hết cỡ, người như một con đại bàng to mòng bay ra khỏi thuyền lớn, nhẹ tênh tênh dừng ở trên mặt sông, chân đạp nước hướng sang thuyền của địch vọt tới.
Phương Giải không nghĩ tới Hạng Thanh Ngưu đột nhiên hành động, muốn ngăn cũng không kịp.
Nổ súng!
Tô Tây Tư giật mình kinh hãi lập tức hạ lệnh.
Những tay súng sớm đã được chuẩn bị súng ở trong tay bắt đầu bắn, cho đến khi Hạng Thanh Ngưu nhanh chóng tiếp cận thuyền lớn, tiếng súng dày đặc ở mũi thuyền nổ vang, Tô Tây Tư bị kéo ra phía sau không nhìn thấy gì hết. Hắn rất bức thiết muốn biết cái người Hán dường như biết bay kia rốt cuộc có chết hay không.
Đáp án chắc chắn là.
Không chết.
Hạng Thanh Ngưu ở trên mặt sông hai tay đẩy về phía trước, nội kình hùng hồn Đại Chu Thiên lập tức trào dâng lên, giống như con rồng đang cuộn lên vì tức giận hướng sang phía các tay súng trên thuyền lớn. Ngay chính lúc này, các tay súng của hàng thứ hai đã tiến lên thay vị trí, nhằm Hạng Thanh Ngưu bắn ra loạt đạn thứ hai.
Chính vào thời khắc này, ánh mắt của Phương Giải đứng trên mũi thuyền rồng vụt thay đổi.
Hắn tung người vọt ra khỏi thuyền lớn lướt xuống, bóng đen lướt trên mặt nước nhanh như điện.
Nội kình Đại Chu Thiên của Hạng Thanh Ngưu mạnh mẽ cuốn lấy mũi thuyền. Ít nhất năm mươi tay súng chuyên giết người ngay ở trước mặt chưa kịp rút lui bị nhát đánh này của gã chấn động ngã về phía sau. Đại bộ phận những người trước khi ngã xuống đất đều đã toi mạng. Hạng Thanh Ngưu vốn định lướt sang thuyền lớn giết ngay tên tướng lĩnh người Tây kia, nhưng lúc vừa định đề khí cảm thấy có chút không ổn.
Thân mình có chút nặng nề, hẳn là không thể mượn lực trên mặt nước.
Đúng vào lúc này Phương Giải tới nơi, kéo một tay Hạng Thanh Ngưu tiếp tục vọt về phía trước.
Trước lúc những tay súng chuyên giết người còn lại chưa kịp tập hợp lại, một quyền của Phương Giải đập mạnh vào mũi thuyền lớn này, dưới một sức mạnh cực lớn, không ngờ đánh bay một khối lớn ở mũi thuyền.
Nước sông bắt đầu tràn vào thuyền lớn, Phương Giải lại dường như không có lòng dạ nào ham chiến, kéo Phương Giải quay thật nhanh về.
- Thật là con mẹ bọn tà giáo!
Hạng Thanh Ngưu đau há hốc miệng, dáng vẻ hùng hổ thật ra khiến người ta cảm thấy đau lòng. Hai quân y đang khẩn trương cắt vết thương ra, ý muốn khoét cái vật găm vào trong xương của y kia ra.
Quả là tà giáo.
Phương Giải nhìn gã một cái, vỗ vỗ tay ra ý quân y tránh ra. Hắn nhận lấy con dao, tự tay xử lý vết thương của Hạng Thanh Ngưu:
- Lấy nội kình bảo vệ cơ thể ngươi mà nói, những đạn bình thường căn bản không thể phá được. Nếu là dùng đạo tâm bảo vệ cơ thể, thì là đạn pháo cũng chưa chắc khiến ngươi làm sao. Nhưng loại súng ngắn cầm tay này quả thực có chút quái dị, không ngờ có thể dễ dàng xuyên phá nội kình Đại Chu Thiên của ngươi, sau đó tác động lên cơ thể ngươi.
Hạng Thanh Ngưu tức giận chửi:
- Thật con mẹ nó không biết đạo lý!
Phương Giải không nhịn được cười:
- Đối với người Tây mà nói, một thân tu luyện này của ngươi cũng là thật con mẹ nó không biết đạo lý.
Cách một tiếng, một vật tròn nhỏ được Phương Giải dùng kéo gắp ra đặt lên cái mâm sắt ở một bên. Theo lực xung của viên đạn mà nói, đạn chì nói chung sau khi tác động vào người găm vào trong xương cốt, chắc chắn sẽ biến dạng. Nhưng vật này vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu của nó, tròn mịn như là một viên trân châu.
Trong suốt long lánh.
- Nếu ta là ngươi, lúc đó cũng mặc kệ ta luôn, trước tiên là nhảy lên thuyền cướp một ít đạn xem xem rốt cuộc là vật gì.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải một cái.
Phương Giải mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay có một khối ban đỏ. Hạng Thanh Ngưu nhìn kỹ mới phát hiện ra, thứ đó không phải là màu ban đỏ gì, mà là một lỗ bị phá ra, máu thịt hiện ra.
- Tuy là ta không lên thuyền, nhưng một quyền của ta lúc đập vào mạn thuyền, đám binh sĩ kia đều đã ngã xuống, có một tên binh sĩ người Tây lúc chuẩn bị ngã xuống, cái bao ở trong tay không nắm chắc rơi ra. Ta thò tay tiếp lấy một viên rồi như thế này đây.
Phương Giải thu tay lại:
- Những viên đạn này có lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, có thể không thèm để ý đến lực tu luyện. Bản thân nó có đầy đủ khả năng có thể tiếp xúc và xuyên phá cho dù có là nguyên khí của trời đất. Viên đạn này khi bay trong không trung, lại, dù cho dòng khí có mạnh mẽ đến mấy, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.
Không chịu ảnh hưởng của khí?
Hạng Thanh Ngưu sau khi hỏi xong câu này, chợt đau đến cau có mặt mũi.
Sao vậy?
Phương Giải hỏi.
Ngươi vừa dùng cái gì làm ta bị bỏng lên.
Hạng Thanh Ngưu hỏi lại.
Phương Giải cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện ra vết thương của Hạng Thanh Ngưu dần dần biến thành màu đen, ngay cả khớp xương trước đó bị mắt kẹt viên đạn, cũng đã nổi lên nốt màu đen. Phương Giải tiện tay từ trong cái mâm sắt cầm con dao sắc nhọn lên, cổ tay xoay tròn khoét cả một khối thịt ra, sau đó dùng dao cạo mấy cái ở trên khớp xương.
Ta đcmn!
Hạng Thanh Ngưu đau quá chửi lên một tiếng, trong nháy mắt trán vã mồ hôi ra.
Phương Giải một tay đè lấy gã, một tay nắm chắc lấy cán dao tiếp tục cạo xương. Sau một phút, xác định không có nốt đen nổi lên, hắn mới coi như là thở phào một tiếng. Sau đó lần ra một túi vải nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình của Hạng Thanh Ngưu, sau khi mở ra là ba lọ bạch ngọc nhỏ tý.
Cái nào?
Phương Giải hỏi.
Cái lớn nhất ái..ối.., người đổ ít thôi, lọ kia chính là nó, rất đáng giá đấy ngươi có hiểu không!
- Ngay đối với mình còn keo kiệt, ngươi quả là bậc kỳ tài.
Phương Giải đem cả lọ thuốc trị vết thương đổ vào vết thương của Hạng Thanh Ngưu, sau đó dùng miếng vải sạch bó lại.
- Hẳn là có khả năng gần giống như viên đá trắng chúng ta lấy được ở trên núi phía bắc thành Trường An, chỉ có điều là yếu hơn rất nhiều. Một khi tiếp xúc vào thì cơ thể con người sẽ bị ăn mòn, cho dù là da thịt hay là xương cốt. Ngươi bây giờ vẫn là đừng có sốt ruột, đau lòng vì thuốc trị vết thương, mà là lo lắng một chút mình có bị di chứng gì không.
- Không phải đâu
Hạng Thanh Ngưu không nhìn thấy vết thương trên vai minh. Nhưng gã có thể cảm giác được sự suy yếu. Đây cũng là duyên cớ vì sao, lúc ở trên mặt sông gã chợt trở nên không có cách nào duy trì được sự ổn định. Hiển nhiên, loại đạn này gây thương tổn đến người tu hành, không chỉ là vết thương tấy đỏ có thể nhìn thấy được bên ngoài đơn giản như vậy.
- Có chút thú vị.
Phương Giải bưng cái mâm sắt đi vài bước ngồi xuống ghế, nhìn kỹ viên đạn chỉ to bằng móng tay út. Xem ra vật này giống như một viên ngọc thạch thượng đẳng được điêu khắc ra, nhưng so với điêu khắc còn tròn mịn hơn, nguyên vẹn hoàn chỉnh, từ góc độ không bị biến dạng mà nói, vật này độ cứng rất lớn. Nhưng đã là viên đạn có thể gia công ra, thì có thể chứng tỏ so với vật trên núi phía bắc thành Trường An kia còn vụn vặt hơn một chút.
Cõng tảng đá trên núi kia, Bá Đao Chi Lực mà Phương Giải ngộ ra đều sụp xuống không mở ra được.
- Hiện nay nên chú ý nhất chính là vật này bỏ qua luôn cả lực của người tu hành.
Phương Giải nói:
- Có thể làm tay ta bị thương, thì là mặc áo giáp vào chưa chắc đã có hiệu nghiệm. Nói tới lực sát thương của vật này, chủ yếu nhất vẫn là lực ăn mòn, mà nó không chịu ảnh hưởng của nội kình bảo đảm tỉ lệ chính xác cao. Càng là người tu luyện cao thâm, đối với lực tu luyện của mình càng tự phụ. Ai cũng chẳng thể nghĩ được đến ngươi cũng không ngăn nổi viên đạn. Lúc ngươi nhảy từ trên mũi thuyền xuống, ta không kịp can ngăn ngươi mà cũng chẳng can ngăn, cũng là vì ta không cho rằng ngươi đến viên đạn cũng không thể ngăn nổi.
- Đây cũng là duyên cớ vì sao, người tu hành chết hàng loạt dưới loại đạn trong tay này. Người tu hành tự phụ, cảm thấy kình khí hộ vệ cơ thể còn kiên cố hơn rất nhiều so với áo giáp. Cho nên mới bât chấp mọi thứ xông lên phía trước. Một khi xông lên tiến vào tầm bắn của kẻ thù, về cơ bản là không thể thoát ra.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đại bộ phận người tu hành cao thâm, hẳn là sẽ giống như ta, căn bản là không tránh né. Bởi vì là sẽ cảm thấy không cần thiết phải tránh né, hoàn toàn có thể bỏ qua viên đạn. Nhưng ai mà nghĩ được, là viên đạn hoàn toàn bỏ qua lực tu luyện của chúng ta.
- Nhưng điều này vẫn còn chưa đủ.
Phương Giải bỗng nhiên nói một câu.
- Cái gì không đủ?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
- Chỉ dựa vào những viên đạn này, quả thực có thể giết chết người tu hành. Nhưng cơ thể những người không chế hỏa khí kia rất yếu, người tu hành hoàn toàn có khả năng giết chết tướng địch, hơn nữa không thu hút sự chú ý của những tay súng kia. Dù là bên mình những tên tướng địch lúc nào cũng vậy kể cả lúc đi ngủ, bên mình đều có người hộ vệ, cũng không phải là không có cơ hội giết chết đối phương. Nhưng từ khi chiến đấu ở phía đông biên cương cho tới nay, những tướng lĩnh người Tây chết vì ám sát cấp bậc cũng không cao, quan chỉ huy cao cấp thật sự đến một người cũng không chết. Có người tu hành ở phía đông nước Sở cũng từng vô số lần ám sát Lai Mạn, Lai Mạn cũng chẳng bị tổn thương đến một sợi tóc. Chỉ có những viên đạn này, còn chưa đủ.
Phương Giải nhìn ra bên ngoài, giọng điệu càng trở nên nặng nề:
- Trong tay kẻ địch, chắc chắn có một vật gì đó mà chúng ta không biết, mà vật đó mới là thủ đoạn bảo toàn mạng cho bọn họ.