La Diệu đã chết, Đại Luân Minh Vương đã chết, Thắng Đồ đã chết, Dương Kiên đã chết, thậm chí ngay cả Tang Loạn cũng đã chết.
Cho nên Phương Giải cảm thấy không còn uy hiếp gì nữa.
Trước đây Phương Giải luôn phải sống một cách cẩn thận. Hắn biết mình có thể tiếp cận tử vong bất kỳ lúc nào, cho nên trong khoảng thời gian đó hắn không muốn có con. Hắn không muốn vì một lúc kích động của mình mà hủy đi cuộc sống của đứa bé. Lúc hắn còn chưa có năng lực bảo vệ thân nhân, thì hắn không muốn gây thương tổn lớn hơn nữa.
Thẳng tới sau này, Phương Giải phát hiện những kẻ có thể uy hiếp được mình đều đã chết.
Những người đại tu hành đích thực mà Phương Giải biết, đều đã chết.
Bao gồm Vạn Tinh Thần, người đối xử với hắn rất tốt.
Có hai người khiến Phương Giải kính sợ nhất, chính là Vạn Tinh Thần và Tang Loạn. Khiến Phương Giải lo lắng nhất, là La Diệu và Đại Luân Minh Vương.
Lúc những người đó đều chết hết, tất cả bí mật trên người hắn, mặc kệ là tìm hiểu được hay là không tìm được, thì đều sẽ theo gió mà bay. Nhưng buổi nói chuyện phiếm vu vơ này, lại kéo Phương Giải trở lại. Mấy phỏng đoán của Hạng Thanh Ngưu giống như một cái kéo, cắt đi lớp giấy phủ bên ngoài tâm sự của hắn.
Phương Giải thở dài, nghĩ thầm, nếu đã nhắc lại rồi, vậy thì con mẹ nó liền thoải mái phân tích một hồi với tên mập này đi.
Hạng Thanh Ngưu là người bạn tốt nhất của Phương Giải, điều này không hề nghi ngờ. Rất nhiều chuyện Phương Giải chỉ nói cho Hạng Thanh Ngưu, không nói cho các nữ nhân của hắn. Theo hắn, nữ nhân không nên dính líu vào những chuyện nguy hiểm và không vui, cho dù là nữ nhân mạnh mẽ.
- Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Thấy lông mày của Phương Giải giãn ra, Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ký ức đầu tiên của ngươi là vào lúc nào?
Nếu Phương Giải nói ký ức đầu tiên của ta vào lúc ta cùng những người kia chạy trốn, thì Hạng Thanh Ngưu sẽ không nghi ngờ gì cả. Nhưng nếu hắn nói là ký ức của mình đã bắt đầu ngay từ lúc mình mới một tuổi, thì chỉ sợ Hạng Thanh Ngưu sẽ quăng cho hắn ánh mắt ‘đồ thần kinh’.
- Chạy!
Phương Giải trả lời rất đơn giản:
- Ký ức mới đầu của ta chính là không ngừng chạy. Có thể nói, trước khi tới Trường An, nơi mà ta dừng chân lâu nhất là ba năm ở Phan Cố.
- Tốt!
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Như vậy chúng ta giả thiết rằng nơi xuất phát của ngươi là Ung Châu. Lúc đó La Diệu bắt rất nhiều Vu Sư tộc Hột, chuẩn bị chế tạo một thân xác cho mình. Nhưng y lại nói dối vợ của y là cứu sống La Vũ.
Phương Giải ừ một tiếng.
Việc này đã được chứng thực, chắc không sai.
- Giả thiết rằng.
Hạng Thanh Ngưu bắt đầu phân tích:
- Điểm xuất phát của ngươi là Ung Châu, sau đó ngươi không dừng ở bất kỳ chỗ nào quá lâu. Nhưng mười năm sau, các ngươi lượn một vòng lại trở về thành Đại Lý, một nơi gần với Ung Châu. Sau đó ở thành Đại Lý, Trầm Khuynh Phiến ép buộc Mạt Ngưng Chi giả trang thành ngươi, tiếp tục chạy trốn. Mà ngươi thì được Tiểu Yêu và Dương Kiên dẫn theo tới Phan Cố. Giả thiết của ta bắt đầu từ đây, là các ngươi chủ động lựa chọn hay là thế nào?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Vì sao chạy trốn mười mấy năm các ngươi lại chạy về một nơi gần với Ung Châu, bắt cóc Mạt Ngưng Chi? Vì sao các ngươi lại chạy tới Phan Cố?
Y nhìn Phương Giải, hít sâu một hơi:
- Ta cho rằng, tất cả việc này đều bị người khác khống chế. Trầm Khuynh Phiến mang Mạt Ngưng Chi đi, không phải do một người trong các ngươi nghĩ kế, mà là một người trong các ngươi nhận được lệnh bên ngoài, sau đó đưa ra biện pháp này. Vào lúc ấy, tình huống chắc là rất nguy hiểm, cho nên các ngươi không thể không đồng ý với biện pháp đó.
- Sau đó ngươi tới Phan Cố. Tới Phan Cố là các ngươi chủ động đưa ra sao? Chỉ sợ cũng không phải. Mặc dù lựa chọn là do Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển và ngươi thảo luận đưa ra, nhưng nhất định là trước đây không ngừng có người nhắc tới Phan Cố, để đánh sâu vào tiềm thức của các ngươi, khiến cho tiềm thức của các ngươi lặng lẽ bị ảnh hưởng. Các ngươi biết Phan Cố là một nơi ẩn thân tốt, cho nên mới tới đó.
Trên trán Phương Giải đã có một tầng mồ hôi mịn.
Không thể không nói phân tích của Hạng Thanh Ngưu rất có lý, hơn nữa đầy kinh hãi.
Dựa theo phỏng đoán của Hạng Thanh Ngưu, đội ngũ bảo vệ Phương Giải lúc trước không hề đơn giản. Trong đó không phải toàn là người của La Diệu, còn có những người khác an bài vào. Còn phức tạp tới trình độ nào thì không thể biết được nữa.
Nhưng những kẻ bên ngoài vẫn đang âm thầm ảnh hưởng tới hướng đi của đội ngũ. Mà hướng đi này, nói một cách tốt đẹp, chính là để Phương Giải không ngừng tránh được nguy hiểm. Còn nói một cách xấu xa, là bức bách Phương Giải đi theo hành trình của bọn họ. Hành trình chạy trốn mười mấy năm của Phương Giải nhìn như là ngẫu nhiên, kỳ thực đều nằm trong kế hoạch của người khác.
Cho nên Phương Giải cực kỳ sợ hãi.
Kỳ thực, bản thân hắn đâu phải chưa từng nghĩ qua những điều này? Chỉ là hắn không tìm được đáp án, cho nên mới tạm gác bỏ những nghi ngờ đó, đóng nó lại, dán giấy niêm phong lên. Hắn vốn định đợi cho thiên hạ thái bình, rồi tự mình điều tra tất cả. Nhưng hiện tại cánh cửa trong lòng hắn đã mở ra, khiến hắn không thể bình tĩnh được.
Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy vẻ đau khổ và do dự của Phương Giải, thế nên hắn ngừng phân tích. Hắn cũng cảm nhận được những ký ức đó không phải là chuyện thoải mái gì với Phương Giải, thật giống như hở vết thương, khiến máu chảy ra.
- Tiếp tục đi.
Phương Giải hít sâu vào một hơi, cởi cái tẩu treo ở thắt lương, đút thuốc châm lửa. Kỳ thực hắn không nghiện thuốc lá, cho dù không hút vài năm cũng không sao cả. Nhưng hiện tại hắn cần ngoại lực để giúp mình bình tĩnh lại.
Hắn nói với Hạng Thanh Ngưu:
- Những phân tích của ngươi bản thân ta cũng từng nghĩ qua. Nhưng rất nhiều chuyện trong đó đều bị ta tìm lý do để bác bỏ. Ta biết đây là một dạng tâm lý quấy phá, cho nên nghe từ chính miệng ngươi nói ra, còn rung động hơn tự mình nghĩ.
- Vì vậy, ngươi tiếp tục đi.
Hạng Thanh Ngưu nhìn sắc mặt của Phương Giải, hắn biết người bạn này của mình rất giỏi chịu đựng. Kỳ thực bất kể là ai, trải qua kinh nghiệm giống như Phương Giải thì tố chất tâm lý đều sẽ rất mạnh.
- Nếu hai giả thiết vừa rồi được thành lập.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Vậy thì chuyện về sau càng kỳ quái rồi. Thứ nhất, Mạt Ngưng Chi không phải là một người mà các ngươi tùy ý bắt đi trong thành Đại Lý. Trong các ngươi nhất định có một người bình thường không ai để ý, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại cung cấp tin tức. Chẳng hạn như Mạt Ngưng Chi có thể thay thế Phương Giải, cho nên Trầm Khuynh Phiến mới đồng ý làm vậy. Chẳng hạn như có người nói với các ngươi rằng Phan Cố là một nơi an toàn, nên các ngươi mới tới đó.
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục nói:
- Có thêm hai giả thiết là, đầu tiên Mạt Ngưng Chi là có người cố ý an bài vào. Người an bài chuyện này không chỉ muốn thay đổi cuộc đời ngươi, còn muốn thay đổi cuộc đời Mạt Ngưng Chi. Thứ hai, ngươi tới Phan Cố, là vì ngươi bắt buộc phải tới đó. Lúc trước Phan Cố chỉ là một tòa biên thành nho nhỏ rất bình thường. Nhưng từ khi ngươi tiến vào đó ở vài năm, thành Phan Cố lục tục tới rất nhiều người. Những người này, có lẽ là chuẩn bị cho ngươi tới Phan Cố.
Phương Giải hít sâu một hơi, không ngắt lời Hạng Thanh Ngưu.
Hắn biết, những giả thiết này rất có thể là thật.
Có lẽ, chính như Hạng Thanh Ngưu phỏng đoán, trước khi mình tới Phan Cố, Phan Cố không có chút đặc biệt nào. Mà trong mấy năm hắn ở Phan Cố, Phan Cố mới trở nên đặc biệt. Vợ chồng lão bản nương Tô Đồ Cẩu, Hồng Tụ Chiêu, lão già què Lạc gia, thậm chí là Biệt tương Lý Hiếu Tông đều là trong mấy năm đó lục tục tới. Lúc trước lão bản nương nói với Phương Giải rằng nàng ấy đã sống ở Phan Cố mười năm rồi, nhưng lời này có đáng tin không?
Phương Giải chưa từng hoài nghi lão bản nương, nhưng hiện tại Phương Giải không thể không hoài nghi thời gian đó là lão bản nương nói dối.
Hạng Thanh Ngưu tiếp tục nói:
- Nếu các giả thiết đó đã thành lập, vậy thì các giả thiết khác lại xuất hiện.
Hắn dừng một lúc để uống nước.
Phương Giải thì ngồi bên cạnh hắn hút thuốc.
- Những người này, đều chuẩn bị vì ngươi. Thậm chí ngay cả Lý Hiếu Tông có ý đồ giết ngươi, cũng là đảm nhận chức Biệt tương trong mấy năm ngươi ở đó. Có lẽ người này không biết gì, nhưng ngươi không thể loại trừ khả năng y tới Phan Cố, mục đích là vì tiếp cận ngươi. Mà ngươi, quả thực lựa chọn nhập ngũ, làm việc dưới trướng của y, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.
Phương Giải gật đầu.
- Hiện tại chúng ta biết rằng, ngoại trừ Lý Hiếu Tông ra, những người khác đều không có ác ý với ngươi. Bọn họ tới Phan Cố là để bảo vệ cho ngươi.
Phương Giải lại gật đầu.
Ngoại trừ Lý Hiếu Tông ra, đúng là không ai trong thành Phan Cố muốn giết mình.
Hạng Thanh Ngưu thấy khô cổ, lại uống thêm ngụm nước. Lúc này suy nghĩ của y khá là trôi chảy, cho nên y không dừng lại được.
Y nhặt một hòn đá lớn đặt xuống đất, nói:
- Đây là Phan Cố.
Y lại nhặt những hòn sỏi đặt lên hòn đá lớn kia, đại diện cho những người mà Phương Giải biết.
- Đây là tuyến của ngươi.
Hạng Thanh Ngưu liếc Phương Giải một cái, sau đó nhặt một hòn đá nhỏ đặt lên trên hòn đá lớn, lập tức làm rối loạn những hòn sỏi kia.
- Chúng ta ép một tuyến khác vào.
Hắn nói.
Phương Giải nhíu mày:
- Tuyến khác? Tuyến gì?
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc, dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Phương Giải, sau đó gằn giọng nói ra nghi ngờ của mình:
- Tuyến vừa này, bất kể là ngươi nghe thấy hoặc là tự mình trải qua, đều là có quan hệ trực tiếp với ngươi. Nhưng một tuyến khác, thoạt nhìn không có bất kỳ liên hệ gì với ngươi. Nhưng tuyến này cũng ở Phan Cố, cũng ảnh hưởng tới cục diện của Phan Cố.
- Rốt cuộc là cái gì?
Phương Giải có chút sốt ruột hỏi.
- Cửu tiên sinh.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc nói ra ba chữ.
- Cửu tiên sinh phát hiện ra bí mật trong thành Phan Cố, nhưng bí mật này là chuẩn bị cho y sao?
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, giống như đang tìm kiếm đáp án.