Sát khí trong quân đội quá nồng, không có lợi cho việc tu hành của y.
Đoàn người theo quan đạo tiến lên, giết một đám sơn tặc chỉ là nốt nhạc đệm, thậm chí binh lính chẳng thèm để ý, coi nó như chuyện cười. Thám báo của Kim Thế Hùng vẫn đi theo đội ngũ, mà Phương Giải thì lười so đo. Kim Thế Hùng là một nhân vật lớn, nhưng nếu không rời khỏi Tây Bắc thì chỉ như một con cá mập ở nước cạn, sớm muộn gì cũng chết vì thiếu dưỡng khí.
Mà hắn, như rồng tiến vào biển sâu.
Trên núi Mang Đãng có không thiếu phản quân từng dưới trướng của Lý Viễn Sơn, có người gan lớn tới muốn đầu nhập, nhưng Phương Giải không thu một ai. Dân tâm Tây Bắc gian xảo, binh lính như vậy hơn nửa là tới kiếm cơm. Một binh lính dũng cảm chưa hẳn sẽ kéo theo những người dũng cảm đi cùng. Nhưng một binh lính sợ chết, nhất định kéo theo những người sợ chết khác.
Một đường không nói chuyện, đội ngũ thuận lợi tới bến sông mà lúc trước Phương Giải đi tới Ung Châu. Tới nơi này, đám người Tôn Khai Đạo mới biết được cung cách làm việc ổn thỏa của Phương Giải.
Cảnh tượng trên mặt sông, khiến cho mọi người chấn kinh!
Trên sông lớn, một hàng thuyền lớn không đếm xuể. Cột buồm như rừng, ngàn buồm bay phấp phới.
Lá cờ cắm trên thuyền lớn tung tay bước gió, mấy hàng chữ lớn trên lá cờ càng bắt mắt.
Hàng Thông Thiên Hạ.
Lúc trước đội tàu của Hàng Thông Thiên Hạ có thể thoải mái vận chuyển gần trăm vạn đại quân tới Tây Bắc, lúc này vận chuyển chưa tới mười vạn kỵ binh qua sông tất nhiên không phải là việc khó khăn gì. Lúc tất cả binh linh nhìn thấy thuyền lớn kéo dài liên miên bất tận này, trong lòng càng thêm kính nể Phương Giải. Một lãnh tụ có năng lực, là người có thể khiến cho cấp dưới yên lòng. Lúc này bọn họ mới phát hiện hóa ra Phương tướng quân lại thần thông quảng đại như vậy, có thể nhờ tới đội tàu của Hàng Thông Thiên Hạ vận chuyển đại quân qua sông.
Mà khiến cho người ta càng giật mình, chính là đội tàu bảo vệ, lại là thủy sư Đại Tùy!
Ít nhất có hai trăm chiến thuyền lớn nhỏ qua lại mặt sông, làm cho người ta rung động giống như nhìn thấy rất nhiều cá voi lớn nhảy trên mặt nước. Có thể nhờ tới Hàng Thông Thiên Hạ gửi thuyền lớn vận chuyển đại quân đã khiến Hắc Kỳ Quân ngạc nhiên rồi, lại được nhìn thấy thủy sư Đại Tùy khiến bọn họ vui sướng khó nói lên lời.
Giờ này trong mắt bọn họ, Phương Giải đã trở thành người không gì không là được. Rõ ràng luôn ở Tây Bắc, vì sao có thể biến ra được nhiều thuyền như vậy, thậm chí còn có cả thủy sư?
Binh lính bị cảnh tượng trên sông làm cho rung động, cũng không biết là ai hoan hô trước, tất cả đội ngũ đều sôi trào theo. Binh lính vốn cho rằng khó khăn nhất là vượt sông lớn. Nếu chẳng may thủy sư Trường Giang chặn lại thì tổn thất sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Ai có thể ngờ tới, thủy sư Trường Giang lại tới hộ tống giúp bọn họ!
Bờ sông.
Phương Giải bước nhanh về phía trước, cúi đầu nói với Ngô Nhất Đạo, người đã đợi ở đây một thời gian:
- Nếu không có Hầu gia, thì lúc này ta liền gặp khó khăn rồi!
Ngô Nhất Đạo cười thản nhiên, chỉ người đứng bên cạnh.
Lúc này Phương Giải mới phát hiện, đứng bên cạnh Ngô Nhất Đạo không ngờ là một cố nhân.
- Đoàn tướng quân?
Phương Giải hơi sửng sốt, phát hiện người này chính là tướng quân thủy sư Đoạn Tranh, người từng giúp mình một lần.
Đoạn Tranh chắp tay nói với Phương Giải:
- Phương tướng quân, đã lâu không gặp.
Ngô Nhất Đạo mặc bộ áo dài màu xanh ngọc đặc trưng, cười nói:
- Lúc trước ta viết thư gửi cho Đoàn tướng quân, mời Đoàn tướng quân tới đây nhưng y còn không đáp ứng. Ta phái Tửu Sắc Tài đi một chuyến, lúc Đoàn tướng quân biết là ngươi muốn tới Tây Nam, lập tức đáp ứng. Hóa ra các ngươi đã quen biết nhau từ trước, là lạc hậu.
Phương Giải vội vàng nói:
- Lúc trước bắc thượng, chính là Đoàn tướng quân trợ giúp lớn. Hôm nay lại khiến Đoàn tướng quân vất vả, Phương mỗ vô cùng cảm kích! Chỉ có điều không phải Đoàn tướng quân đang ở gần sông Lạc Thủy Hà Đông Đạo đó sao, sao giờ lại ở đây?
Đoạn Tranh vội vàng khoát tay nói:
- Lúc đó là kính nể dũng khí của Phương tướng quân, nên mới ra tay giúp đỡ, việc nhỏ như vậy không đề cập cũng được. Về phần vì sao ta ở chỗ này…
Đoạn Tranh thở dài, sau đó vươn tay mời Phương Giải. Đám người Phương Giải lập tức tiến vào một cái đình gần bến tàu. Trong đình đã bày sẵn rượu và thức ăn.
- Lúc trước ta phụng mệnh dẫn thủy sư Trường Giang tới Hà Đông Đạo giúp đỡ đại quân triều đình tới Hà Tây Đạo. Từ đó trở đi vẫn không rời khỏi, vẫn ở chỗ Vương Nhất Cừ làm việc, mỗi ngày mang theo đội tàu tuần tra qua lại, cũng khá là thanh nhàn. Chỉ có điều không ngờ tới Cao Khai Thái liên kết với Vương Nhất Cừ làm phản. Ngày ấy ta vừa vặn mang theo đội tàu tuần tra đường sông, lúc trở lại thì đại doanh đã đổi lại màu cờ. Ta không phải là người thân cận của Vương Nhất Cừ, cho nên y không tiết lộ cái gì, mà ta là người làm việc cẩn thận, không dẫn đội tàu nhập vào thủy trại của Vương Nhất Cừ. Nhờ thế mà may mắn thoát chết.
- Sau khi ta mang thuyền trở về, Vương Nhất Cừ liền hạ lệnh cho hạm đội bao vậy. Ta thấy tình hình không đúng, lập tức hạ lệnh đội tàu lùi về đằng sau. Ngày ấy ta khá may mắn, hướng gió thuận cho việc chạy trốn, cho nên đội tàu mới rút lui kịp thời. Tuy tổn thất hơn mười chiến thuyền, nhưng vẫn mang được phần lớn chiến thuyền rời đi. Lúc đầu ta nghĩ mọi biện pháp để liên lạc với Hoàng Đế, nhưng khu vực đó bị phong kín khiến ta không liên lạc được. Về sau ta liền dẫn đội tàu trở lại Trường Giang, muốn tìm Đại tướng quân của thủy sư Trường Giang là Bác Kim để thương nghị. Ai biết…Bác Kim đã đầu phục vào La Diệu. Thủy sư Trường Giang và đại quân La Diệu hợp binh, đã sát nhập vào Giang Nam rồi.
- Cho nên ta liền dẫn người đóng tại chỗ này, cả ngày phải lo lắng đề phòng. Vừa lúc Hầu gia gửi thư tới, mời ta tới uống rượu nghị sự. Lúc ấy ta đang chán nản, đâu có tâm tư mà để ý. Về sau mới biết được người hẹn ta chính là người của Phương tướng quân, thật đúng là duyên phận!
Phương Giải cũng cao hứng, mời bọn họ vài chén.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Không chỉ có Đoàn tướng quân, vị sư thúc trên danh nghĩa của ngươi, hay chính là La Úy Nhiên, Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng được ta dẫn tới. Nhưng mấy ngày trước La Úy Nhiên đã đi theo đội tàu chuyển lương thực lên núi Chu Tước rồi, chờ tới khi tới sơn trại ngươi có thể gặp lại. Đúng rồi, còn có tiểu thái giám Mộc Tam nữa.
Phương Giải cười nói:
- Nhiều cố nhân tụ lại như vậy, đúng là chuyện may mắn! Đáng giá say một trận!