Có lẽ chỉ vào lúc sáng sớm và hoàng hôn, đế đô Trường An mới bớt đi sự khắc nghiệt, nhiều hơn sự nhu hòa.
Hồng Tụ Chiêu muốn mở cửa lần nữa ở Trường An, cần rất nhiều thủ tục rườm rà. Cho nên từ sáng sớm, quản gia Đồ Ngũ đã dẫn theo mấy người mang theo quà cáp tới phủ nha môn Trường An. Cho dù quan phủ không gây khó dễ gì, nhưng không phải có thể làm xong thủ tục trong ngày một ngày hai.
Tức Họa Mi thức cả đêm đứng phía sau cửa sổ, nhìn phong cảnh ở phía sau vườnvà người ở trong phong cảnh. Đang lúc nàng suy nghĩ xuất thần, thì vài quan sai mặc quan phục Binh Bộ đi tới cửa chính của Hồng Tụ Chiêu. Nô bộc trông cửa đi lên hỏi han, vừa hỏi mới biết thì ra mấy người này tới là tìm Phương Giải.
Nô bộc mời mấy vị quan sai ngồi xuống đợi, dâng trà nóng, sau đó vội vàng đi lên lầu ba bẩm báo với Tức đại nương. Tức Họa Mi có chút trầm tư, rồi nói:
- Nếu là quan trên tới tìm, hẳn là không có việc gì. Ngươi đi gọi Phương Giải, thuận tiện gọi cả Lạc gia tới đây, bảo ra ta có việc cần nói với ông ấy.
Nô bộc vâng một tiếng, rồi đi xuống hậu viện. Phương Giải và Lạc gia nghe xong, cùng nhau trở về. Xuất phát từ lễ phép, đầu tiên Phương Giải đi lên lầu ba chào từ biệt Tức Họa Mi.
Tức Họa Mi nhìn thoáng qua cánh tay gãy dùng cành khô buộc lại của PhươngGiải, cầm lên một bao thuốc đã chuẩn bị từ trước trên bàn đưa cho hắn:
- Đôi khi quá cố chấp không phải là việc tốt.
Phương Giải nói cảm ơn, cười cười nói:
- Có lẽ đó không hẳn là cố chấp.
Tức Họa Mi không nhắc lại việc luyện đao, nghĩ ngợi một lát, rồi ôn hòa nói:
- Thành Phan Cố nhỏ nhoi không thể so với đế đô, người nơi này cũng không thân thiện như ở Phan Cố. Nhất là những người làm quan, về sau nếu phải cúi đầu thì không cần phải ngẩng đầu. Dù có chút khó xử, cũng cố gắng đừng lắc đầu.
Trong lòng Phương Giải rất ấm áp, cúi người thi lễ rồi rời đi.
Tức Họa Mi không nói thêm gì nữa, chỉ là không biết vì sao khi nhìn bóng lưngcủa thiếu niên kia, khẽ thở dài một tiếng. Lão già què như nhìn ra cái gì đó, nhẹ giọng hỏi một câu:
- Có gì không ổn à?
Tức Họa Mi khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều.
Lúc Phương Giải đi xuống đại sảnh của lầu một, mấy quan sai của Binh Bộ nhìn thấy vể chật vật của hắn, đều hơi chút sững sờ. Nhất là cánh tay buộc trên cổ, nhìn quả thực có chút thê thảm. Quan sai cầm đầu nhìn Phương Giải, chỉ nói một câu, đi theo ta tới Binh Bộ, liền quay đầu bước ra ngoài.
Phương Giải gật đầu khiêm tôn, tỏ vẻ tôn kính với mấy vị quan sai nho nhỏ này. Phải biết rằng, ở một nơi như đế đô, có lẽ tùy tiện một tiểu lại không có thực quyền gì cũng có thể chặt đứt tiền đồ của hắn. Chẳng hạn như mấy vị chủ sự Lục Thất Phẩmcủa Binh Bộ kia. Nếu là muốn cản trở hắn tham gia Diễn Vũ Viện, thì mấy vụ thủ tục cũng khiến cho hắn phải đau đầu.
Cho nên với thái độ đạm mạc, lạnh lùng của bọn họ, Phương Giải chỉ có thể mỉm cười lắc đầu.
Sự khác nhau lớn nhất giữa quan viên đế đô và quan viên địa phương, chính là cái giá. Một quan viên Thất Phẩm, đặt ở địa phương chính là huyện lệnh một phương, nắm giữ quyền to của cả huyện. Ở địa bàn của hắn, hắn có thể nói một không hai. Nhưng tới đế đô Trường An, quan Thất Phẩm nhiều như cẩu, mà phần lớn lại không có thực quyền. Dù vậy, quan viên đế đô vẫn kiêu ngạo khiến cho người ta không thích ứng.
Rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa đỗ gần đó.Mà khi nhìn thấy cỗ xe ngựa kia, Phương Giải không nhịn được sững sờ.
Trên xe ngựa không có bất kỳ ký hiệu nào.
Ở Đại Tùy, vô luận là các bộ phủ nha môn, hay là thế gia đại hộ, đều có ấn ký thể hiện cho thân phận của bọn họ. Chẳng hạn như trên xe ngựa của Binh Bộ, bình thường đều vẽ hình một thanh đao và cái thuẫn màu đen. Trên xe ngựa của Hộ Bộ, bình thường thì có vẽ một cái cán cân, một bên cán cân có hình quyển sách, một bên thì có hình nén bạc.
Mà thế gia đại hộ, thường dùng hoa và cây để biểu hiện cho gia tộc của mình.
Chẳng hạn như Ngu gia, trên xe ngựa vẽ hình cây mây rực rỡ, đại biểu cho gia tộc trường thịnh không suy. Lý gia Lũng Hữu, trên xe ngựa vẽ hình mãnh hổ haicánh, đây là hình do tiên đế ban tặng. Đại biểu cho sự vũ dũng và trung thành của Lý gia.
Mà cỗ xe ngựa này, rất bình thường.
Cho nên sắc mặt của Phương Giải hơi đổi, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay gãy của mình, khẽ nhíu mày. Cũng không biết hắn đang lo lắng cái gì, hay là do cánh tay bị đau khiến hắn không nhịn được.
Lúc quan sai cầm đầu đến gần xe ngựa, thái độ lại trở nên ôn hòa hơn không ít. Thậm chí còn vì Phương Giải vén rèm xe ngựa lên, nói một câu Mời. Phương Giải vội vàng làm ra biểu lộ thụ sủng nhược kinh, chối từ vài câu mới đi lên xe ngựa. Tiếp theo là quan sai cầm đầu. Mấy người còn lại thì không lên theo.- Hôm nay ngươi thật may mắn.
Đi lên xe ngựa, buông rèm xuống, thái độ của vị quan sai này càng thêm nhiệt tình. Có lẽ ở trước mặt người khác là hắn giả bộ như lạnh lùng, hoặc là vì che dấu vẻ mất tự nhiên của hắn.
- May mắn gì?
Phương Giải hỏi.
Quan sai cười nói:
- Chúng ta không cần tới Binh Bộ, mà là đi thẳng tới diễn võ trường ở ngoài thành. Hôm nay là cuộc thi cuối cùng chọn ra tam giáp của Diễn Vũ Viện. Những vị đại nhân của Binh Bộ đều tới diễn võ trường để quan sát. Ngươi thật may mắn làđược đi tới đó. Ta đưa ngươi tới đó xong, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
- Đại nhân của Binh Bộ có việc gì mà triệu ta tới?
Phương Giải cẩn thận hỏi.
- Ta làm sao biết được, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.
Quan sai cười tự giễu:
- Có thể được vào diễn võ trường xem cuộc thi, đều là những nhân vật lớn. Thậm chí ngay cả Di Thân Vương đều thay mặt bệ hạ tới đó. Đủ biết triều đình rất coi trọng cuộc thi tam giáp cuối cùng này của Diễn Vũ Viện.
- Thứ cho ta cô lâu quả văn.Phương Giải hỏi:
- Tam giáp của Diễn Vũ Viện, là những ai?
- Công tử Ngu gia, Ngu Tiếu. Công tử La gia, La Văn. Công tử Lý gia, Lý Phục Ba.
Nói tới đây, vị quan sai giống như mở máy hát:
- Ba vị này đều là những nhân tài hiếm có. Ba năm ở Diễn Vũ Viện, vị trí tam giáp một mực hoán đổi, nhưng người khác không chen chân vào được. Vẫn do ba vị công tử đó nắm giữ. Hôm nay là cuộc thi cuối cùng sau ba năm học tập, cũng là tiền đồ sau này của bọn họ.Vị quan sai này càng ngày càng có hứng nói chuyện, giúp Phương Giải nghe được không ít chuyện ở Diễn Vũ Viện. Chỉ là hắn không biết vị quan sai này mấy phẩm, lời của hắn có mấy phần là thật. Phải biết rằng có hai loại người có tính bát quái nhất, một là mấy bà cô bán rau củ, hai là những người làm quan.