- Ngươi cố ý chọc giận trẫm phải không? Như vậy có lợi gì cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, trẫm không dám động tới ngươi?
Lúc y nói những lời này, thái giám cầm bút Tô Bất Úy một mực đứng đằng sau đi về phía trước một bước. Tuy vẫn đứng ở phía sau Hoàng Đế, nhưng khiến lão bản nương hơi híp mắt. Thái giám này đứng ở trong phòng rất dễ dàng bị người ta bỏ qua. Nhưng lúc y bước lên phía trước, thì không ai có thể không bỏ qua sự tồn tại của y.
Lão bản nương cũng như vậy.
- Ít ngày nữa bệ hạ sẽ xua binh dạy dỗ Tây man, có gì mà không dám giết một thôn cô như ta chứ?
Lão bản nương không kiêu ngạo, không siểm nhịn trả lời. Cũng không có sự kính ý gì với Hoàng Đế. Nàng nói rất thẳng thắn và lạnh lùng, bén nhọn như hoành đao. Nàng nói không sai, năm đó Trung Thân Vương Dương Kỳ đi về phía tây, xét tới cùng đều vì vị Tứ ca này của y. Mà khách giang hồ đi về phía tây, xét tới cùng đều là vì Dương Kỳ. lão bản nương nói Hoàng Đế nợ Trung Thân Vương, Trung Thân Vương nợ bọn họ.
Mà mặc dù trong lòng lão bản nương biết năm đó Trung Thân Vương đi về phía tây có mục đích không đơn giản. Nhưng vẫn không mất đi sự tôn kính với Dương Kỳ. Lúc nhắc tới hai chữ ‘tiên sinh’, sự kính ý còn hơn cả lúc nói tới hai chữ ‘bệ hạ’.
- Trẫm nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói.
Hoàng Đế chậm rãi quay lại ngồi xuống cái giường đá, cúi đầu nhìn cái tên còn chưa bị xóa đi trong cuốn Trữ Tài Lục, nói:
- Trẫm sẽ không tùy tiện giết hắn….Nhưng trẫm cũng sẽ không tùy tiện thả hắn. Trẫm là thiên hạ Chí Tôn, nắm trong tay hàng trăm triệu sinh tử của dân chúng, gánh trên vai thái bình của biên giới ngàn dặm. Ngươi có thể cảm thấy trẫm rất sợ chết. Tưởng rằng trẫm sợ một ngày nào đó Phương Giải thực sự là người của Phật tông, sẽ gây bất lợi cho trẫm nên trẫm mới nhốt hắn. Nhưng sinh mệnh của trẫm liên kết với hàng trăm triệu sinh linh. Mặc dù trẫm không muốn quan tâm cũng không được.
Nghe thấy câu này, lão bản nương không tự chủ nghĩ tới Phương Giải. Trong trí nhớ của nàng, thiếu niên kia cũng là tên bại hoại có thể dùng tài ăn nói dìm chết một vị quan thanh liêm.
- Dân nữ cáo lui.
Nàng không còn gì để nói, cho nên cáo từ.
Hoàng Đế ngẫm nghĩ một lát nói:
- Không cần phải ở khách trọ nữa. Lão Thất vẫn còn tòa nhà trong thành Trường An. Ngươi là người của Lão Thất, vậy thì vào phủ Trung Thân Vương mà ở đi. Những tôi tớ kia là người cũ năm đó, chưa hẳn ngươi đã quen. Nhưng chỉ cần ngươi nói ngươi là người đi theo Lão Thất về phía tây năm đó. Bọn họ sẽ kính trọng ngươi như kính trọng Lão Thất.
- Về phần ngươi nói trở lại Phan Cố dựng ba nấm mồ…Việc này bỏ đi. Lão Thất không phải là một người dễ chết. năm đó Lão Thất mang theo gia nô bảo vệ cửa thành, rất nhiều người cho rằng Lão Thất chắc chắn phải chết, nhưng Lão Thất không chết. Năm đó Lão Thất vượt ngàn dặm xa xôi đi về phía tây, tiến vào thảo nguyên, rất nhiều người cũng nói Lão Thất chết chắc rồi. Nhưng Lão Thất vẫn không chết. Lần này…trẫm tin tưởng rằng Lão Thất vẫn sống sót như những lần trước. Bởi vì Lão Thất là Thất đệ của trẫm, là Trung Thân Vương của Đại Tùy.
- Mặt khác…nếu Lão Thất bất hạnh qua đời, cũng không tới phiên ngươi dựng nấm mồ gì đó ở Phan Cố. Lão Thất phải nhập Hoàng Lăng! Ngay ở bên cạnh lăng tẩm của trẫm.
Lần này tới lượt lão bản nương ngẩn ra. Nàng không nhịn được nhìn Hoàng Đế, nhưng không mở miệng, mà hơi thi lễ rồi xoay người rời khỏi Khung Lư.
Đây không phải là một cuộc trò chuyện thoải mái gì. Thậm chí không tính là thuận lợi.
Hoàng Đế có thể nhẫn nhịn để lão bản nương làm càn, đã khiến ngay cả lão bản nương cũng hơi bất ngờ. Nàng vốn tưởng rằng nếu nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, Hoàng Đế sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng Hoàng Đế không có, tuy rằng y đã giận thật. Mà để lão bản nương khắc sâu ấn tưởng, không phải là sự độ lượng của Hoàng Đế, mà là vị thái giám thoạt nhìn khiêm tốn kính cẩn lắng nghe, không có uy hiếp nào kia. Nàng khẳng định kẻ này rất khó đối phó.
Ly Nan là cường nhân Cửu Phẩm, nhưng mười một năm trước ông ta còn chưa đạt tới tu vị đó. Ngày ấy ở ngoài thành Trường An đánh nhau với lão tăng Trí Tuệ, lão bản nương thấy được một kiếm như thiên ngoại phi thiên của Ly Nan. Một kiếm kia có sự bi thương và không cam lòng. Có lẽ một kiếm đó cũng là tâm cảnh của ông ta trong mười một năm này. Bởi vì chuyện của mười một năm trước, sau khi tiến vào cảnh giới Cửu Phẩm, bên trong kiếm ý của ông ta mới có cảm xúc như vậy.
Nhưng dù sao ông ta tiến vào cảnh giới Cửu Phẩm cũng quá muộn, kém lão tăng kia quá xa. Cho dù so với Hạc Lệ đạo nhân hay là Trác Bố Y, đều kém một bậc. Nếu không thì đêm hôm đó, lão già què đã không dễ dàng cứu được Trầm Khuynh Phiến từ tay ông ta rồi. Hơn nữa còn khiến cho Ly Nan không tìm được tung tích.
Lão bản nương nhìn không ra cảnh giới của Trác Bố Y. Nhưng nàng cảm thấy y còn mạnh hơn cả Ly Nan.
Lúc rời khỏi Khung Lư, lão bản nương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Không biết khi nào, bầu trời vốn sáng lạng, đã biến thành màu xám xịt. Một đám mây đen xuất hiện ở trên thành Trường An. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có một trận mưa lớn trút xuống. Tuy nước mưa có thể giảm bớt đi sự nóng nực. Nhưng dù sao vẫn tạo cho người ta một áp lực nào đó.
Tiểu thái giám Mộc Tam một mực chờ ở ngoài cửa. Thấy lão bản nương đi ra, liền cung kính nghênh đón, khom người, mỉm cười nói:
- Xe ngựa đã chờ ở ngoài Sướng Xuân Viên rồi. Bệ hạ phân phó cho bọn nô tài đưa ngài tới thẳng phủ Trung Thân Vương.
Lão bản nương gật đầu, đi theo Mộc Tam ra ngoài. Lúc tới Sướng Xuân Viên, nàng nói sau lưng Mộc Tam một câu.
- Phương Giải sẽ rất vui khi có người bạn như ngươi.
Mộc Tam hơi sửng sốt, sau đó dùng thanh âm cực thấp, nói:
- Ngài cần phải quên những lời nô tài hôm nay nói. Ít nhất…Tiểu Phương đại nhân còn chưa thoát khỏi lao tù, thì ngài nên quên.
Lão bản nương gật đầu nói:
- Ta biết, chẳng ai muốn chết cả.
- Đúng, đúng.
Mộc Tam cười nịnh nọt nói:
- Đúng vậy. Nhất là người có địa vị ti tiện như nô tài, càng ham sống sợ chết.
- Tuy nhiên, ngươi yên tâm. Chính vì Phương Giải thích một người bạn như ngươi, cho nên hắn chết sẽ không cô đơn. Ta cũng không muốn hắn cô đơn. Ngươi hiểu không?
Lúc lão bản nương lên xe, nói một câu như vậy.
Cả người Mộc Tam cứng đờ, trong nháy mắt mồ hôi chảy ròng trên trán:
- Sao hôm nay…nóng vậy nhỉ?
Y thì thào một câu, trong lòng lạnh lẽo.
…
…
Thoạt nhìn phủ Tán Kim Hầu không khác gì ngày xưa. Bởi vì Tán Kim Hầu không có ở nhà, tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc lại tới Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc tĩnh tu. Cho nên cửa chính của Hầu phủ đóng lại không tiếp khách. Kể cả cửa bên cũng đóng, không có tôi tớ ở ngoài trông cửa.
Phủ Tán Kim Hầu không nổi bật lắm trong thành Trường An. Nói thẳng ra là hơi chút keo kiệt. So với ngôi nhà mà trước khi Ngô Nhất Đạo được phong tước, thì quá nhỏ.
Cửa hàng mà Phương Giải thuê ở đường hai mươi ba phía đông cách phủ Tán Kim Hầu không gần lắm. Nếu đi bộ phải mất ít nhất một canh giờ. Bởi vì thành Trường An quá lớn. Cho nên trong thành có xe ngựa đón khách. Hơn nữa giá xe ngựa cũng không cao. Đi từ phía đông thành tới tây thành chỉ mất năm đồng tiền.
Lúc Kỳ Lân trở lại phủ Tán Kim Hầu, Đại Khuyển và Trầm Khuynh Phiến đều có chút kinh ngạc, hỏi Kỳ Lân vì sao trở lại. Kỳ Lân nói Chu viện trưởng tự mình tìm y, nói cho y biết Phương Giải muốn tới sau núi bế quan tu luyện một thời gian. Trong thời gian này không ai được quấy rầy hắn. Bảo Kỳ Lân trở về phủ Tán Kim Hầu để chờ. Lúc Phương Giải xuất quan sẽ có người thông báo cho y.
Nếu là người khác nói chuyện này, Kỳ Lân tất nhiên sẽ hoài nghi. Nhưng đây là Chu viện trưởng tự mình nói với y. Cho nên Kỳ Lân không hoài nghi gì cả.
Trở lại phủ Tán Kim Hầu hai ngày, rảnh rỗi vô sự. Đại Khuyển nhớ tới lời Phương Giải giao cho, liền cùng Kỳ Lân đi ra ngoài, xem mấy cửa hàng may mà Phương Giải thuê tiến độ như thế nào rồi. Đại Khuyển biết Phương Giải rất giỏi buôn bán. Y chưa từng hoài nghi Phương Giải buôn bán có kiếm được tiền hay không. Y chỉ nghĩ, lần kinh doanh này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. So với ba tòa lầu ở Phan Cố, có thể kiếm được nhiều hay ít hơn?
Nói tới cái này, một cửa hàng may nho nhỏ, dựa theo đạo lý mà nói, làm sao kiếm nhiều tiền bằng Kim Nguyên Phường được. Nhưng Đại Khuyển tin tưởng Phương Giải sẽ dựa vào cửa hàng nhỏ này, kiếm được rất nhiều bạc.
Hai người ra khỏi phủ. Kỳ Lân vốn không có khái niệm gì về tiền bạc nên đi bộ hay đi xe đều không sao cả. Nhưng Đại Khuyển nhất quyết phải đi xe ngựa tới thành đông. Mà Đại Khuyển thực là một là người kỳ quái. Rõ ràng y ăn mặc như một kẻ nghèo túng. Nhưng lại rất kiên trì một số thói quen. Như không giặt quần áo, không xuống phòng bếp, hơn nữa xài tiền rất hào phóng.
Cái tên thoạt nhìn đáng khinh và vô cùng bẩn này, luôn tự cho mình là quý tộc. Cho dù là mùa hè cũng không đổi cái áo da, nhưng hết lần này tới lần khác nói mình có hương vị của một công tử. Mà Kỳ Lân ngửi, chỉ thấy ngoài mùi ẩm mốc ra chả có mùi gì khác.
Hai người ngồi xe ngựa, cũng phải mất gần nửa canh giờ mới tới được đường hai mươi ba phía đông. Cửa hàng vẫn đóng như cũ. Mà sạp hàng bán mỳ và bánh bao bên cạnh có lẽ vì thấy trời âm u nên đã thu sạp rồi. Điều này làm cho Đại Khuyển có chút tiếc nuối. Đã vài ngay chưa được ăn bánh bao hấp của cửa hàng này, y có chút thèm ăn. Tuy nhiên, ở bên đường xuất hiện thêm mấy quán ăn, nhìn rất lạ mắt.
Đẩy cửa hàng đi vào, Đại Khuyển vừa đi nghênh ngang vừa thét to:
- Sao im lặng không có động tĩnh gì vậy? Đông gia thuê các ngươi rồi, tin tưởng giao hết cho các ngươi, các ngươi cũng được tiền công cao nhất, được ăn tốt nhất, ở cũng thoải mái. Thậm chí không bị người nào giám sát công việc. Nếu các ngươi lười biếng không làm…chẳng phải khiến cho đông gia thất vọng hay sao?
Không thấy có tiếng trả lời.
Đại Khuyển ngẩn ra, sau đó liếc mắt ra dấu cho Kỳ Lân.
Kỳ Lân có dáng người hùng vĩ như núi gật đầu, thuận tay cầm cây gậy chắn cửa đi lên trên lầu. Đại Khuyển đi lên lầu từ bậc thang khác. Hai người một trái một phái đi lên trên lầu, nơi các thợ may làm việc. Đúng lúc tới gần cửa phòng, cửa phòng bỗng mở ra, khiến cho Đại Khuyển và Kỳ Lân đều giật mình. Hai người liếc mắt một cái, lập tức vọt vào.
Vừa vào cửa, hai người không hẹn đều sửng sốt.
Trong phòng, một tên mập mạp mặc đạo bào màu đen chính đang ngồi trên mặt đất thở dốc. Thỉnh thoảng dùng ống tay áo xoa mồ hôi trên trán. Vẫn không quên u oán trừng bọn họ một cái.
- Phương Giải thật là mù mắt khi để cho các ngươi trông coi cửa hàng.
Tay đạo sĩ béo này vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Ta ở đây chờ các ngươi đã một lúc rồi. Nếu không buổi tối ta phải đột nhập phủ Tán Kim Hầu một chuyến!
Đại Khuyển nhìn người nọ, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm:
- Hạng đạo gia, ngươi…tới đây làm gì?
Y chỉ vào bốn năm thợ may bị trói như cái bánh chưng, hỏi. Mấy vị thợ may này còn bị chặn miệng, phát ra tiếng ô ô, ánh mắt nhìn cầu cứu nhìn về phía Đại Khuyển.
- Mấy cái tên này, thật con mẹ nó biết gây sức ép. Khiến ta phải vất vả lắm mới trói lại được. Ta đã nói với bọn họ, ta là bạn của đông gia các ngươi. Mấy tên này lại không tin. Nói ta không phải là kẻ trộm thì cũng là thầy tướng số gạt người. Lão tử mặc đạo bào như một vị chân nhân thế này, mà giống một thầy tướng số lừa gạt sao? Vì không muốn nghe bọn họ lải nhải, ta đành phải trói bọn họ lại.
- Ủa…
Nói xong, đạo sĩ béo Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Sao lại thiếu một? Cô bé xinh đẹp bên cạnh Phương Giải kia đâu?
Đại Khuyển còn chưa lấy lại tinh thần, theo bản năng hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì.
Hạng Thanh Ngưu nhìn ra ngoài, thấy cửa đã đóng, lập tức kéo Đại Khuyển và Kỳ Lân tới một căn phòng khác, nói nhỏ:
- Bên ngoài đều là thám tử của Đại Nội Thị Vệ Xử. Nói ở đây không tiện. Tối nay ba người các ngươi lặng lẽ rời khỏi phủ Tán Kim Hầu, chạy thẳng tới đạo quan. Ta sẽ an bài cho các ngươi trốn tránh. Sáng sớm ngày mai liền nghĩ biện pháp đưa các ngươi rời khỏi Trường An.
Y lấy một tấm vải đã ướt sũng mồ hôi, đưa cho Đại Khuyển:
- Phương Giải xảy ra chuyện.
- À?
Kỳ Lân sửng sốt, không kìm được hỏi:
- Hắn xảy ra chuyện gì?
Hạng Thanh Ngưu được Khâu Dư giải thích qua, cho nên không dám nói thật với Đại Khuyển. Nhưng nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lý do nào hợp lý. Y sững sờ trong chốc lát, mới nghiêm túc nói với Kỳ Lân:
- Phương Giải vào cung nhìn lén cung nữ tắm rửa. Hoàng Đế rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn nhờ ta đưa các ngươi ra ngoài thành tránh nạn trước. Qua một thời gian rồi hẵng trở về.
Đại Khuyển trầm mặc một lúc, nhìn Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Ngươi tưởng ta tin sao?
Hạng Thanh Ngưu lau mồ hôi, thở dài nói:
- Mẹ nó chứ, ngay cả ta đều không tin!