Ba người người nước ngoài bị bắt giữ không ngừng sợ hãi nhìn nam tử mặc áo bào đen cúi thấp đầu đi đường kia. Dù nhìn kiểu gì cũng không thấy đây là một con người.
Là người, sao có thể dùng rồng lửa làm binh khí?
Là người, sao có thể chém bay viên đạn?
- Hình như Đại tướng quân có tâm sự thì phải?
Trần Hiếu Nho tung cước đá mấy tù binh lề mề, nhìn bóng lưng của Phương Giải, y cảm thấy hôm nay có vẻ như Đại tướng quân rất cô đơn. Trần Hiếu Nho không biết là thứ cảm xúc gì có thể ảnh hưởng tới Đại tướng quân như vậy, nhưng Đại tướng quân càng an tĩnh, càng khiến cho lòng người sợ hãi. Ngay cả y cũng cảm thấy sợ hãi.
Quân coi giữ thành Định Viễn nhốt tù binh xong, chọn lấy mười mấy người mặc quan quân đưa tới phủ Biệt tương. Trong đó có ba người nước ngoài còn may mắn sống xót. Có lẽ vì bọn họ không biết gì về Phương Giải, cho nên bọn họ không sợ hãi bằng những người Nam Yến kia.
Phương Giải ngồi xuống ghế, đặt Triều Lộ đao lên bàn.
Hắn lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn, sau đó nhìn một người nước ngoài, nói:
- Cho ngươi năm phút để khai ra mục đích mà các ngươi tới đây cũng như mục đích của chủ nhân phía sau các ngươi.
Chưởng quầy của Hàng Thông Thiên Hạ vội vàng phiên dịch. Người nước ngoài kia dường như không cảm thấy giọng điệu của Phương Giải có chút uy hiếp gì, hoặc là khuôn mặt thanh tú của Phương Giải khiến sự sợ hãi lúc trước của y giảm bớt, cho nên y lắc đầu, im lặng không nói. Phương Giải liền nhấc Triều Lộ đao lên rồi chém người nước ngoài thành hai mảnh.
Hắn dùng Triều Lộ đao chỉ người nước ngoài thứ hai:
- Tới lượt ngươi.
Người nước ngoài thứ hai này để râu quai nón. Y thực không ngờ người Hán này lại thô bạo như vậy, chỉ hỏi một câu liền chém đồng bọn của y thành hai mảnh. Mùi máu tươi và mùi nội tạng xông thẳng vào mũi rồi chui thẳng vào đầu y.
Y nhìn đống thi thể bầy nhầy, không nhịn được nôn mửa.
Phương Giải chờ y nôn ra hết, mới nhẹ nhàng gõ tay lên bàn. Râu quai nón sợ tới mức run lên, vô thức lui về phía sau một bước.
- Bọn ta…bọn ta là người của công quốc Rose.
Y run rẩy lau khóe miệng, nói:
- Phụng lệnh của tướng quân tới Nam Yến, trợ giúp quân đội Nam Yến chống lại đội quân của ngài. Bọn ta biết sai rồi, hiện tại đã là tù binh của ngài…không, là người hầu của ngài. Ta nguyện ý nói ra hết, chỉ hy vọng ngài cho bọn ta một con đường sống.
Phương Giải đợi chưởng quầy của Hàng Thông Thiên Hạ phiên dịch xong, liền nói:
- Bất kỳ người nào cũng có cơ hội sống sót. Chỉ phụ thuộc vào các ngươi có khai ra hay không.
- Có lẽ trước kia Hoàng Đế của Sở Quốc đã phái người liên lạc với Đại Công Rose, hy vọng có thể mượn lực lượng của Đại Công Rose khai chiến với Tùy Quốc, đoạt lại đất đai bị Tùy Quốc cướp mất. Nhưng Đại Công Rose không nhiệt tình cho lắm, tuy đã thu không ít lễ vật của Sở Quốc, nhưng ngài ấy lại không muốn phái quân đội rời khỏi công quốc Rose.
Râu quai nón suy nghĩ một lát rồi bắt đầu khai.
- Từ khi đế quốc Aegean bị diệt vọng, tuy đế quốc Agoda không tiếp tục tấn công, mà là thừa nhận địa vị của các vương quốc, công quốc, nhưng mọi người đều biết đế quốc Agoda chính là một con dã thú. Do nó đã đánh với đế quốc Aegean mệt mỏi rồi, cần thời gian để lấy lại sức. Đợi khi nó nghỉ ngơi xong, kết cục đều giống như. Cho nên Đại Công Rose mới muốn để lại quân đội bên cạnh mình, ít nhất còn có cơ hội chạy trốn.
- Chuyện này bị trì hoãn khá lâu, tuy sứ giả Sở Quốc không ngừng tìm tới Đại Công Rose, nhưng Đại Công không đáp ứng. Về sau thực sự không thể kéo dài được nữa, Đại Công liền phái sáu pháp sư tới, coi như là giúp Sở Quốc một tay. Đại Công cho rằng, sáu pháp sư giúp Sở Quốc giết một số người không phải là vấn đề khó khăn.
- Về sau, không biết người của đế quốc Agoda làm sao biết được chuyện này, phái người thúc giục Đại Công Rose xuất binh. Đại Công Rose tưởng đế quốc Agoda muốn tấn công, cho nên không dám xuất binh. Do đó không lâu sau, ông ta bị ám sát.
- Làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
Phương Giải hỏi.
Sau khi phiên dịch, người râu quai nón kia có chút thương cảm nói:
- Ta là thị vệ của Đại Công Rose. Lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy Đại Công Rose bị ám sát, nhìn thấy ông ta ngã trước mặt ta….Không lâu sau, đế quốc Agoda phái một đội quân tới, tiếp quản công quốc Rose. Sau đó vị tướng quân kia bắt đầu liên hệ trực tiếp với Sở Quốc. Còn chuyện sau này ta không rõ ràng cho lắm. Sau khi Đại Công chết, bọn ta giống như là nô lệ, không ngừng bị giày vò.
- Ta vốn không muốn tới nơi này, nhưng nếu không tới, người của đế quốc Agoda sẽ giết hết người nhà của bọn ta.
- Các ngươi mang theo bao nhiêu người tới đây?
- Năm trăm người, phần lớn vẫn đang ở thành Đại Lý.
Râu quai nón sợ Phương Giải không tin, lúc nói chuyện vung tay ra hiệu:
- Công quốc Rose không phải là một nước hùng mạnh. Lúc đế quốc Aegean còn tồn tại, thì chỉ có thể tính là công quốc hạng hai, quân đội chưa bao giờ vượt quá ba nghìn người. Nhưng công quốc Rose là kho súng của đế quốc Aegean, bởi vì có quặng sắt và nhiều xưởng vũ khí. Hơn nửa trang bị cho quân đội đế quốc Aegean đều được chế tạo từ công quốc Rose.
- Cho nên, tuy bọn ta chỉ có năm trăm người, nhưng mang tới ít nhất năm nghìn cây súng.
- Còn pháo thì sao?
Phương Giải hỏi.
Râu quai nón dường như kinh ngạc với việc Phương Giải biết về pháo. Y liếc nhìn Phương Giải một cái, rồi trả lời:
- Hỏa khí của đế quốc Aegean vẫn còn tương đối lạc hậu, bởi vì đế quốc hủ bại, căn bản không còn người tiếp tục nghiên cứu cải tiến hỏa khí, cho nên không tạo ra được pháo có uy lực lớn. Tuy rằng có thể đúc được, nhưng sản phẩm thất bại rất nhiều, còn thường xuyên nổ nòng. Lần này pháo mang tới là do đế quốc Agoda cung cấp, uy lực rất lớn, hơn nữa có hai loại đạn pháo.
- Hai loại?
- Đúng vậy, một loại đạn có uy lực bình thường, nhưng lực xuyên thấu rất lớn. Một loại thì sau khi nổ tung, bên trong vẫn còn thuốc nổ sẽ tạo ra liên hoàn pháo, lực sát thương rất lớn.
- Đế quốc Agoda…
Phương Giải thì thào, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
…
…
Giang Bắc Đạo
Đại doanh quân Tùy.
Phác Hổ tựa vào tường nhìn sông lớn phía xa xa, sương mù lất phất, nhìn không rõ lắm. Phản quân của La Đồ đã rút toàn bộ về Giang Nam, bởi vậy có thể thấy La Đồ và những người trong thư viện Thông Cổ đã đạt thành hiệp nghị gì đó. Bằng không quân đội của y đã không dễ dàng tiến vào Giang Nam như vậy. Lúc trước La Diệu mang binh tiến vào Giang Nam, thư viện Thông Cổ không ngăn cản, bởi vì bọn họ biết La Diệu sẽ rất nhanh rời đi. Nhưng hiện tại bất đồng, La Đồ cần một chỗ dừng chân.
Quân Tùy đóng quân ở phía bắc sông Trường Giang, cũng không dám dựa vào quá gần.
Trong tay phản quân La Đồ có thủy sư, quy mô lớn hơn thủy sư trong tay triều đình rất nhiều. Lúc trước thủy sư Trường Giang bị chia cắt, bộ phận mạnh nhất bị Vương Nhất Cừ mang đi, liên kết với Cao Khai Thái tạo phản ở Tây Bắc. Bộ phận tiếp theo thì bị La Diệu thu phục, trở thành thủy sư của phản quân. Còn một phần nhỏ thì vẫn thuộc về triều đình, nhưng lực lượng rất có hạn. Phần ít nhất rơi vào tay Phương Giải, luận về chiến lực còn không bằng 1/5 thủy sư trong tay Vương Nhất Cừ.
Hiện tại thủy sư của triều đình có thể tuần tra ở bờ bắc, nhưng chỉ cần di chuyển về phía nam sẽ bị thủy sư của La Đồ đón đầu. Từ khi La Đồ tiến vào Giang Nam, lực lượng thủy sư trong tay y càng không ngừng lớn mạnh.
Nhưng hiện tại Phác Hổ không có tâm tư nghĩ tới những thứ đó. Tràn ngập trong đầu y là tướng quân áo giáp. Y không tin Dương Kiên lại giết tiểu Hoàng Đế, y tin chắc rằng đại ca của mình vẫn là đại ca của hơn trăm năm trước. Tiểu Hoàng Đế là hậu đại của huynh ấy, là hậu nhân ruột thịt của huynh ấy, huynh ấy làm sao có thể giết tiểu Hoàng Đế được?