- Ngươi đánh không lại ta.
Phương Giải trầm mặc, sau đó gật đầu:
- Có vẻ như vậy.
- Cho nên căn bản không cần đánh, ngươi có thể nghĩ như vậy.
Lão già mỉm cười nói:
- Ngươi hiếu kỳ ta đang làm gì, mà ta tò mò ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì. Đương nhiên ngươi hiếu kỳ lễ phép, mà ta hiếu kỳ không lễ phép. Nếu ngươi cần ta nói lời xin lỗi thì ta sẽ xin lỗi, còn nếu ngươi muốn đánh nhau ta liền đánh ngươi.
Đối mặt với một lão già không giảng đạo lý như vậy, lửa giận vừa rồi của Phương Giải tiêu tan đi không ít.
- Cho dù lão nói có lý.
Phương Giải không gọi ông ta là tiền bối nữa:
- Lão dùng thủ đoạn của mình để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vậy để cho công bằng, giờ tới lúc lão thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta rồi.
Lão già ừ một tiếng:
- Ngoại trừ cởi quần áo của ta, những thứ khác ngươi tùy tiện.
Phương Giải lập tức phát lạnh, trong lòng tự nhủ, đúng là già mà không kính.
- Lão là ai?
Phương Giải hỏi.
- Mới vừa rồi còn gọi ta là tiền bối, nhưng vì ta đắc tội ngươi mà ngươi gọi thẳng ta là ‘lão’, tâm tính của ngươi vẫn chưa đủ bình thản…Tuy nhiên ngươi đã gọi ta là tiền bối, ta cũng không so đo với ngươi. Dù sao tu vị của ta cao hơn ngươi, tuổi cũng lớn hơn, so đo làm gì. Ngươi hỏi ta là ai…ta liền không nói cho ngươi biết.
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của ông ta giống như…Nếu có bản lĩnh thì đánh ta đi, mấu chốt là ngươi đánh không thắng ta.
Phương Giải cúi đầu nhìn thoáng qua chữ Phương trên mặt đất, nó vẫn vậy không có gì thay đổi:
- Vừa rồi là cái gì vậy?
Lão già thấy Phương Giải chuyển chủ đề không còn tức giận nữa, hiển nhiên có chút thất vọng. Tuy nhiên nghĩ tới người này có hứng thú với bản lĩnh của mình, ông ta lại đắc ý. Ông ta là một người đã trải qua nhiều tang thương, nhưng tới hiện tại tính cách vẫn không thay đổi.
- Vừa rồi ta đã nói rồi, chiêu này gọi là Phù Sinh Mộng Cảnh. Trong thiện hạ trừ ta ra không có người thứ hai biết được, có muốn học hay không?
Ông ta chờ Phương Giải nói muốn học, sau đó sẽ dùng tình dùng lý đáp rằng ta không dạy ngươi.
Phương Giải lắc đầu:
- Không học.
- Vì sao?
Lão già kinh ngạc hỏi.
- Nếu một người có tấm lòng nhân thiện, tính cách bình tĩnh thì học cái này có thể giúp được không ít người. Nếu một người có quá nhiều tạp niệm trong lòng thì dùng cái này chỉ hại người mà thôi. Còn nếu một người chỉ biết nghĩ cho bản thân, thì không những không giúp được người khác, còn khiến chính bản thân mình rơi vào trầm luân, không dứt ra được. Ta biết tâm tính của mình như thế nào, có một số hấp dẫn có thể nhịn được lần đầu, nhưng chưa chắc nhịn được lần thứ hai. Cắn đầu lưới sẽ đau, mà rơi vào hư ảo sẽ chết.
- Có ý tứ.
Lão già nhìn Phương Giải, vẻ mặt tò mò:
- Thật lâu không gặp được một người trẻ tuổi có ý tứ như vậy…Hiện tại ta cảm thấy ngươi là một người có ý tứ, cho nên dù ngươi không muốn nghe, ta cứ muốn nói.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
- Đã già như ta rồi, không ngờ còn phải giảng đạo lý với một hậu sinh trẻ tuổi…
Lão già dường như có chút ảo não, lầu bầu mấy câu sau đó nói với Phương Giải:
- Trước kia ta từng nghe qua tên tuổi của ngươi cũng từng nghe qua người khác đánh giá về ngươi. Nhưng cái tên đánh giá về ngươi kia có nhãn lực kém đến mức khiến người ta phải tức giận. Đời này có một đồ đệ ngu ngốc như vậy thật đúng là sỉ nhục…Hiện tại ta muốn nói cho ngươi biết rằng, ta coi trọng ngươi, ta còn thiếu một quan môn đệ tử, ngươi có hứng thú không?
Lúc nói xong câu đó, không đợi Phương Giải trả lời, ông ta lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, hình như mười mấy năm trước ta đã thu một quan môn đệ tử rồi, lúc ấy ta còn nói đây là người đệ tử cuối cùng mà ta thu. Phì! Đúng là cái miệng hại cái thân…giờ hối hận chưa.
Phương Giải thực không tức giận nổi với người như lão già này. Hắn có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Tiền bối, ngài chơi đủ chưa?
Lão già hơi sửng sốt, sau đó chỉ vào hai mắt của mình rồi hỏi Phương Giải:
- Ngươi có tin ta có thể nhìn thấu thiên cơ không? Ngươi có tin ta có thể nhìn thấy tương lai của ngươi không?
Phương Giải định lắc đầu nói không tin, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Lão già nhìn Phương Giải một lúc, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Ta nói ngươi không nhìn thấy ta, vì ngươi đang nhìn chằm chằm vào thứ khác. Trong lòng ngươi đã có một phương hướng, dù ngươi ở chỗ này, nhưng phương hướng ở rất xa, cho nên ngươi không nhìn thấy ở chỗ gần, không nhìn thấy sự lựa chọn khác. Nếu ta muốn thu ngươi làm đồ đệ, liệu ngươi có nguyện ý buông tha cho sự lựa chọn lúc đầu, đi theo ta tu hành không? Nếu ngươi gật đầu, ta có thể chỉ điểm cho ngươi một con đường rộng lớn đầy ánh sáng.
- Sáng bao nhiêu?
Phương Giải hỏi.
- Người từng đánh nhau với người tu hành Cửu Phẩm chưa?
Lão già hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Tất nhiên là chưa.
Lão già dụ dỗ nói:
- Đánh rất vui, đánh một lần về sau sẽ nghiện…Nếu ngươi nguyện ý theo ta tu hành, về sau mỗi ngày ta đều dẫn ngươi đi ức hiếp người tu hành Cửu Phẩm, ngươi thấy thế nào? Tuy nhiên nó gì thì nói, đã rất nhiều năm rồi ta không đích thân ra tay đánh người khác. Nếu ngươi không tin lời ta nói, hiện tại ta đánh hai người cho ngươi xem?
- Tại sao là hai?
Phương Giải hỏi.
Lão già nhìn về hướng Trác Bố Y và Trầm Khuynh Phiến bên kia, chép miệng:
- Vừa vặn có.
Phương Giải lườm ông ta một cái:
- Không cần lên danh sách à?
Lão già thở dài:
- Tôn lão bắt lính có cần lên danh sách không?
Phương Giải đứng dậy định đi:
- Ta đi còn không được sao?
…
…
- Thực không có ý định theo ta tu hành?
Lão già hỏi.
Phương Giải dừng bước chân, quay đầu lại nói:
- Nếu tiền bối chỉ muốn vãn bối theo ngài tu hành, thì đa tạ ý tốt của tiền bối. Nếu tiền bối tự cho mình đứng ở chỗ cao rồi nói với vãn bối những lời này, thì dù vãn bối không đánh lại ngài thì cũng sẽ mắng ngài một câu “Biến đi”. Cái gọi là Phù Sinh Mộng Cảnh, vãn bối đã nếm thử một lần, nếu không tiền bối lại thử lần nữa?
Phương Giải liếc nhìn lão già với vẻ khiêu khích, lão già không nhịn được thở dài một tiếng:
- Đã nhiều năm không ai mắng ta rồi, cho nên cảm giác có chút mới mẻ.
Ông ta chỉ chỗ Phương Giải vừa ngồi:
- Còn chưa tính là muộn, trước khi trời tối ngươi có thể đuổi theo đội ngũ của mình. Cho dù ngươi không có ý định tu hành, thì có thể tán gẫu với ta một lúc rồi hẵng đi.
Phương Giải do dự một chút, lại ngồi xuống.
Lão già hỏi Phương Giải:
- Có phải ngươi thấy ta giống như một tên lừa gạt?
Phương Giải trịnh trọng lắc đầu:
- Không phải, bởi vì tiền bối vốn là một tên lừa gạt. Nếu ta đoán không sai, tiền bối là người trong Đạo tông phải không?
- Mẹ nó!
Lão già không nhịn được nói tục:
- Thanh danh của Đạo tông đã thối tới mức này?