- Mời thành chủ ngồi.
Phương Giải nhìn vị có sắc mặt âm trầm trước mặt này, mỉm cười nói. Nụ cười của hắn luôn luôn chân thành, luôn rất sạch sẽ. Sạch sẽ tới mức cho dù Phó Chính Nam có bắt bẻ cũng không tìm được chút tạp chất nào. Điều này làm cho Phó Chính Nam có chút kỳ quái. Một người có thể bước lên địa vị cao, làm sao lại có nụ cười và ánh mắt sạch sẽ như vậy?
Chính vì bản thân cũng ở địa vị cao nhiều năm, cho nên Phó Chính Nam hiểu rất rõ, một người sạch sẽ sẽ không bước lên được chỗ cao.
- Lấy thuốc trị thương của ta ra đây.
Phương Giải phân phó một tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện Phó Chính Nam. Trên bàn bày mấy món thịt nóng hổi, không quá xa xỉ, rất là đơn giản. Nhưng trời sắp sáng rồi, mùi thơm từ đồ ăn vẫn khiến cho người ta không nhịn được di chuyển hầu kết. Trên bàn không có rượu, chỉ có một đĩa bánh bao lớn.
- Ăn chứ?
Phương Giải hỏi.
Phó Chính Nam không trả lời, trầm mặc một lúc sau đó cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn. Phương Giải cũng cầm đũa lên, hai người ăn giống như sói nhai hổ nuốt. Rất nhanh, mấy món thịt trên bàn đã bị quét sạch sành sanh, đĩa bánh bao lớn cũng chỉ còn một nửa.
- Nếu đây là cơm chặt đầu, thì ngươi quá nhỏ mọn rồi.
Phó Chính Nam nhận lấy khăn lau miệng từ thân binh của Phương Giải đưa cho, bình thản nói. Hận ý trong mắt y dường như trôi vào bụng theo đồ ăn, không còn thấy gì. Sau khi cơm nước xong, y bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, bại chính là bại, dù có phẫn hận hơn nữa thì cũng không thể chiến thắng.
- Ta và ngươi cùng nhau ăn cơm chặt đầu?
Phương Giải hỏi.
Phó Chính Nam nao nao, sau đó mỉm cười:
- Hay là Phương tướng quân muốn chiêu hàng?
- Đâu có khó khăn như vậy.
Phương Giải cười cười, ngồi thẳng người, vuốt ve cái bụng hơi phình lên, bữa cơm này ăn vừa ngon vừa no. Kỳ thực mọi người đều coi nhẹ một điều, ăn no xong là thời điểm trong lòng kiên định nhất. Bởi vì nó quá bình thường nên rất ít người để ý.
- Nếu ta muốn khuyên ngươi, thì có thể chuẩn bị một bàn tiệc lớn rồi. Ít nhất phải có vài vò rượu lâu năm. Ta xem qua, trong hầm ngầm của nhà kho có không ít rượu ngon. Vốn định lấy một vò, nhưng nghĩ lại những thứ đó về sau đều là của ta, cho nên ta không nỡ.
Lời này khiến Phó Chính Nam tức giận tới nhíu mày, nhưng y không lên tiếng.
- Từ nơi này đi về hướng đông chừng bảy, tám trăm dặm là Hải Tân của Nam Yến. Người ở nơi đó đã nghìn năm rồi không gặp phải chiến loạn, dân phong thuần phát, đi đường không nhặt của rơi, đêm không đóng cửa, đúng là một nơi tốt. Đệ đệ Phó Chính Minh của ngươi nói cho ta biết những điều đó, ta liền ghi nhớ…sau khi hửng đông, ta phái người tìm một cỗ xe ngựa, thành chủ mang theo gia quyến của mình đi đi. Nhưng ngươi không được mang theo vệ binh nào, xe ngựa do chính ngươi điều khiển. Việc ăn ngủ trên đường cũng do chính ngươi nghĩ biện pháp. Ta sẽ không cho một đồng bạc nào.
Phương Giải khẽ cười nói:
- Con người ta có một khuyết điểm, chính là quá tham. Thứ đã rơi vào tay thì rất khó đưa ra ngoài, cho dù là ta mới giành được từ trong tay của ngươi.
Phó Chính Nam sững sờ, trong mắt đầy nghi hoặc:
- Ngươi có ý gì?
Phương Giải nhún vai:
- Ta không có hứng thú nói lại lần thứ hai. Trời cũng sắp sáng rồi, ta còn phải ngủ một giấc. Sau hửng đông, ta sẽ mở kho lúa của thành Khánh Nguyên, dùng lương thực dự trữ của ngươi để thu mua lòng người. Việc này quan trọng hơn là nói chuyện phiếm với ngươi. Kế tiếp ta còn phải suy nghĩ nên đánh thành Phong Bình như thế nào. Có vết xe đổ này của ngươi, thành chủ Phong Bình Chu Xanh Thiên không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.
- Ngươi muốn thả ta đi?
Phó Chính Nam hỏi với vẻ không thể tin nổi.
- Ngươi thực sự nghe không hiểu?
Phương Giải hỏi lại.
Phó Chính Nam trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Vì sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Không muốn giải thích.
- Vậy thì ta sẽ không đi!
Phó Chính Nam đề cao thanh âm nói.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Phương Giải cười nói:
- Ngươi đúng là người kỳ quái. Ta thả ngươi đi, ngươi còn cố tình hỏi vì sao. Ngươi có thể cảm thấy là ta đang giả vờ từ bi, làm bộ làm dạng…à….đúng rồi, ngươi có thể nghĩ như vầy, ta giả vờ giả vịt thả ngươi là để thu mua lòng người. Làm vậy dân chúng trong thành Khánh Nguyên và thuộc hạ của ngươi đều khen ta một tiếng nhân từ. Ngay cả ngươi ta đều đồng ý thả ra, huống chi là bọn họ? Điều này còn hữu hiệu hơn phân phát năm mươi cân lương thực, không phải sao?
- Rồi ngươi phái người ám sát ta trên đường?
Phó Chính Nam hỏi.
Phương Giải không đáp, đứng dậy chuẩn bị rời đi:
- Ăn một bữa cơm với ngươi, coi như kết thúc ân oán giữa chúng ta. Về sau ngươi mang theo gia quyến sinh sống ở ven biển, làm ngư dân đi. Có câu ta muốn khuyên ngươi…nếu ngươi trốn trở về thành Đại Lý, tính toán đông sơn tái khởi, vậy thì lần sau sẽ không còn cơ hội như vậy.
Thấy hắn muốn đi, Phó Chính Nam cũng đứng lên:
- Cho ta một lý do!
Thấy Phương Giải không nói lời nào, y có chút sốt ruột:
- Ta không tin những lời lúc trước của ngươi!
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi cười nói:
- Kỳ thực ngay cả ta có đôi khi cũng cảm thấy mình thật kỳ quái. Bởi vì rất nhiều quyết định của ta thật không có lý trí. Lúc bắt ngươi, ta còn muốn nghiêm hình bức cung, ép hỏi một số tin tức của thành Phong Bình, thậm chí là tin tức của Mộ Dung Sỉ. Nhưng sau khi thấy ngươi rồi, ta liền thay đổi chủ ý…Đơn giản là do vết thương của ngươi đều ở trước ngực, không có chỗ nào ở sau lưng.
Phó Chính Nam hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra. Y đứng thẳng người, trịnh trọng thi lễ với Phương Giải một cái:
- Phương tướng quân quang minh lỗi lạc, ta sẽ không nói nhiều lời, chỉ muốn nói cảm ơn!
- Một người nam nhân có thể bảo vệ cho gia đình của mình, đứng phía trước chặn kiếm cho người thân. Rõ ràng có thể một mình chạy trốn nhưng vẫn không rời khỏi gia quyến nửa bước. Chỉ điểm này, đã khiến cho ta thả ngươi một lần. Nếu nam nhân không biết không dám mở rộng cánh tay bảo vệ người nhà của mình, vậy thì đó không phải là nam nhân. Nam nhân tốt, cho dù thất bại vẫn sẽ đứng thẳng sống lưng. Chết cũng thế, mà sống cũng thế.
Nói xong mấy câu đó, Phương Giải xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Phương Giải, qua hồi lâu Phó Chính Nam mới hô lên:
- Người như ngươi sẽ luôn chịu thiệt thòi!
Phương Giải dừng bước, sau đó cười cười:
- Nhưng ta đủ mạnh. Nếu có lần sau thì ngươi vẫn là bại tướng dưới tay ta, cho nên ta không sợ thả ngươi đi.
Phó Chính Nam sững sờ, thật lâu không nói gì.
Lúc Phương Giải đi ra phủ thành chủ, hắn không nghĩ mình làm như vậy là đúng hay là sai. Bởi vì theo hắn, căn bản không có khái niệm đúng và sai. Có lẽ đây chính là chỗ mà Phương Giải không giống người bình thường. Hắn ác nghiệt, nhưng hắn không vô tình.