Điện Thái Cực
Tướng quân áo giáp cao lớn hùng vĩ đứng chắp tay bên ngoài đại điện. Sau lưng ông ta là điện Thái Cực nguy nga, nhưng ông ta đứng trước điện Thái Cực lại không có vẻ nhỏ bé chút nào
Nhìn binh lính áo giáp đứng thẳng tắp ở quảng trường đại điện, dường như ông ta có chút vừa lòng, hai hàng lông mày vẫn bình thản, nhưng ánh mắt rất dịu dàng. Nhìn những binh lính này, ông ta có cảm giác mình như trẻ lại. Sự tinh nhuệ của những binh lính này, đã vượt qua bất kỳ đội quân nào mà lúc trước ông ta từng dẫn dắt.
Ở góc đại điện, một con bò già đứng trước một cái thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ để đầy thịt tươi, máu vẫn còn chảy, nhưng dường như con bò già này rất thích mùi máu tanh, từ từ nhai nuốt. Nó ăn chậm, nhưng mỗi một miếng đều rất lớn, cho nên tốc độ tiêu hao thịt không hề chậm. Bên cạnh thùng thịt tươi là một thùng sắt đầy, nhưng là rượu. Ngửi mùi rượu liền biết đó là rượu cống từ Thần Tuyền Sơn Trang, nhà giàu bình thường có tiền cũng không mua được.
Con bò già ăn mấy miếng thịt tươi lại uống mấy ngụm rượu, bộ dáng có vẻ hưởng thụ.
Hắc tiểu tử mặc bộ giáp trụ giống như được làm từ đá đứng một bên lẩm bẩm, thỉnh thoảng uống một ngụm rượu của con bò già. Y không chê con bò già bẩn, nhưng thoạt nhìn con bò già chướng mắt y, thỉnh thoảng lỗ mui phun ra một cái, có chút bất mãn.
Đặt bên cạnh y là một cây quạt rất lớn. Trên cây quạt có những hoa văn phức tạp, nhìn không tới điểm đầu và điểm cuối. Cái quạt này tuy đã cũ kỹ nhưng chưa bị hỏng, hoa văn trên quạt giống như là một bản đồ. Nếu cẩn thận nhìn, thì thấy nó giống như kinh mạch của người.
Cẩn thận nghe, mới biết Hắc tiểu tử đang mắng con bò già tham ăn, mà con bò già thì chẳng thèm quan tâm.
Đại tướng quân áo giáp nhìn Hắc tiểu tử và con bò già, lập tức cười cười. Nhưng vừa cười một cái liền nhíu mày, lộ vẻ đau đớn.
Hắc tiểu tử cảm giác linh mẫn, lập tức nhìn về hướng này.
- Chủ nhân bị thương rất nặng?
Y đứng lên hỏi.
Tướng quân áo giáp gật đầu, khoát tay ra hiệu cho binh lính tản đi rồi mới nói:
- Thật không ngờ tu vị của La Diệu lại cao như vậy, là ta coi thường y rồi. Vạn lão gia tử chuẩn bị đã nhiều năm, ta tưởng rằng sẽ rất dễ dàng. Nhưng lại không thể giết được y. Tuy rằng ta đánh La Diệu trọng thương, nhưng Phạm Thiên Nghiệp Hỏa của y vẫn khiến ta bị thương…
Người nam nhân này, không ngờ không có bị Nghiệp Hỏa của La Diệu thiêu chết!
Phải biết rằng một khi dính Nghiệp Hỏa của La Diệu, chỉ khi mục tiêu bị thiêu rụi thì nó mới tắt! Cũng không biết y dùng thủ đoạn gì có thể không bị chết cháy khi dính Nghiệp Hỏa! Chỉ một điểm này, nhìn khắp giang hồ chỉ sợ cũng không có một người nào có thể so sánh.
Dù sao giang hồ Trung Nguyên hiện tại, đã không còn Vạn Tinh Thần.
- Làm sao bây giờ?
Hắc tiểu tử hỏi.
- Tẩm bổ.
Tướng quân áo giáp thản nhiên nói hai chữ, sau đó xoay người đi về hướng điện Thái Cực. Hắc tiểu tử lập tức cầm cái quạt lên, đi theo sau tướng quân áo giáp vào trong đại điện. Cẩm Y Giáo bảo vệ đại điện lập tức tránh sang một bên, dường như rất e ngại hai người này.
Trong điện Thái Cực, Dương Thừa Càn nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế rồng. Lúc nhìn thấy tướng quân áo giáp tiến vào, sắc mặt lập tức thay đổi. Y ngồi tử tế, giấu diếm sự sợ hãi của mình.
- Ta bị thương.
Tướng quân áo giáp nói với Dương Thừa Càn:
- Cần tẩm bổ.
Đây chỉ là một câu bình thường, nhưng Dương Thừa Càn vừa nghe thấy liền sợ tới mức run rẩy. Y vô thức rụt người một cái, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại:
- Việc này…ngươi tự quyết định là được, không cần hỏi trẫm. Những thứ để trong hoàng lăng kia là chuẩn bị cho ngươi, Vạn lão gia tử cũng chuẩn bị rất nhiều cho người. Tí nữa trẫm sẽ phái người mở hoàng lăng…
- Tạ ơn bệ hạ.
Tướng quân áo giáp gật đầu, nhìn thoáng qua những đại thần không ngừng né tránh ra phía sau, lập tức cười lạnh:
- Người Tùy vốn nên kiêu ngạo nhất thế gian này. Các ngươi thân là triều thần, tất nhiên phải giữ được sự kiêu ngạo đó. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của các ngươi, một đám nhát như chuột…Đại Tùy rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay hơn nửa là vì các ngươi. Thiên Hữu Hoàng Đế là một người đại dũng đại khí, muốn khoét đi u ác tính là các ngươi, để lại cho Đại Tùy một thân thể khỏe mạnh, nhưng thời vận lại không cho phép…Nếu y may mắn một chút, sức khỏe tốt một chút, thì cho y mười năm, Đại Tùy sẽ lại quật khởi.
- Và ta, ta cũng không cần phải ra ngoài.
Đám đại thần kia sợ tới mức câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Nhưng ta đã đi ra, tất nhiên không thể ngồi yên không quan tâm. Bệ hạ tuổi nhỏ, còn chưa thể phân rõ thị phi, luôn bị một số người xấu lợi dụng. Bắt đầu từ hôm nay, nếu còn để ta nghe thấy có người nào nói xằng nói bậy trước mặt bệ hạ, binh lính áo giáp dưới trướng của ta sẽ giết người đó như giết phản tặc!
- Vâng!
Tất cả triều thần đều khom người đáp ứng, không có người nào dám nhìn thẳng vào mắt tướng quân áo giáp.
- Phác Hổ!
- Có thuộc hạ!
Hắc tiểu tử đeo cây quạt lớn lập tức tiến lên một bước.
- Ta tiến vào Hoàng Lăng ít nhất phải mười ngày. Trong mười ngày này, mọi chuyện trong thành Trường An đều giao cho ngươi. Ta đã viết ra một danh sách những thần tử có thể phò tá bệ hạ. Ngươi giúp bệ hạ phân công công việc cho những người này. Ta còn viết một danh sách những người mà bệ hạ không thể sự dụng. Mời bệ hạ xem xong liền đóng ngọc tỷ hạ chỉ, tất cả đều hạ ngục. Nếu có người nào dám nói lời gièm pha trước mặt bệ hạ, vậy thì không cần hạ ngục, trực tiếp bắt lấy đưa tới chợ bán thức ăn chặt đầu.
- Tuân lệnh!
Hắc tiểu tử chắp tay lên tiếng.
Tướng quân áo giáp ừ một tiếng, xoay người nhìn về phía Dương Thừa Càn:
- Bệ hạ, phụ hoàng của ngươi đã vì Đại Tùy làm rất nhiều chuyện, kỳ thực những chuyện đó cũng đều vì ngươi. Hắn muốn giải quyết hết những chuyện mà mình có thể tự giải quyết, lưu lại cho ngươi một thiên hạ thái bình. Chỉ cần ngươi vô vi mà trị, thì chính là minh quân. Nhưng hắn không làm được, cho nên bệ hạ phải gánh vác chuyện kế tiếp. Bệ hạ có hiểu không?
Bệ hạ có hiểu không?
Ba chữ kia như một búa đập vào ngực Dương Thừa Càn, sắc mặt của y trắng bệch như tờ giấy.
- Trẫm…đã hiểu!
- Như vậy là tốt rồi.
Tướng quân áo giáp quét mắt nhìn những quần thần:
- Thần tử nên có bộ dáng của thần tử, sau khi đi ra, ta nghe nói rất nhiều người trong các ngươi thấy bệ hạ còn nhỏ nên bắt nạt, thậm chí làm ra những việc vượt quá giới hạn. Hoàng Đế của Đại Tùy, có khi nào bị ức hiếp qua? Những việc đó đều là khoản nợ, ta sẽ trả từng khoản một.
Các đại thần sợ tới mức run rẩy, thậm chí có người ngã xuống đất.
- Phác Hổ!
- Có thuộc hạ!
- Phái một đội tới Giang Nam, đưa thi thể của Vạn lão gia tử về thành Trường An.
- Tuân lệnh!
- Bệ hạ!
- Trẫm…trẫm đây.
- Mời bệ hạ xây một tòa nghĩa trang ở phía sau núi Diễn Vũ Viện, không thể để cho Vạn lão gia tử chịu ủy khuất. Mặt khác, ta cần rất nhiều thứ để xuất chính, giờ là lúc cần chuẩn bị.
- Trẫm…nhưng…hiện tại quốc khố hư không, Hộ Bộ thực sự không thể lấy ra được bạc. Mấy ngày qua trẫm luôn nghĩ tới việc này. Lúc trước trẫm đã hạ chỉ, giảm một nửa bổng lộc của mọi người trong hoàng cung, nhưng vẫn như muối bỏ biển…Sau khi Kinh Kỳ Đạo bị bao vây, thuế má từ các nơi không vận chuyển tới được, Hộ Bộ thực sự…như trứng chọi đá.
Tướng quân áo giáp trầm ngâm một lát, lấy một tờ danh sách từ trong áo giáp ném xuống mặt đất:
- Đây là phần danh sách thứ hai mà ta đã nói. Bên trong là những người không đủ tư cách tiếp tục lưu lại trong triều đình. Cũng không cần nhốt bọn chúng vào trong đại lao cho đỡ lãng phí lương thực. Trực tiếp áp tới chợ bán đồ ăn, gia sản tất nhiên nhập vào quốc khố. Có lẽ số gia sản đó chưa đủ dùng, nhưng không kém là bao nhiêu.
- À?
Dương Thừa Càn hơi sửng sốt, không biết nên nói cái gì. Trong đại điện lập tức vang lên tiếng kêu rên, cũng không biết có bao nhiêu người ngã vật xuống đất.
Tướng quân áo giáp tựa hồ không để ý tới thái độ của Hoàng Đế, dừng lại một chút tiếp tục nói:
- La Diệu chạy trốn chắc chắn là đi tìm thế thân mà y đã chuẩn bị nhiều năm. Mấy ngày trước ta đã gặp qua Trương Dịch Dương của núi Võ Đang, y nói kẻ thế thân kia tên là Phương Giải, có Nguyên thể trời sinh. Nếu La Diệu chiếm được nhục thể của hắn, thì cho dù ta được tẩm bổ xong, muốn giết y cũng không còn dễ dàng nữa. Cho nên những thứ mà Thiên Hữu Hoàng Đế chuẩn bị cùng Vạn lão gia tử chuẩn bị, đều không quá công hiệu nữa rồi…
- Vậy…vậy phải làm sao bây giờ…
Dương Thừa Càn không phát hiện, tiếng nói của mình đang run rẩy.
- Không nhọc bệ hạ quan tâm, ta tự có biện pháp của mình.
Y quay đầu nhìn Hắc tiểu tử, nói:
- Bắt những người đó, đưa tới căn phòng bí mật.
- Vâng!
Hắc tiểu tử lập tức xoay người đi ra ngoài đại điện, vẫy tay một cái, một đội áo giáp binh khí thế hung hãn lập tức lại gần. Hắc tiểu tử dặn dò vài câu, đều là tên người. Mỗi một cái tên nói ra đều khiến Dương Thừa Càn sợ tới mức run rẩy, mồ hôi ướt đẫm long bào.
Y không dám nhìn thẳng tướng quân áo giáp kia, trong đầu xuất hiện những lời dặn dò lúc trước của Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Chỉ có điều lúc đó tuy y sợ hãi, nhưng không rõ ràng cho lắm. Mà lúc này, nghĩ lại những câu đó, tim y như bị hàng vạn con dao đâm vào.