Đang lúc lấy thân biến thành đao ý, dùng nội kình biến thành trường thương phóng tới, dùng thân thể biến dị do thường xuyên uống máu trăn hóa thành huyết thú cắn vào cổ Trương chân nhân. Mà tay trái của Trương chân nhân đang chặn đao, tay phải đang chặn thương, hai con cá đen trắng bảo vệ thì bị tách ra, thoạt nhìn không có dư lực để chống trả nữa rồi.
Đúng lúc này, ông ta bỗng thở dài một tiếng, giống như rất không tình nguyện.
Sau đó con mắt mở to.
Bầu trời vang lên tiếng sấm, thanh âm lớn tới mức như là nổ bên tai. Tiếng sấm xé rách cả bầu trời, chấn động khiến mọi người ở đây đều biến sắc. Mà con huyết mãng bị chấn động này làm cho mềm nhũn, mất đi sự hung mãnh lúc trước.
Đao ý vỡ
Trường thương sụp đổ
Huyết Tôn Giả bay ra ngoài trăm mét đập vào tường thành Hỏa Hồ đổ nát, cả người khảm sâu vào trong tường thành.
Đông Hải Nhất Đao dùng thân hóa đao bị chấn động trở về. Cảm giác đầu tiên của y là cả người bị chặt đứt. Ở giữa không trung, y tán đao ý đi, mới miễn cưỡng không bị đao ý cắn trả tới chết. Sau khi rơi xuống đất, y lùi về phía sau mấy chục bước mới đứng vững, trong đầu vang ầm ĩ.
Theo sau đó y phát hiện thiên địa biến thành màu đen, không có bất kỳ ánh sáng nào. Tất cả mọi người, bao gồm Trương chân nhân đều biến mất, mà ngay cả cỗ xe ngựa cũng biến mất không thấy đâu. Sau đó hắc ám trở nên yên tĩnh, không có một thanh âm nào.
Đông Hải Nhất Đao quá sợ hãi, lại lui về phía sau, không nhịn được hỏi:
- Sao lại thế này? Người đâu hết rồi?
Sau khi hỏi xong, y bỗng nhiên sửng sốt, rồi điên cuồng hét lên, giống như là bị điên.
Thiên địa vẫn vậy, người vẫn ở đây.
Mười mấy năm trước Đông Hải Nhất Đao mang đao hăng hái tiến vào Trường An, lại bị một đạo kiếm ý không biết từ chỗ nào chọc thủ một mắt và cắt đứt một tai, từ đó trở đi, y liền thề, sẽ không bao giờ tiến vào thành Trường An nữa. Hôm nay y bị Trương chân nhân phản chấn đao ý trở về, đâm rách tai và chọc thủng con mắt còn lại.
Thế giới tuyền màu đen, yên tĩnh.
Là vì y mù và điếc.
Đông Hải Nhất Đao điên cuồng gầm rú vung vẩy cánh tay, chính y cũng không cảm thấy cái gì. Y không nhìn thấy gì, cũng như không nghe thấy gì.
Ngô Lão Tà là kẻ giảo hoạt nhất, cho nên y không tới gần Trương chân nhân. Mặc kệ lúc trước Tống Tùng Hạc hạ thấp Trương chân nhân như thế nào, y cũng không tin chưởng giáo núi Võ Đang là một kẻ lừa đời lấy tiếng. Cho nên y lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất, tránh phía sau Đông Hải Nhất Đao và Huyết Tôn Giả, đứng ở xa xa ném thương.
Huyết Tôn Giả bị đánh bay, Đông Hải Nhất Đao hoàn toàn tàn phế.
Y không khỏi cảm khái một tiếng. Nếu không phải mình thông minh không lại gần, chỉ sợ mình cũng chẳng khá hơn hai người kia là mấy. Tới lúc này, y đã biết mình không còn năng lực giết chết Trương chân nhân nữa rồi. Với tính cách của y, làm sao còn dám dừng lại.
Y xoay người định chạy trốn, lại phát hiện cơ thể mình không nghe theo sự sai khiến.
Ngô Lão Tà vô thức cúi đầu nhìn, phát hiện nơi quan trọng nhất dưới háng có một cây trường thương cắm ở đó. Đây chính là cây trường thương mà vừa nãy y tạo thành, nhưng lại không biết bay về rồi cắm vào người từ khi nào. Thân thể Ngô Lão Tà lay động vài cái rồi ngã xuống đất.
Chín chín tám mươi mốt mỹ nhân như hoa như ngọc kia đã trở thành quả phụ, cái thứ mà y luôn kiêu ngạo kia đã nát tan tành, muốn tìm về cũng không được. Dưới bụng là một lỗ máu lớn, máu thịt bầy nhầy khiến y sợ tới mức hoàn toàn mất đi ý thức.
Y là người đại tu hành Thông Minh Cảnh, lại bị chính cây thương tạo từ nội kình của mình hủy đi bảo bối.
Trương chân nhân đứng nguyên tại chỗ không di động. Hai con cá trắng đen kia càng thêm lóa mắt rực rỡ, bơi quanh cơ thể ông ta, nhanh như hai tia sáng.
Tô Bất Úy kinh ngạc tới ngây người, thì thào một câu, đây có phải Thiên Chi Thượng?
Trương chân nhân thở dài:
- Ta vốn không muốn vượt qua ranh giới kia. Lúc trước giao thủ với La Diệu còn cố ý áp chế, hôm nay ta chợt hiểu ra một chuyện, nếu như đã đáp ứng bệ hạ rồi, cần gì lừa mình dối người nữa? Cho nên vượt qua liền vượt qua đi, chỉ là về sau sẽ mất đi rất nhiều chuyện thú vị.
Ông ta xoay người nhìn về phía con huyết mãng đang ngọ nguậy kia, giơ tay chỉ chỉ:
- Mày đi theo Huyết Tôn Giả chịu khổ nhiều năm rồi, hôm nay tao liền giải thoát cho mày.
Ông ta vừa chỉ, con cự mãng liền phát ra một tiếng xì xì thê lương, sau đó thân hình chợt run rẩy, vảy trên người bóc xuống, sau đó là máu thịt cũng bóc theo, rồi nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại một bộ xương dài mười mấy mét.
Một Cẩm Y Giáo vô thức dùng hoành đao chạm vào bộ xương đó, bộ xương mãng xà lập tức biến thành bột phấn rồi bay đi theo gió.
Trương chân nhân kéo tay về một cái, Huyết Tôn Giả bị khảm trong tường thành liền bay ra ngoài.
- Lý Bạch Chi truyền cho ngươi một thân tu vị, vậy mà ngươi lại cưỡng gian nữ nhân của y, đến hiện tại y vẫn còn đang ở Đông Hải tìm ngươi, tìm từng đảo một. Đây vốn là ân oán của người khác, hôm nay ta liền thay y đòi lại công đạo.
Trương chân nhân nắm chặt tay lại, thân thể của Huyết Tôn Giả như bị vô số sợi dây thừng trói lại, thân thể vặn vẹo giống như bánh quẩy.
Ầm.
Thân thể Huyết Tôn Giả hóa thành một đoàn sương máu, chỉ còn lại cái đầu.
Đông Hải Nhất Đao vẫn còn đang trong cơn điên, bỗng nhiên cứng đờ người lại, trên cổ y xuất hiện một sợi tơ đỏ. Một giây sau, sợi tơ đỏ biến thành lớn, đầu của y rơi xuống đất, máu phun lên như suối.
Ngô Lão Tà sợ tới mức mặt không có chút máu, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng có thể chạy tới nơi nào?
Trương chân nhân hạ tay xuống, thân thể của y bị nghiền nát giống như có ngọn núi vô hình đè lại, chỉ còn cái đầu là nguyên vẹn.
Giết ba người, nhưng đều để lại đầu.
Đây chính là ba người đại tu hành Thông Minh Cảnh, nhưng cứ như vậy bị Trương chân nhân giết chết từng người một.
Đúng lúc này, từ phía xa xa, không biết từ chỗ nào truyền tới một tiếng thở dài, rất phiêu miểu. Trương chân nhân nhìn về phía bên kia, sau đó khẽ lắc đầu:
- Lúc ta chưa tiến vào cảnh giới đó, nếu ngươi ra tay đánh lén xe ngựa, Tô Bất Úy không ngăn cản được ngươi, mà ta chắc cũng không kịp tới giúp đỡ. Nhưng với tính cách của ngươi, làm sao dám mạo hiểm?
- Đó…là ai vậy?
Tô Bất Úy run rẩy hỏi.
- Một lão bất tử trong thư viện Thông Cổ.
Trương chân nhân xoay người đi về hướng xe ngựa:
- Đi thôi, tới lúc khởi hành rồi.
Ông ta dường như không có ý định nhìn vào trong xe ngựa, trong mắt mơ hồ có sự lo lắng. Mà lúc này, Hoàng Đế vẫn co rúc trong chăn, run rẩy vì lạnh.