Lúc trước có vẻ hơi mạnh mẽ, đối với một thiếu nữ như nàng mà nói, sự đau đớn về thân thể và sung sướng trong lòng giống như khắc cốt ghi tâm. Nàng phủ kín người mình, chỉ lộ ra đôi mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc chăn, dường như sợ Phương Giải sẽ xốc chăn lên.
Vẻ đáng yêu này khiến Phương Giải không nhịn được cúi xuống hôn nàng một cái thật dài, khiến nàng hít thở không thông.
Thân hình hoàn mỹ dưới cái áo kia dường như đã mất hết khí lực. Sau nụ hôn dài, nàng rụt người vào trong, dường như có chút đau đớn nên lông mày đẹp hơi nhíu lại. Hoa đào trên khuôn mặt vẫn đỏ ửng chưa tán đi. Mà mồ hôi trên trán nàng giống như những giọt sương trên cánh hoa.
Cái mũi tinh xảo thở ra mùi thơm ngọt ngào như hoa lan.
Ngày sinh nhật này, có lẽ là sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời nàng.
Phương Giải đưa cho nàng một chén nước, Tang Táp Táp lắc đầu, giấu ở trong chăn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào mặt Phương Giải. Chính là nam nhân này, vừa mới biến nàng thành của riêng hắn. Tuy thân thể rất mệt mỏi, tuy phía dưới còn hơi đau đớn, nhưng sự hạnh phúc trong lòng lại khiến nàng mê muội.
Nàng chưa từng nghĩ tới, hóa ra tình yêu nam nữ có thể xua tan mọi phiền muội. Lúc sứ mệnh duy trì huyết mạch hòa vào tình yêu nam nữ, thế giới bắt đầu chuyển từ u ám sang nhiều màu sắc.
Phương Giải vuốt lại mái tóc có chút loạn của nàng, sau đó khẽ hôn vào trán nàng một cái.
- Để ta giúp nàng mặc quần áo nhé?
Phương Giải dịu dàng hỏi.
Tang Táp Táp nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không cần…cả người không còn khí lực, không muốn động đậy.
Phương Giải cười cười, nằm xuống bên cạnh nàng. Hai người gối đầu lên bạch sư, sự ấm áp lan truyền khắp xe ngựa.
- Đừng nhìn muội như vậy chứ.
Tang Táp Táp vươn cánh tay ngó sen từ trong áo che mắt của Phương Giải lại. Nhưng cho dù Phương Giải không nhìn thấy nàng, thì cảnh tượng xấu hổ lúc trước vẫn lởn vởn trong đầu nàng. Càng không muốn suy nghĩ, hình ảnh đó càng rõ ràng.
Bàn tay lớn của hắn ôm lấy vòng eo tinh tế nõn nà của nàng. Cái chuông treo trên sợi dây màu đỏ không ngừng lắc lư, vang lên tiếng trong trẻo. Nàng nằm gối đầu trên sư tử màu trắng muốt, tạo ra một hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ.
Hai bàn tay to lớn dường như có thể nắm vừa eo của nàng, mà thân thể hùng tráng mỗi lần va chạm đều khiến cái mông vểnh của nàng phải nhộn nhạo như làn sóng. Làn sóng màu trắng cuồn cuộn, đánh thẳng vào thị giác của nam nhân. Nữ nhân nằm sấp ở nơi nào, lộ ra thân hình hoàn mỹ của mình. Độ cong phía dưới vòng eo khiến cái mông càng thêm cao và mê hoặc. Mà hai cái đùi đẹp tách ra một góc độ, khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Mỗi lần đẩy về phía trước, phần ngực lại đung đưa, phập phồng. Hai nụ hoa màu phấn hồng dần dần nở rộ.
HÌnh ảnh này đâu chỉ lẩn quẩn trong đầu Tang Táp Táp, cho dù Phương Giải cũng vẫn chưa thoát khỏi sự trầm mê đó. Tay của nàng che mắt hắn lại, nhưng hơi thở từ lỗ mũi của hắn dần trở nên dồn dập, phả vào lòng bàn tay của nàng, khiến nàng không tự chủ được run lên một cái.
- Không được…
Nàng cảm nhận thấy dục vọng của Phương Giải lại trở nên mãnh liệt, cái thứ xấu hổ kia lại dựng lên, Tang Táp Táp vội vàng thu tay lại, muốn chui vào trong chăn, tránh né ánh mắt của Phương Giải:
- Thực sự…không được nữa…
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, bàn tay đã bị Phương Giải nắm chặt. Phương Giải cúi đầu, hôn từ tay nàng đi lên. Hôn cả cánh tay rồi tới vành tai.
Vành tai mẫn cảm của người thiếu nữ bị hắn ngậm vào miệng, tùy ý khinh nhờn.
May mà Phương Giải vẫn còn một tia lý trí. Hắn biết lúc này Tang Táp Táp không thể chịu thêm một lần ướt át nữa rồi, cho nên hắn đè dục hỏa của mình xuống. HÍt sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi lại nằm xuống bên cạnh nàng, ngửi mùi thơm ngát từ tóc của nàng.
- Chuyện xưa kia của huynh, rốt cuộc có kết thúc là gì?
Tang Táp Táp giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn chui vào ngực Phương Giải. Hai thứ mềm mại trước ngực dán vào ngực hắn.
- Mặc kệ nó đi…
Phương Giải nhéo cái mũi đáng yêu của Tang Táp Táp một cái:
- Đây là chuyện xưa của người khác, chúng ta cũng có chuyện xưa của chính mình.
- Vâng.
Tang Táp Táp gật đầu, tiến vào ngực Phương Giải.
Lúc này, nàng không phải là Đại Quốc Sư Mông Nguyên gì đó, không phải là người thừa kế của Tang gia, không phải là thân thể tự nhiên gì đó. Mà chỉ là một thiếu nữ tìm được hạnh phúc của mình.
…
…
Đội ngũ đang đi đường thì gặp một trận mưa rào. Hạt mưa không lớn, nhưng rậm rạp, hơn nữa kéo dài rất lâu, cho nên đội ngũ phải dừng chân trong một thôn trấn. Thôn trấn này coi như vẫn bảo trì được hình dáng của nó. Cho dù có hơn nửa nhà cửa bị thiêu hủy bởi người Hột, nhưng có lẽ vì trước khi người Hột tới đây, dân trong trấn đã chạy trốn hết, nên người Hột không dừng ở đây lâu.
Kiêu Kỵ Giáo bố trí người bảo vệ xung quanh thôn trấn, còn đám người Phương Giải thì nghỉ ngơi trong một tòa nhà lớn. Hôm nay đã là ngày thứ năm sau khi rời khỏi Ung Châu, trận mưa này có vẻ như khiến người ta phiền lòng. Nhưng đối với dân chúng mà nói, nó giống như một món quà sinh nhật vậy. Đã có không ít dân chạy nạn trở về. Cũng có không ít dân chúng bị Phương Giải cưỡng ép từ ba đạo khác tới để khai hoang. Hạt giống đã được gieo trồng, có trận mưa lớn này, năm nay nhất định sẽ bội thu.
Mưa từ mái hiên chảy xuống, liên miên không dứt.
Mấy nữ nhân tụ lại một chỗ nói chuyện ríu rít, trong đó có ba nữ tử tương đối an tĩnh. Trầm Khuynh Phiến trước sau lạnh lùng diễm lệ. Mạt Ngưng Chi thì đứng ở dưới mái hiên nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài. Mà Tang Táp Táp, ngồi một bên cúi thấp đầu, khóe miệng nở nụ cười mà chỉ có bản thân nàng hiểu.
- Đại tướng quân…
Trần Hiếu Nho vừa đi dò đường về. Y bỏ nón tre và áo tơi trên người xuống, báo cáo:
- Ba mươi dặm phía trước là huyện thành Thanh Sơn, quan viên của huyện thành vốn định tới đây tiếp đón, nhưng thuộc hạ đã từ chối. Huyện lệnh là quan viên lúc trước mà Đại tướng quân phân công tới, tên là Ngụy Tây Đình, cũng chính là văn lại dưới trướng của Tôn Khai Đạo. Do huyện Thanh Sơn cách Ung Châu mấy trăm dặm, cho nên dân chạy nạn chạy tới đây chưa được nhiều. Tuy nhiên có một bộ phận người Hột sinh sống ở Bình Thương Đạo đang khai hoang.
- Người Hột?
Phương Giải khẽ nhíu mày.
- Vâng!
Trần Hiếu Nho gật đầu nói:
- Có không ít bộ phận người Hột sau khi Thương Quốc diệt vong, không trở lại rừng rậm mà lưu lại làm ruộng với dân bản xứ. Bọn họ đã không còn tính hoang dã của người Hột nữa. Trong trận loạn chiến lúc trước bọn họ cũng bị giết không ít. Lúc trước Đại tướng quân hạ lệnh cho phép dân chúng thuê ruộng để cày cấy, bọn họ cũng đã tới quan phủ báo cáo. Ngụy Tây Đình không ngăn cản, phái người kiểm tra thân phận, rồi dựa theo quy định của Đại tướng quân mà phân chia đất đai cho bọn họ.
Phương Giải gật đầu, không nói gì.
- Thuộc hạ đã bảo y gỡ mũ quan xuống, ở trong huyện nha chờ Đại tướng quân tới.
Trần Hiếu Nho thấp giọng nói.
Phương Giải liếc nhìn Trần Hiếu Nho, sau đó cười cười:
- Nếu không có lời này, ta đã cởi mũ quan của ngươi trước rồi.
Trần Hiếu Nho cũng cười:
- Thuộc hạ đâu dám. Ngụy Tây Đình không làm sai, người Hột nguyện ý lưu lại, đương nhiên không phải là không thể phân chia ruộng đất. Nhưng y sai ở chỗ không báo cáo chuyện này lên. Dấu diếm chính là tội.
- Cho nên ta mới giao Kiêu Kỵ Giáo cho ngươi.
Phương Giải khen một câu:
- Ngươi làm việc đâu vào đó, hiểu quy củ.
Trần Hiếu Nho thấp giọng nói:
- Đại tướng quân, nếu không tăng tiền lương cho thuộc hạ được không?
Phương Giải nhìn y một cái, Trần Hiếu Nho vội vàng mỉm cười lui đằng sau:
- Trận mưa này phỏng chừng hôm nay chưa dứt được, thuộc hạ tới huyện Thanh Sơn chuẩn bị trước.
- Đi thôi, nói với Ngụy Tây Đình, bảo y suy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào. Nghĩ ra được thì viết một tờ trình dâng lên. Không nghĩ ra được thì không cần chờ ta tới huyện Thanh Sơn, bảo y tự về quê chăn vịt đi.
Trần Hiếu Nho lên tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi Trần Hiếu Nho đi rồi, Phương Giải không nhịn được nghĩ, có phải mình đã khống chế Bình Thương Đạo quá nghiêm khắc rồi không, cho nên khiến những quan địa phương không dám bẩm báo chi tiết lên? Phương Giải trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ tới một việc. Vì đảm bảo Bình Thương Đạo tuyệt đối phục tùng, thời gian qua hắn đã dùng quyền lực tuyệt đối và sự cứng rắn để chèn ép địa phương. Hiện tại, có nên thả lỏng một ít quyền lực hay không. Bằng không quan viên địa phương sẽ nơm nớp lo sợ, như vậy không tốt cho sự phát triển của Hắc Kỳ Quân.
Kỳ thực Phương Giải hiểu, thứ khó quản lý nhất trên đời này không phải là dân chúng, mà là quan viên. Quản lý quá nghiêm khắc, quan viên sẽ sợ đầu sợ đuôi, chẳng dám làm gì. Nếu quản lý quá lỏng lẻo, quan viên sẽ tùy ý làm bậy. Nuôi dân dễ, nuôi quan mới khó. Hắn không nhịn được lại nghĩ tới Tôn Khai Đạo. Người này có tài học và kiến giải, nhưng chẳng phải cái tính xấu của quan lại đã ăn sâu vào trong đầu y, khiến cho y không ngừng tích cóp tài vật, hòng đảm bảo cho tương lai sau này đó sao?
Có rất nhiều quan viên, sau khi nhậm chức, cố gắng thu hồi những thứ mà mình đã phải trả giá trước đây. Giờ đang là lúc thiên hạ tranh đấu, người phía dưới còn hiểu quy củ. Nếu là về sau, chỉ sợ tính xấu này của quan trường sẽ ùn ùn kéo về.
Rốt cuộc nên nuôi nghèo quan viên, hay là nuôi giàu quan viên?
…
…
Thành Đại Lý
Điện Úy Nhiên, Hoàng cung Nam Yến.
Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ tò mò đánh giá mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cao lớn kiêu ngạo này. Trong lòng tự nhủ, khó trách bọn họ bị thương nhân Đông Sở gọi là quỷ. Quả nhiên thật là xấu. Nhìn những thứ kỳ quái treo trên quần áo của bọn họ, nhìn binh khí kỳ quái treo ở hông bọn họ, lại nhìn vẻ vô lễ của bọn họ, Mộ Dung Sỉ không nhịn được hoài nghi, đám người nước ngoài mà Hoàng Đế Đông Sở giới thiệu này, thực sự có bản lĩnh lớn như vậy?
- Hoàng Đế bệ hạ tôn kính.
Người cầm đầu đám người nước ngoài đặt một cánh tay lên ngực, hơi cúi người, nói:
- Ta tên là Ba Tư Khoa Phu, tới từ công quốc Rose hùng mạnh. Bọn ta tới đây là muốn làm bạn với các ngươi, Hoàng Đế Sở Quốc muốn giúp đỡ ngài. Bọn ta nghe nói, hiện tại đế quốc của ngày đang gặp nguy cơ lớn, có lẽ bọn ta có thể hóa giải nguy cơ cho ngài.
- Làm sao ngươi biết các ngươi có thể giúp đỡ được trẫm?
Mộ Dung Sỉ hỏi.
- Xin bệ hạ xem một vật mà ta mang theo.
Ba Tư Khoa Phu chỉ ra ngoài:
- Bọn ta đã mang một lễ vật tới cho ngài, nhất định sẽ khiến ngài cao hứng. Người của công quốc Rose không sợ nhất là kẻ địch nhiều. Bởi vì kẻ địch càng nhiều, bọn ta càng chiếm được nhiều. Ta tin tưởng với sự giúp đỡ của bọn ta, Yến Quốc cũng sẽ giống như công quốc Rose, khiến tất cả kẻ thù phải quỳ phục.
Quan viên văn võ trong đại điện đều cười lạnh, nhìn mấy người nước ngoài này giống như nhìn mấy tên hề.