Đại Tự Tại nói:
- Sư tôn còn có chuyện gì khiến bản thân cảm thấy có hứng thú không?
- Từ sáu mươi năm trước ta quyết định tự mình chơi đùa với mình, thì thế gian này đã không có một chuyện gì khiến ta hứng thú nữa rồi. Ba mươi năm trước, người kia bỗng nhiên thức tỉnh, giấu diếm được Thích Nguyên, sau đó từng bước trưởng thành, ta mới có chút hứng thú. Y lấy được càng nhiều, càng hùng mạnh, thì ta càng cảm thấy có hứng thú. Ta cảm nhận được suy nghĩ của y, cảm nhận được hành động của y, thật giống như là đang xem một chuyện xưa muôn màu muôn vẻ, rất tốt.
- Nhưng sư tôn, tu vị của sư tôn không ngừng giảm xuống.
Đại Tự Tại ôn hòa nhắc nhở một câu:
- Sớm muộn gì cũng có một ngày không cảm nhận được gì.
- Ngươi còn có thể sống lâu được không?
Minh Vương hỏi.
Đại Tự Tại trầm mặc, sau đó cười cười:
- Lúc nào nói chuyện với sư tôn đệ tử cũng ngộ ra được nhiều điều. Lời của sư tôn vĩnh viễn là đạo lý chân thực nhất, chưa từng gạt đệ tử bao giờ.
- Hôm nay ngươi có vẻ nói nhiều.
Minh Vương bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Dương Kỳ lại tới à?
Ánh mắt Đại Tự Tại hơi đổi, sau đó khom người nói:
- Sư tôn không còn tu vị thần kỳ, không thể nhìn thấu ngàn dặm nữa, nhưng trong lòng vẫn sáng như gương. Sư tôn đoán không sai, Dương Kỳ lại tới.
- Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?
Minh Vương hỏi.
Đại Tự Tại trầm mặc một lúc, sau đó rất nghiêm túc quỳ xuống thi lễ:
- Đệ tử tới thỉnh giáo phương pháp phá địch. Mặc dù đệ tử có chí khí cuồn cuộn của Đại Tuyết Sơn, nhưng Dương Kỳ đã khám phá ra tầng kia, đệ tử tuy không bại, nhưng muốn thắng cũng rất khó. Lần nay Dương Kỳ còn dẫn theo người trợ giúp, một người đã hiểu ra đạo tâm, hai người ngu ngốc nhưng có tu vị cao thâm, cảnh giới đều trên Thông Minh Cảnh, cách Cận Thiên Cảnh chỉ một lần ngộ đạo mà thôi.
- Ha ha…
Minh Vương cười cười:
- Hóa ra là ngươi đánh không lại.
- Nếu đệ tử đánh không lại, sư tôn cũng gặp nguy hiểm.
Đại Tự Tại nói:
- Mấy vị trưởng lão quá cổ hủ, không có pháp chỉ của ngài thì không rời khỏi cửa. Cho nên đệ tử tới, mời sư tôn hạ pháp chỉ để các trưởng lão đi ra nghênh địch, hoặc là truyền thụ cho đệ tử phương pháp phá địch. Đại Luân Tự yên lành, đệ tử yên lành, sư tôn yên lành. Đại Luân Tự không yên, đệ tử không yên, sư tôn không yên, cả thiên hạ đều không yên.
- Bọn họ sẽ đi ra.
Minh Vương dựa vào đằng sau, dường như có chút mệt mỏi:
- Những trưởng lão kia giống như ngươi, đều tu hành địa khí. Bọn họ cũng sợ ta chết, cũng sợ Đại Luân Tự bị phá. Bọn họ nói với ngươi là không đi, là muốn có lợi ích…Đạo lý nông cạn như vậy, sao ngươi lại không hiểu.
Đại Tự Tại biến sắc, giờ mới hiểu ra vì sao quanh năm suốt tháng những trưởng lão kia không rời khỏi Đại Luân Tự. Hóa ra từ rất lâu trước, Minh Vương đã khiến đệ tử của mình tu hành công pháp dị thường, cường đại nhưng hoàn toàn phụ thuộc vào y này. Nếu như y chết, thì sẽ có rất nhiều người chôn cùng.
- Vậy đệ tử cáo lui.
Đại Tự Tại đứng dậy:
- Sư tôn nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đệ tử lại tới xem ngài.
- Vì sao ngươi không dám ngồi vào kim liên của ta?
Minh Vương đột nhiên hỏi.
Đại Tự Tại dừng lại, quay đầu nhìn Minh Vương, mỉm cười nói:
- Những trưởng lão kia còn chưa chết, đệ tử sao có thể ngồi yên ổn trên đó được? Cho nên có đôi khi, đệ tử rất ngóng trông Dương Kỳ tới nhiều hơn vài lần.
- Ngươi không bằng Thích Nguyên.
Minh Vương nhắm mắt lại:
- Y dám làm thử, mà ngươi thì không dám. Ngươi cũng không bằng Linh Bảo, dám phản kháng, mà ngươi không dám. Ngươi thậm chí không bằng Trí Tuệ, y dám trốn, mà ngươi vẫn không dám trốn.
Đại Tự Tại gật đầu:
- Nhưng bọn họ đều đã chết.
…
…
Lúc Phương Giải tới Thanh Hạp, kỵ binh một mực chờ ở nơi này đi lên đón chào. Hạ Hầu Bách Xuyên xuống ngựa, đi bộ tới quỳ một chân xuống đất:
- Bái kiến Đại tướng quân!
Bọn họ không còn xưng hô Phương Giải là Hầu gia nữa, bởi vì Hầu gia là do Hoàng Đế Đại Tùy phong cho, không còn bất kỳ ý nghĩa nào. Hoàng Đế chưa từng phong Đại tướng quân cho Phương Giải, nhưng bọn họ đều cảm thấy Phương Giải chính là Đại tướng quân.
- Đứng lên đi, thời gian qua vất vả cho các ngươi rồi.
Phương Giải nhảy xuống bạch sư lên đỡ Hạ Hầu Bách Xuyên đứng dậy. Lúc đứng dậy, Hạ Hầu Bách Xuyên hoảng sợ nhìn con bạch sư kia, há miếng muốn nói gì lại thôi. Không chỉ là y, đội ngũ tới tiếp đón cũng không dám quá thân cận. Con sư tử kia quá cao lớn, từ rất xa đã khiến các chiến mã bất an. Lúc bạch sư tới gần, phần lớn chiến mã đều sợ hãi quỳ xuống, giống như là bái kiến vua của bọn chúng.
Bạch sư dường như có chút đắc ý, lỗ mũi phát ra thanh âm, giống như Hoàng Đế nói bình thân vậy. Đám ngựa kia ngoan ngoãn đứng dậy, tự tránh một lối đi.
- Sơn trại không xảy ra việc gì chứ?
Phương Giải vuốt cổ bạch sư, ra hiệu cho nó đừng làm rộn. Bạch sư lập tức thu liễm lại, không tạo áp lực cho các chiến mã kia nữa.
- Hết thảy đều bình thường.
Hạ Hầu Bách Xuyên nói:
- Sau khi Đại tướng quân rời đi không lâu, Hoàn Nhan Trọng Đức điện hạ liền suất lĩnh hàn kỵ rời đi. Sau khi đại quân triều đình đại phá tây đại doanh của phản quân, Mạnh Vạn Tuế mang theo tàn binh chạy trốn, có không ít tàn binh chạy tới nương tựa. Quân sư hạ lệnh không thu một ai, đuổi tất cả đi. Mặt khác, dân chúng lo sợ chúng ta rời đi nơi này thì không ai bảo vệ bọn họ, nên đã chọn vài cụ già đức cao vọng trọng, lên sơn trại ba lần rồi.
- Bọn họ sợ loạn thế, chúng ta vừa đi, tất nhiên sẽ bị loạn phỉ làm hại.
Phương Giải suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nói cho bọn họ biết, đi tìm Kim Thế Hùng.
- Quân sư cũng nói như vậy.
Hạ Hầu Bách Xuyên nói:
- Mặt khác, Trần Hiếu Nho đã thu nạp được chừng hơn một nghìn phi ngư bào, trong đó có một nửa là bố trí ngầm ở Ung Châu. Quân sư đã hạ lệnh cho phần lớn phi ngư bào xuôi nam tới Hoàng Dương Đạo trước.
- Ừ.
Phương Giải lại hỏi:
- Binh lính có câu oán hận nào không?
- Không có.
Hạ Hầu Bách Xuyên đáp:
- Quân tâm ổn định.
Phương Giải vừa đi vừa hỏi chuyện trong sơn trại, còn hỏi đại quân triều đình đang ở nơi nào. Hạ Hầu Bách Xuyên trả lời, Hoàng Đế Đại Tùy mang theo chừng mười vạn binh mã tới núi Mang Đãng đuổi giết phản quân. Kim Thế Hùng suất theo mười lăm vạn trấn thủ Tấn Dương. Ông ta phái đi không ít binh mã quét sạch tàn quân của phản quân và loạn phỉ ở địa phương, còn sơn trại của chúng ta thì ông ta không làm gì cả.
Phương Giải có thể đoán được lý do vì sao Kim Thế Hùng làm như vậy. Thứ nhất, là ông ta có chút cảm thông với các tướng lĩnh trên núi Lang Nhũ. Thứ hai, là vì ông ta không dám. Trước khi chưa quét sạch dư nghiệt ở địa phương, thì ông ta tuyệt sẽ không động binh với Hắc Kỳ Quân.
- Đúng rồi.
Hạ Hầu Bách Xuyên nói:
- Hôm trước Kim Thế Hùng phái người đưa tới một phong thư, nói là mời tướng quân tới Tấn Dương gặp gỡ.
Phương Giải không nhịn được cười:
- Kim lão tướng quân là muốn làm thuyết khách thay cho Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế không có quyết định đó. Nếu ta đi, hơn nửa sẽ bị độc chết, sau đó Kim Thế Hùng sẽ tới sơn trại, dùng tình dùng lý bảo các ngươi tới dưới trướng của ông ta làm việc.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lúc đi ra Thanh Hạp thì trời đã tối. Thấy trời đã tối nên Phương Giải bảo mọi người cắm trại tại chỗ, sáng sớm ngày mai mới đi tiếp quay về sơn trại.
Đang lúc binh lính dựng trại, bỗng nhiên có mấy chục kỵ binh chạy nhanh tới, người đi đầu chính là chỉ huy của phi ngư bào, Trần Hiếu Nho.
- Đại tướng quân.
Trần Hiếu Nho nhảy xuống chiến mã, bước nhanh tới cúi đầu nói:
- Quân sư mời ngài nhanh chóng trở về sơn trại, có quân tình khẩn cấp!
- Việc gì?
Phương Giải hỏi.
- Hôm nay vừa nhận được tin từ người của chúng ta gửi tới, Đại tướng quân Cao Khai Thái, người được Hoàng Đế lệnh cho suất quân trở về Kinh Kỳ Đạo, đã làm phản rồi. Y còn liên thủ với Đại tướng quân Thủy Sư là Vương Nhất Cừ phong tỏa đường sông. Cao Khai Thái tự phong làm Đại Nguyên Soái, Vương Nhất Cừ xưng là Phó Nguyên soái, hợp binh bốn mươi vạn chiếm đóng Hà Đông Đạo, chặt đứt con đường vận lương của đại quân triều đình. Kim Thế Hùng và binh mã của Hoàng Đế không còn vật tư tiếp tế, quân sư sợ cục diện có biến, cho nên mời Đại tướng quân lập tức trở về doanh để định đoạt.
- Không ngờ Cao Khai Thái lại làm phản…chẳng khác nào một con dao đâm vào trái tim Hoàng Đế.
Phương Giải không nhịn được thở dài một tiếng. Hắn có thể tưởng tượng được Hoàng Đế phẫn nộ như thế nào khi nghe thấy tin tức này. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ làm phản, tương đương với bao vây Hoàng Đế ở Tây Bắc. Hoàng Đế muốn rời đi chỉ có thể vượt qua núi Mang Đãng tiến vào Hoàng Dương Đạo. Nhưng liệu La Diệu có cho Hoàng Đế đi qua không?
Cao Khai Thái làm phản, kế tiếp chính là cả Giang Nam.
Đám Đại tướng quân được phân phong ở bên ngoài kia đều không phải là đèn cạn dầu. Cao Khai Thái vừa phản, tương đương với buộc các Đại tướng quân ở Giang Nam bày tỏ thái độ. Những người này xem thế cục, biết rằng Hoàng Đế chắc chắn phải chết. Giờ bọn họ chỉ có thể tận trung với Đại Tùy, hoặc là noi gương phất cờ tự lập, hoặc là quy thuận một thế lực nào đó…
La Diệu, muốn cười rồi.