Mặc dù kim hỏa này không thể đốt cháy ánh sáng kia nhưng ánh sáng cũng không làm nó bốc hơi.
Bởi vì xét từ ý nghĩa nào đó, kim hỏa và ánh sáng có tính chất giống nhau.
Chính vì điều này mà Diệp Trúc Hàn càng phát ra thô bạo hơn.-Ta có thể phá hủy tất cả những u ám trên thế gian này.Diệp Trúc Hàn thì thào lẩm bẩm:-‘Quang vô ảnh, Hỏa hữu ảnh’ vì vậy quang mới là thứ thuần túy nhất chứ không phải hỏa.
Ngươi lấy thứ không thuần túy để chặn thứ thuần túy của ta thì không chặn nổi đâu.Nói xong câu đó, y liền ném vòng tròn vẫn nắm trong tay về phía Phương Giải.
Vòng tròn đó là ánh sáng ngưng tụ nhất, và tất cả thế tấn công sau khi được bắn ra từ đó cũng tấn công về phía Phương Giải.
Vì vậy sức chú ý của Phương Giải cũng phần nhiều là nhìn vào nó, vòng tròn chính là động lực công pháp của Diệp Trúc Hàn.Lúc này, y lại ném vòng tròn về phía Phương Giải.Vì vậy Phương Giải biết Diệp Trúc Hàn đã phải dốc hết sức lực rồi.Sau khi vòng tròn đó được ném ra thì nhanh chóng hình thành vòng tròn lớn trên không trung, không bay thẳng về phía Phương Giải mà bay lên đỉnh đầu của hắn.
Trong phút chốc đã biến thành kích cỡ giống như nguyên giới của Phương Giải, sau đó chuyện xảy ra khiến mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt.Vô số ánh sáng được hút ra từ trên mặt đất tuyết, cũng được hút ra trong không trung.
Đây là một hiện tượng không thể nào giải thích được nhưng sự tồn tại của nhà tu hành vốn là một loại nghịch thiên mà.
Cảnh nhìn thấy tiếp đó chỉ e sẽ khiến tất cả mọi người đều không thể quên nổi trong thời gian dài.Mặt đất tuyết có ánh sáng được hút ra kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm.Ai đã từng nhìn thấy hiện tượng ánh sáng chiếu trên mặt đất tuyết.
đó là cảm giác chói mắt vô cùng nhưng lại cứ quấn quýt bên vòng tròn kia.
Tất cả ánh sáng bị tuyết bắn ra đều tề tụ ở trên vòng tròn, vì vậy trong phút chốc mặt đất tuyết đã trở nên u ám, giống như cảm giác trời âm u.Trên mặt đất tuyết không có ánh sáng, ánh sáng trên bầu trời cũng nhanh chóng yếu dần.Vòng tròn tập trung hết gần mấy trăm mét ánh sáng lại, sau đó từ trên vòng tròn đột nhiên bị che phủ xuống.
Ánh sáng có đường kính tầm mấy chục mét bắn từ trên vòng tròn xuống và lao xuống thanh giới của Phương Giải.
Trong nháy mắt, trên thanh giới của Phương Giải xuất hiện làn khói màu trắng.
Ánh sáng ngưng đọng này đến thanh khí cũng bị gột rửa sạch.
- Quả nhiên có chút môn đạo!Trong đầu Phương Giải hồi tưởng lại quyển sách mà Vạn Tinh Thần tặng hắn, nhớ đến trên đó có vị trí dùng bút đỏ điểm vào.
Đúng vậy! Trên quyển sách có ghi lại nhược điểm của mỗi cơ thể nhưng Phương Giải biết, nếu như mình không có trận chiến này thì cũng không thể nào làm được.Hắn cần bằng chứng.Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, quyển sách này là Vạn Tinh Thần chuẩn bị cho hắn.
Hoặc có lẽ quyển sách này căn bản là do Tang Loạn soạn ra chứ không phải Vạn Tinh Thần.
Vạn Tinh Thần chưa từng nhìn thấy cơ thể của Bát Bộ tướng, mà Tang Loạn mới là người hiểu tám người đó nhất.
Họ từng sinh tử có nhau, hơn nữa tu hành của người đó cũng là Tang Loạn khai đạo.Trên quyển sách đó có một bức tranh duy nhất không đánh dấu nhược điểm ở đâu.
Đó chính là bức tranh về cơ thể của Phương Giải.Mức độ ngưng tụ của chùm sáng kia khiến người ta chấn động.
Làn khói trắng trên thanh giới ngày càng đậm, xem ra thanh giới ở bên trên cũng đang dần dần mỏng đi.
Mặc dù chưa đến mức lập tức bị công phá nhưng nếu cứ đánh thế này thì thanh giới của Phương Giải sớm muộn gì cũng bị công phá.Có lúc Phương Giải cảm thấy có chút nực cười, có chút khó tin.
Sau khi hắn tự mình khai giới thì đã không dưới một lần bị người khác công phá.
Đối với một người khai giới mà nói, đây là chuyện rất khó chấp nhận, nhưng hắn thì khác.
Mỗi lần hắn bị người khác công phá giới thì hoặc là tự nguyện hoặc là bị bức ép nhưng từ đó đã học được nhiều điều hơn.-Ngươi đang phải dốc toàn lực ra, nhược điểm của ngươi ta đã biết rồi.Phương Giải nhìn Diệp Trúc Hàn, không để ý tới chùm sáng trên đỉnh đầu, nói:-Sở dĩ ngươi dốc hết sức là vì nỗi u ám trong lòng ngươi đã tới cực hạn rồi.
Chỉ có người không thể khống chế bản thân mới phải dốc hết sức lực.
Lúc ngươi đưa ra quyết định thật ra ngươi đã thất bại rồi.-Ánh sáng đến từ đâu?Phương Giải hỏi.Diệp Trúc Hàn lúc này đã lâm vào trạng thái hung bạo tất nhiên sẽ không trả lời hắn, vì vậy Phương Giải là người tự đưa ra câu trả lời:-Tất nhiên là đến từ thế giới nhưng cái gì cảm nhận trực tiếp được ánh sáng nhất? Nhược điểm chính là ở mắt ngươi, trong lúc vận công ngươi không nhìn thấy gì.Giọng nói của Phương Giải xuyên phá tất cả, xuyên thấu đến tai Diệp Trúc Hàn.Trong nháy mắt, khí thế hung bạo trên sắc mặt y trở nên yếu ớt.-Mắt của ngươi không nhìn thấy gì.
Tất cả thế tấn công của ngươi đều dựa vào phản ứng ánh sáng mà đưa ra phán đoán.Phương Giải bỗng nhiên chia thanh giới của mình thành một phần.
Thanh giới đó như du long xông về phía đối thủh.
Diệp Trúc Hàn lập tức có phản ứng, các dòng ánh sáng trong lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng hướng về phía thanh long.
Thoạt nhìn, Diệp Trúc Hàn không giống người không nhìn thấy gì một chút nào.Nhưng Phương Giải lúc này cũng đi ra khỏi giới của mình.
Lúc hắn đi ra, vòng tròn trên không trung cũng có phản ứng chuyển hướng bủa vây về phía hắn.
lúc này, trên người Phương Giải đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng, cũng là thứ ánh sáng chói mắt đó.
Sau khi ánh sáng đến nửa đường thì giống như mất phương hướng mà dừng trên không trung.Phương Giải trên người xuất hiện một tầng bạch quang dần dần đến trước mặt đối thủh, sau đó giơ tay chỉ lên trán y một cái.-Cảm nhận của ngươi không phải là quang mà là ảnh.Phương Giải chậm rãi nói:-Tất cả những nơi không có ánh sáng thì ngươi đều có thể cảm nhận được.
Vì vậy nhất cử nhất động của ta, ngươi đều rõ ràng nhưng chỉ cần ta biến thành quang thì ngươi sẽ thành kẻ mù ngay.Tất cả những ai quan sát trận chiến đều không ngờ trận chiến lại có kết thúc như vậy.
Xem ra Phương Giải thắng cũng vô cùng đột ngột và cũng khá nhẹ nhàng.
Nhưng trước đó tất cả lực mạnh của Diệp Trúc Hàn đều hóa thành hư ảo sau khi Phương Giải đi ra khỏi thanh giới.
Nhưng chỉ có Phương Giải biết, thắng được Diệp Trúc Hàn không phải là chuyện dễ dàng.Nếu như không phải quyển sách của Vạn lão gia tử có ghi lại nhược điểm ở một số cơ thể thì Phương Giải sẽ không thể thắng được dễ dàng như vậy.
Nhưng nhược điểm được chỉ trên quyển sách đó chỉ là một dấu đỏ được đánh dấu trên mắt.
Vì vậy điều mà Phương Giải biết được là do hắn đoán ra, nếu đổi là người khác thì chưa chắc đã nghĩ ra.-Thật lợi hại!Thạch Vịnh với tính tình ngay thẳng kinh ngạc há to miệng, biểu hiện trên mặt đều là không thể tin nổi:
- Đại sư huynh chỉ nói nhược điểm của huynh ấy ở đâu, tại sao tiểu sư thúc cũng biết được? Hơn nữa tại sao sư thúc cũng có thể phát sáng?Theo như Thạch Vịnh thấy, đây là chuyện rất khó lý giải.