Chiến sự ngoài thành đã chấm dứt, toàn bộ phản quân không kịp chạy trốn đã đầu hàng. Ngoài cửa, Đại tướng quân Kim Thế Hùng cưỡi chiến mã nhìn nhóm người trong thành. Ông ta rất ngạc nhiên là ai đột nhiên xuất hiên cắt đứt đường lui của Lý Viễn Sơn. Mà những tướng lĩnh quân Tùy ở phía sau đều lộ vẻ khó chịu, tựa hồ như Lý Viễn Sơn bị người khác bắt khiến bọn họ khó tiếp nhận.
Lúc Phương Giải ở thành Trường An đã từng gặp qua Kim Thế Hùng, cũng từng nghe nhiều về vị danh tướng Đại Tùy này. Sự kinh ngạc, tò mò cùng bất mãn trên mặt các tướng lĩnh hắn đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng vẻ mặt của Kim Thế Hùng không phức tạp như vậy. Phương Giải bước nhanh ra ngoài, sau đó chào theo nghi thức quân đội.
- Tỵ chức Phương Giải, bái kiến Đại tướng quân.
- Trách không được.
Kim Thế Hùng cười cười, nhảy xuống lưng ngựa:
- Ta đang tự hỏi là ai đột nhiên ở đây ngăn chặn đường lui của Lý Viễn Sơn, hóa ra là Phương tướng quân. Núi Lang Nhũ cách nơi này mấy nghìn dặm, chẳng lẽ ngươi bay tới à?
Phương Giải nói:
- Tỵ chức tới là để cầu kiến bệ hạ, vừa vặn gặp được Lý Nghịch đang chạy trốn.
Kim Thế Hùng không tin lời này của hắn nhưng không có tính toán vạch trần. Y kéo tay Phương Giải hỏi:
- Các huynh đệ trên núi Lang Nhũ vẫn khỏe mạnh chứ?
Câu hỏi đầu tiên của ông ta không phải là Lý Viễn Sơn thế nào, mà là các huynh đệ có khỏe không. Có đôi khi tính cách của một người, trong lúc vô ý có thể lộ ra từ câu nói đầu tiên. Kim Thế Hùng nổi tiếng là thương lính như con, mà những binh lính trên núi Lang Nhũ kia đều đã cùng chung hoạn nạn với ông ta hơn hai năm, ông ta nhớ tới cũng là lẽ bình thường.
- Đều khỏe mạnh.
Phương Giải nói:
- Chỉ có điều Mưu đại nhân gặp chút biến cố, về sau ta sẽ kể rõ chi tiết cho Đại tướng quân biết.
- Ừ.
Kim Thế Hùng ừ một tiếng, nhìn thoáng qua cửa thành:
- Lý nghịch đang ở chỗ nào?
- Bẩm Đại tướng quân, Lý nghịch bị nhốt trong thành, vốn đã đầu hàng, nhưng lúc tỵ chức tự mình trói y thì y đột nhiên phản kháng, nên tỵ chức đã lỡ tay giết y rồi.
- Đã chết?
Kim Thế Hùng biến sắc, sau đó thở dài nói:
- Thật là đáng tiếc.
Ông ta liếc nhìn Phương Giải như có thâm ý, thanh âm lại đầy vẻ tiếc hận. Phương Giải hiểu ý của Kim Thế Hùng. Một Lý Viễn Sơn chết kém xa so với một Lý Viễn Sơn sống. Hoàng Đế muốn nghịch tặc quỳ ở trước mặt mình đền tội hơn là thấy một cỗ thi thể ở trước mặt.
- Ngươi không nên hành động thiếu lý trí như vậy.
Kim Thế Hùng hạ giọng nói:
- Ngươi không phải là một kẻ ngu ngốc, nên biết bắt giữ Lý nghịch là công lao lớn nhường nào. Nếu ai được phần công lao này, tiền đồ như gấm…đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.
Phương Giải cũng lắc đầu:
- Đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc.
- Đi thôi.
Kim Thế Hùng vỗ vai Phương Giải:
- Đi cùng ta tới gặp bệ hạ.
- Vâng!
Phương Giải chắp tay, nhảy lên chiến mã đi cùng Kim Thế Hùng tới hướng đại doanh. Các tướng lĩnh quân Tùy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, có lẽ là đang suy đoán vị trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này là ai. Thực ra phần lớn bọn họ không phục và khó chịu. Bọn họ đã chiến đấu với phản quân của Lý Viễn Sơn hơn một năm, mắt thấy sắp bắt được Lý nghịch thì nửa đường giết ra một người không hề biết lai lịch. Cảm giác này thật không dễ chịu gì.
Tuy ánh mắt không tính là căm thù, nhưng tuyệt không có hảo cảm.
Phương Giải vừa đi vừa lắc đầu cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Kim Thế Hùng hỏi.
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Bỗng nhiên tỉnh ngộ, tỵ chức làm một việc không nên làm. Chọc một tổ ong vò vẽ lớn như vậy, tỵ chức đang nghĩ liệu có bị đốt tới chết không.
Sở dĩ Phương Giải dám nói như vậy, là vì hắn biết Kim Thế Hùng và những tướng lĩnh kia không cùng một đường. Những tướng lĩnh này đều xuất thân từ dân dũng, mà Kim Thế Hùng mới chỉ mới lãnh binh có mấy ngày, nên khó mà có liên hệ mật thiết. Những tướng lĩnh kia chưa từng trải qua gió táp mưa sa của quan trường, bản thân vẫn còn góc cạnh, không biết cách dấu đi góc cạnh đó. Nhưng bọn họ đã mở ra một cánh cửa đầy ánh sáng, tương lai vài năm nữa nếu bọn họ không chết, thì có thể trở thành thế lực mới trong triều đình. Lại kinh nghiệm vài năm, góc cạnh được mài đi, thì sẽ trở thành Kim Thế Hùng, Lưu Ân Tĩnh, Hứa Hiếu Cung mới.
- Không sao.
Kim Thế Hùng mỉm cười nói
- Những người kia vui buồn đều lộ ra ngoài, ngươi lo lắng cái gì? Lo lắng mấy thứ đó, còn không bằng suy nghĩ xem tí nên nói gì với bệ hạ. Oán khí của những người này dù lớn hơn nữa cũng không làm ngươi bị thương được. Nhưng oán khí của bệ hạ tuy nhỏ lại khiến ngươi không chịu được.
Phương Giải cười khổ nói:
- Tỵ chức bỗng có cảm giác lâm trận muốn bỏ chạy.
Kim Thế Hùng cười ha hả:
- Lúc ở Trường An ta liền biết ngươi là một người thú vị…nếu ngươi thực dám chạy trốn, bệ hạ chắc chắn sẽ phái Cẩm Y Giáo tìm ngươi khắp thiên nhai hải giác, trước đánh bằng roi, sau đó lại thưởng một phần vinh quang lớn, ngươi tin hay không?
- Tin.
Một câu kia của Kim Thế Hùng đã miêu tả rất chi tiết tính cách của Hoàng Đế.
- Bệ hạ…khỏe không?
Cười xong, Phương Giải hỏi.
- Mấy ngày này tinh thần đã tốt hơn nhiều, tuy nhiên…
Kim Thế Hùng không nói hết, Phương Giải thở dài một tiếng.
Hai người lâm vào trầm mặc. Qua hồi lâu Kim Thế Hùng chợt nhớ tới hỏi:
- Ngươi vừa nói Mưu đại nhân xảy ra chuyện, ở trước mặt người ngoài không tốt nói thẳng, hiện tại chỉ có ta và ngươi, nói cho ta biết rốt cuộc Mưu đại nhân xảy ra chuyện gì?
- Đã chết.
Phương Giải trả lời.
Kim Thế Hùng biến sắc:
- Chết…chết rồi?
Phương Giải gật đầu, kể tóm tắt lại sự việc. Một lúc lâu sau Kim Thế Hùng mới nhẹ nhàng nói:
- Ta biết tính cách của y. Nếu không phải với tính cách đó thì y đã không chịu khổ ngồi trong tù mười mấy năm rồi. Ài…chỉ biết thở dài, thật vất vả sống gian khổ ba năm, nhưng lại không ngăn chặn được lòng tham.
Phương Giải muốn nói chính vì những ngày gian khổ đã qua, nên lòng tham mới lần nữa xuất hiện. Một người đang trải qua thời điểm khó khăn thì đâu còn sức lo nghĩ tới tiền đồ nữa, chỉ cần sống sót là tốt rồi. Mà tới lúc nhìn thấy lại hy vọng, tất nhiên sẽ không từ bỏ.
Phương Giải do dự một lát, quyết định không nói ra. Dù sao Mưu Lương Bật đã chết rồi, đâu cần phải chỉ trích y làm gì.
Kế tiếp hai người lâm vào trầm mặc. Có thể nhìn ra được cái chết của Mưu Lương Bật khiến Kim Thế Hùng có chút đau đớn.
Phương Giải nhớ lúc ở thành Trường An, Kim Thế Hùng khí vũ hiên ngang, lần này gặp lại có ảo giác như hai mươi năm không gặp. Eo của ông ta đã không còn thẳng tắp như lúc trước. Khuôn mặt không còn sự lãnh ngạo của một Đại tướng quân, thậm chí ngay cả chòm râu cũng đã biến thành màu bạc.
Chỉ ba năm mà thôi, lại khiến một người thay đổi như vậy.
…
…
Phương Giải vừa đi vừa âm thầm tính toán lúc đi lên ngự liễn. Đi được hai mươi bảy bước thì hắn dừng lại, nhìn trộm chỗ Hoàng Đế đang lức. Hắn không nhịn được thầm nói thật là rườm rà. Từ đầu bậc thang đi lên bảo tạo phải đủ đúng bốn mươi chín bước, ứng với con số cửu ngũ.
Không biết vì sao, lúc nhìn Phương Giải, sắc mặt của Tô Bất Úy có chút thay đổi, nhưng rất nhanh che dấu đi.
Dường như Hoàng Đế có chút mệt mỏi, tựa vào cái ghế rộng thùng thình như đang ngủ. Tô Bất Úy đi tới định đánh thức Hoàng Đế, Phương Giải lại khoát tay ra hiệu không cần quấy nhiễu. Phương Giải không biết rằng, chính vì động tác này của hắn mà thay đổi suy nghĩ trong lòng Tô Bất Úy, cũng giúp hắn đỡ một hồi tai bay vạ gió.
Có đội khi vận mệnh lại huyền diệu như vậy, trong lúc vô ý lặng yên thay đổi. Bất kể như thế nào Phương Giải cũng không ngờ rằng, từ lúc mình đi lên ngự liễn rồi khoát tay ngăn cản Tô Bất Úy đánh thức Hoàng Đế, chỉ trong một thời gian rất ngắn, lão hoạn quan Tô Bất Úy đã suy nghĩ rất nhiều điều.
Chính vì không biết, nên vẻ mặt của Phương Giải rất chân thành.
Tô Bất Úy cười cười với hắn, trong mắt có thêm vài phần thiện ý.
Phương Giải đứng ở dưới chừng nửa canh giờ. Tô Bất Úy có vài lần muốn nhắc nhở Hoàng Đế, nhưng đều nhịn. Lúc Hoàng Đế tỉnh, phát hiện Phương Giải vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không phản ứng chút nào. Sau khi giúp đỡ Hoàng Đế ngồi dậy, Tô Bất Úy ho khan vài tiếng nhắc nhở Phương Giải chào, nhưng lại nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ…Cái tên đứng thẳng tắp kia, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Hoàng Đế kinh ngạc, sau đó cười ha hả.
Tiếng cười khiến Phương Giải bừng tỉnh, vội vàng thi lễ:
- Thần Phương Giải, khấu kiến bệ hạ.
- Đứng lên đi.
Hoàng Đế khoát tay phân phó:
- Mang cái ghế cho hắn ngồi. Trẫm từng thấy qua vừa cưỡi ngựa vừa ngủ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy đứng cũng có thể ngủ được. Nói cho trẫm, đã bao lâu rồi ngươi không được ngủ?
Phương Giải trả lời:
- Bẩm bệ hạ, là bốn ngày ba đêm.
- À?
Hoàng Đế hơi giật mình:
- Cớ gì?
Phương Giải lại thi lễ:
- Thần có tội. Bốn ngày trước đã tới nơi này nhưng không lập tức tới bái kiến bệ hạ, mà là cắm trại ở cách thành Tây Bình hơn 10 dặm. Về sau một mực ở chỗ đó quan sát cuộc chiến.
Hoàng Đế gật đầu:
- Ngồi xuống đã rồi nói chuyện.
Phương Giải lại vội vàng lắc đầu:
- Thần đứng vẫn tốt hơn…thần sự mới ngồi xuống đã bị mang ra ngoài đánh…
Hoàng Đế lườm hắn một cái:
- Vậy ngươi nói xem, vì sao Lý Viễn Sơn lại chết?
Phương Giải cúi đầu:
- Là thần cố ý.
Nghe thấy câu này, vẻ tức giận trong mắt Hoàng Đế biến mất không thấy đâu:
- Trẫm biết là ngươi cố ý. Nếu vừa rồi ngươi lấy ra nhiều lý do, trẫm thực sẽ sai người mang ngươi ra ngoài đánh, đánh chết không luận tội.
- Thần không dám khi quân…thần đã làm ra vài dấu hiệu giả để khiến mọi người tưởng rằng Lý Viễn Sơn liều mạng. Nhưng thần làm việc này không phải là để che mắt bệ hạ, mà là để lừa những tướng quân kia. Ngay từ lúc đầu thần đã không có ý định để Lý Viễn Sơn sống sót. Cơ hội tới, thần không thể buông tha. Thần có tội, mong bệ hạ trách phạt.
- Tốt.
Hoàng Đế gật đầu:
- Ngươi đã tự nói ra, vậy trẫm cũng không thể phóng túng…Tô Bất Úy, ghi nhớ lại, bỏ đi tước vị Nhất Đẳng Huyện Tử của Phương Giải, từ Tứ Phẩm Lang tướng xuống làm Ngũ Phẩm Biệt tương, phạt bổng lộc ba năm.
- Vâng!
Tô Bất Úy vội vàng gật đầu.
Phương Giải thở phào một tiếng, chân thành nói:
- Tạ ơn bệ hạ không đánh.
- Còn làm ra vài dấu hiệu giả để dấu diếm người khác…Tổn thương trên người Lý Viễn Sơn chẳng lẽ là do ngươi lỡ tay tạo ra?
Phương Giải cúi đầu:
- Thần…thực sự không nhịn được.
Hoàng Đế cười cười, lệnh nội thị đặt cái ghế xuống bên cạnh Phương Giải:
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
- Tạ ơn bệ hạ.
Phương Giải chỉ ngồi nửa mông, không dám ngồi bệt xuống.
- Nói cho trẫm, vì sao ngươi phải tới thành Tây Bình? Chẳng lẽ là vì báo thù?
- Dạ không.
Phương Giải chân thành nói:
- Thần tới thành Tây Bình, là vì bệ hạ.
Sắc mặt của Hoàng Đế hơi thay đổi, trầm mặc một lúc liền bình thản nói:
- Trẫm đã biết…ngươi là người tri ân đồ báo, trẫm rất vui mừng.
Có thể nhìn ra được, một câu của Phương Giải lập tức khiến Hoàng Đế hiểu ra mục đích mà hắn tới thành Tây Bình. Có đôi khi không cần dùng nhiều lời để kể lại mình đã làm gì, chỉ cần dùng câu thích hợp cũng có thể biểu đạt tâm ý của bản thân.
- Thần chỉ là thần.
Phương Giải trả lời:
- Nên làm trọn bổn phận của thần tử.
Hoàng Đế lại trầm mặc, sau đó nghiêng đầu nói với Tô Bất Úy:
- Ghi nhớ, Phương Giải tru sát thủ lĩnh phản tặc, công lao không thể bỏ qua, tấn thăng Nhất Đẳng Hương Hầu, được mở phủ, thăng làm Tứ Phẩm Ưng Dương Lang tướng.
Tô Bất Úy biến sắc, sau đó mỉm cười:
- Nô tài ghi nhớ.